U Minh Trinh Thám

chương 309: gian phòng bất đồng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những quỷ hút máu ngồi khắp chung quanh cũng không đặt ánh mắt trên hai người quá lâu, chỉ một lát sau những quỷ hút máu kia mới quay mặt đi làm chuyện riêng của mình, không còn tiếp tục lưu ý tới hai người bọn họ. Đối với những quỷ hút máu đã không biết sống được bao nhiêu năm thời gian mà nói, những gì phát sinh trên thế gian này đã không còn gợi nổi hứng thú cho bọn hắn, bởi vì trái tim họ đã hoàn toàn biến thành một mảnh băng sương hờ hững.

Có người ở góc tối cúi đầu, dùng động tác thật tao nhã uống chất lỏng đỏ tươi trong ly. Có người lại cùng đồng bạn tương đối quen thuộc ngồi đối diện nhau, cùng chơi cờ vua. Cả gian phòng không có ai lớn tiếng nói chuyện, không khí im lặng tới mức có chút không bình thường, giống như cả gian phòng chỉ có hai người Minh Diệu cùng Ada đang ngồi, cũng không còn bất cứ ai cùng tồn tại. Quỷ hút máu vốn không có hơi thở, cho nên cả gian phòng nghe được tiếng hô hấp cũng chỉ có hai người Minh Diệu mà thôi.

- Chúng ta làm sao mới tìm được tên kia đây?

Minh Diệu cảm giác có chút không được tự nhiên, loại cảm giác này thật giống như một người ngồi trong mộ địa trung tâm ngay trong đêm hôm khuya khoắc. Hắn muốn nhanh chóng đem sự tình xử lý cho xong, sau đó quay về phòng nằm ngủ. Có lẽ do lực lượng trong máu thật quá mức cường đại, mấy ngày nay Minh Diệu lúc nào cũng chỉ muốn nằm ngủ mà không muốn làm gì khác.

- Theo lý hắn đang ở trong này!

Ada nói:

- Mặc dù hắn tử trung với Hi Thái gia tộc, nhưng theo huyết thống mà nói cũng rất thấp, bất quá chỉ là đời thứ sáu mà thôi. Đám người như hắn hẳn phải ở phòng cách vách, sẽ không đi qua bên này. Đối với những Huyết tộc tân tấn mà nói, nơi này bất quá chỉ là một địa phương dành cho những lão gia hỏa cổ hủ bên trong Huyết tộc giải trí phụng dưỡng nên bọn hắn sẽ không tới đây!

- Vậy vì sao chúng ta còn đi tới phòng này? Sao không trực tiếp đi tới bên kia tìm hắn?

Minh Diệu khó hiểu hỏi.

- Anh tự mình đi tìm hắn đi, tôi mặc đồ như vậy đi không tiện đâu!

Ada nói:

- Trong ảnh chụp anh cũng đã xem qua, nếu thấy tên có râu quai nón thì không sai đâu. Từ giờ trở đi hai chúng ta phân công nhau mà hành động. Anh đi cách vách mà tìm kiếm, tôi sẽ ở lại nơi này tìm mấy lão Huyết tộc trò chuyện một chút, nhìn xem có thu hoạch gì hay không!

- Được rồi!

Minh Diệu gật gật đầu:

- Vừa rồi cô nói cô không tiện qua bên kia? Vì sao lại nói là không phương tiện vậy?

- Anh đi sẽ biết!

Ada che miệng cười nói.

- Cố làm ra vẻ huyền bí!

Minh Diệu lắc lắc đầu. Bình thường khi đàn bà nói nàng không quá phương tiện, đàn ông tốt nhất không cần hỏi rõ ràng. Hắn đứng dậy, đi ra khỏi gian phòng có vẻ im lặng tới mức vô cùng quỷ dị này.

- Vị tiên sinh này, không biết tôi có gì có thể giúp đỡ ngài hay không?

Minh Diệu vừa đi ra khỏi phòng, một Huyết tộc phục vụ liền đón chào. Tuy rằng Minh Diệu chỉ là một nhân loại mà thôi, nhưng hương vị Huyết tộc cao cấp phát tán từ trên người hắn chắc chắn sẽ không lầm. Đối với loại nhân loại này, cho dù là Huyết tộc bình thường cũng không ai dám lãnh đạm đối với bọn họ. Ai biết sau lưng họ sẽ là đại nhân vật nào trong Huyết tộc đây? Cấp bậc bên trong Huyết tộc lại dị thường nghiêm khắc, Huyết tộc cao cấp có lực uy hiếp thiên sinh đối với Huyết tộc cấp thấp.

- Tôi muốn đi qua gian phòng cách vách nhìn xem!

Minh Diệu nói với Huyết tộc phục vụ kia:

- Chính là gian phòng mà Huyết tộc đời thứ sáu tụ tập, mang tôi qua đó đi!

- Ngài xác định?

Phục vụ đánh giá Minh Diệu từ trên xuống dưới, có chút kỳ quái hỏi.

- Vì sao vậy? Có vấn đề gì sao?

Minh Diệu có chút khó hiểu đối với câu hỏi này của người phục vụ Huyết tộc.

- Không, thỉnh không nên hiểu lầm!

Người phục vụ Huyết tộc vội vàng giải thích:

- Chỉ là tôi nhìn thấy ngài mặc bộ quần áo này, nên có chút tò mò mà thôi. Bởi vì bình thường những khách nhân mặc quần áo như ngài, chắc chắn sẽ không thích đi vào bên trong loại phòng kia. Nhưng nếu đây là ý của ngài, tôi nghĩ ngài tự nhiên có ý tứ riêng của mình, thỉnh đi theo tôi!

Người phục vụ Huyết tộc làm ra động tác như thỉnh mời, mang theo Minh Diệu đi vào trước cửa phòng gian phòng.

- Nơi này chính là nơi tụ tập của bọn họ!

Người phục vụ nhìn Minh Diệu nói:

- Nếu không còn chuyện gì, tôi xin cáo lui trước, chúc ngài chơi vui vẻ!

- Một đám người vô cùng kỳ quái!

Minh Diệu nhìn thấy bóng lưng của người phục vụ Huyết tộc đi xa dần, than thở một câu, sửa sang lại quần áo một chút, tay phải nắm lấy khóa cửa, nhẹ nhàng xoay vặn.

Thanh âm nhạc rock chấn điếc màng tang ập thẳng vào mặt Minh Diệu hòa lẫn một cỗ khí tức uể oải đánh tới. Rốt cục Minh Diệu đã hiểu được vì sao Ada không đi theo hắn qua bên này, hơn nữa biểu tình kỳ quái vừa rồi của người phục vụ Huyết tộc kia.

Đủ loại ngọn đèn đủ màu sắc lấp lóe khiến hắn không thể mở to mắt, bên trong sàn nhảy vô số nam nữ trẻ tuổi ăn mặc quần áo thật lố lăng đang chen chúc chung một chỗ, không ngừng lắc lư uốn éo thân thể của bọn họ.

- Chênh lệch thật có chút quá lớn đi!

Minh Diệu có chút không biết nên làm sao đóng lại cửa phòng, cố sức chen vào bên trong.

Đủ loại ngọn đèn chiếu vào trên khuôn mặt những nam nữ kia, nếu không phải họ có màu da tái nhợt khác với bình thường, cùng răng nanh thật dài, Minh Diệu nhất định sẽ xem nơi này là một quán bar bình thường.

Cả gian phòng tràn ngập cỗ hương vị đồi phế uể oải. Minh Diệu nhìn thấy có những quỷ hút máu trẻ tuổi quây quần thành một vòng, một bên lớn tiếng mắng chửi, một bên uống lấy thứ gì trong chai giống như rượu. Nơi này mặc đủ loại đủ kiểu quần áo, thứ gì cũng có, áo da bại lộ, áo ngực lót bằng thiết, quần áo quấn đầy xiềng xích, trên cổ mang đầy dây chuyền khác nhau. Trên lỗ tai đeo cả chục chiếc bông tai, mũi còn bị xỏ xuyên mấy lỗ, thậm chí trên đầu còn mọc cả sừng. Huyết tộc cũng từng là nhân loại, trên đầu tự nhiên là không có sừng. Loại sừng này Minh Diệu cũng từng thấy qua bên trong ti vi, tựa hồ là dùng loại phẫu thuật đặc thù cấy ghép lên trên người. Đủ loại màu tóc, hình xăm khắp thân thể. Một nam giới Huyết tộc để mái tóc như mào gà đang nghiêng ngả lảo đảo đi tới trước mặt Minh Diệu, dùng ánh mắt kỳ quái liếc nhìn Minh Diệu quan sát, lè lưỡi với hắn, trong miệng còn hô hào thứ gì đó bẩn thỉu, tuy rằng Minh Diệu nghe không rõ ràng nhưng không cần nghe cũng đủ biết chẳng phải lời gì hay ho. Hơn nữa hắn nhìn kỹ đầu lưỡi của Huyết tộc kia, Minh Diệu hơi có chút kinh ngạc. Đầu lưỡi của tên này tựa hồ cũng từng được làm phẫu thuật đặc biệt, từ giữa bị chia làm hai nửa, rất giống đầu lưỡi của Ác Ma nhất tộc trong truyền thuyết.

Sự trái ngược của hai gian phòng thật sự là quá lớn, làm đại não của Minh Diệu có chút không phản ứng kịp. Nơi này thật sự cũng là nơi tụ tập của quỷ hút máu hay sao? Vốn ban đầu Minh Diệu vừa nhìn thấy họ hắn lại cảm thấy loại sinh vật quỷ hút máu hiện tại có chút không đáng tin tưởng. Nhưng vừa rồi ở gian phòng cách vách trong lòng Minh Diệu lại dần dần khôi phục lại hình tượng về quỷ hút máu trong truyền thuyết mà hắn biết, nhưng thật sự không ngờ loại hình tượng vừa khôi phục kia chỉ trong nháy mắt lại bị đánh nát thành mảnh nhỏ.

Nơi này không giống như là địa phương dành cho quỷ hút máu tụ tập, mà là giống như nơi tụ họp của vô số kẻ điên cùng biến thái. Minh Diệu mặc một thân âu phục xa hoa đắt tiền đi vào nơi này hoàn toàn không chút thích hợp!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio