U Minh Trinh Thám

chương 323: (a) người hiềm nghi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ghi tạc đồ án vào trong đầu, Minh Diệu bò ra khỏi gầm giường, cẩn thận quan sát đồng xu trong tay. Đây không phải đồng xu còn lưu hành tại Anh quốc hiện tại, mà là một loại đồng xu mà Minh Diệu chưa từng được gặp qua bao giờ. Bên trong vẽ hai đường chỉ lớn, phía dưới đường chỉ có một chữ cái đã được mài mòn rất nhiều. Mà mặt trái đồng xu là một đồ án ngọn lửa, phía dưới viết ba con số. Nhìn qua tựa hồ như giá trị của đồng xu. Đồng xu này thật tương tự đồng xu bên trong túi vu độc ngay đầu giường của Minh Diệu.

Đồng xu kỳ quái, cùng đồ án quỷ dị bên dưới nệm giường vốn không nên xuất hiện bên trong phòng của một cô gái. Hai loại đồ vật này lại nằm ở chỗ cô gái đang bị sắp xếp trong đám người đáng tình nghi. Minh Diệu đem đồng xu kia bỏ lại bên trong quyển nhật ký, rời khỏi căn phòng.

Tuy rằng ở bên trong phòng của May phát hiện được những thứ vốn không nên có được, nhưng Minh Diệu vẫn quyết định không nên đả thảo kinh xà. Vẫn như trước dựa theo kế hoạch ban đầu buổi chiều hẹn May ra ngoài đi dạo.

Thay đi bộ bộc trang, tùy ý xõa tóc sau vai, gương mặt luôn tươi cười như cô gái nhà bên thân thiết, thật sự không cách nào đem May liên hệ gì với những nữ vu tà ác cùng một chỗ.

- Nói như vậy cô không phải người Anh sao?

Minh Diệu nhìn qua như lơ đãng quan sát ly cà phê trước mặt, vừa mở miệng hỏi.

- Phải, tôi sinh ra tại Serbia, ông nội tôi là người Ba Lan.

May cười rộ lên nhìn thật khả ái, ánh mắt nheo lại thật đáng yêu.

- Có thể đến Anh quốc du học đối với tôi mà nói là một chuyện vô cùng may mắn!

- Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy!

Minh Diệu cười nói:

- Theo tôi được biết, thành tích học tập của cô thật ưu tú. Có thể đến Anh quốc du học là do cô dựa vào cố gắng của chính mình đổi lấy, không quan hệ gì tới chuyện vận khí cả!

- Cảm ơn!

Nghe Minh Diệu khen tặng May chỉ mỉm cười chân thành.

- Cô học đại học chuyên ngành gì vậy?

Minh Diệu lại mở miệng hỏi:

- Vì sao lại đi vào trang viện công tác?

- Chủ tu khoa học xã hội, nhưng tôi đối với thần bí học cũng có nghiên cứu qua!

May hồi đáp:

- Sau khi tốt nghiệp đại học vẫn không tìm được công tác. Đọc được thông báo tuyển nữ phó bên trong trang viện, vì vậy tôi đến xin phỏng vấn. Sau đó quản gia Burrell tuyển chọn tôi, ông ấy nói tổ tiên của ông ấy cùng tổ tiên của tôi từng là đồng hương!

- Thần bí học?

Minh Diệu thoáng cau mày, sau đó lại giãn ra:

- Bên trong đại học cũng có loại ngành học vậy sao?

- Không phải là ngành học bên trong đại học, là sở thích của cá nhân tôi mà thôi!

May cười nói:

- Tôi đối với chiêm tinh thuật, ma pháp, tâm linh cảm ứng đều có hứng thú nồng hậu!

Nói tới đây May thật ngượng ngùng nhìn Minh Diệu cười cười:

- Anh nhất định đang cảm thấy tôi thật cổ quái phải không?

- Không, không, không, tuyệt không!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Tôi đối với hiện tượng siêu nhiên cũng rất có hứng thú nồng hậu!

- Thật vậy chăng?

Ánh mắt May sáng lên:

- Anh cũng có nghiên cứu đối với thần bí học sao?

- Thứ đó thì tôi chưa từng nghiên cứu qua.

Minh Diệu nghĩ nghĩ nói:

- Tôi tiếp xúc tương đối nhiều chính là huyền thuật của Trung Quốc!

- Có thể kể cho tôi nghe một chút hay không?

Nghe Minh Diệu vừa nói như thế, May liền khởi lên hứng thú, hưng phấn lôi kéo cánh tay Minh Diệu:

- Pháp thuật thần bí của Trung Quốc. Truyền thuyết về những tiên nhân đều có thật hay không? Tôi nghe nói bọn họ chẳng những biết bay, còn có thể xuyên toa thời không. Hơn nữa còn có thể chế tạo ra thật nhiều đạo cụ vô cùng kỳ diệu!

Minh Diệu nhìn cô gái đang hưng phấn như một nhi đồng chiếm được món đồ chơi đã chờ mong từ lâu ngồi trước mặt, trong lòng càng cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Một nữ vu lại cảm thấy có hứng thú đối với pháp thuật Trung Quốc hay sao? Biểu hiện của cô gái này không giống như một nữ vu, mà càng thêm giống như một người thường luôn có vô hạn hướng tới thế giới thần bí mà mình không hay biết chút gì.

- Uy, anh đang nhìn gì vậy?

Thấy Minh Diệu nhìn mình chằm chằm sững sờ, sắc mặt May chợt đỏ hồng lên hỏi.

- A, thật ngượng ngùng!

Minh Diệu bị câu hỏi của May làm bừng tỉnh, vội vàng nói lời xin lỗi:

- Cô nói truyền thuyết về tiên nhân sao, mặc dù có chút khoa trương nhưng vẫn có chút tư liệu ghi chép lại trong lịch sử. Chẳng qua hiện tại huyền thuật Trung Quốc đã không còn kỳ diệu như trong truyền thuyết nữa rồi!

- Hô, mệt chết tôi rồi, đừng vội, để cho tôi uống miếng nước cái đã!

Minh Diệu vừa đi vào phòng sách liền cầm lấy chén trà đen trên bàn uống một hơi cạn sạch.

- Như thế nào vậy, nhìn dáng vẻ của anh không giống như vừa đi thăm dò vụ án về, mà càng giống như một lão sư vừa tan khóa học đó thôi!

Ada nói.

- Đừng nói nữa!

Minh Diệu ngồi trên sô pha, châm một điếu thuốc nói:

- Bị một cô bé bò lên, đòi kể về huyền học Trung Quốc cả một buổi chiều!

- Bảo anh đi tra xét về nữ vu, anh lại đi ước hẹn với một cô gái!

Ngữ khí của Ada có chút ghen tuông:

- Anh thật sự rảnh rỗi quá đi a?

- Tôi cũng chỉ vì muốn tiếp cận quan sát kẻ hiềm nghi mà thôi!

Minh Diệu có chút xấu hổ gãi gãi đầu:

- Đúng rồi, tôi có một thứ muốn đưa cho cô nhìn xem một chút!

Minh Diệu cầm bút giấy trên bàn, trong đầu cẩn thận hồi ức lại một chút, sau đó đem đồ án phát hiện được dưới mặt nệm bên dưới giường May vẽ lại đưa cho Ada.

- Thứ này anh thấy được ở đâu?

Cầm lấy bức đồ án Minh Diệu vẽ lại, chân mày Ada khẽ cau:

- Tôi chưa từng gặp qua loại đồ án này bao giờ!

- Vật này là do trong lúc vô tình tôi nhìn thấy bên dưới một tấm nệm giường, dùng chất màu đỏ gì đó vẽ thành đồ án này, nhưng tôi không cách nào phân biệt được đó là do máu hay là thứ gì khác vẽ ra, Trừ Tà kiếm cũng không có phản ứng gì đặc biệt!

Minh Diệu nói tiếp:

- Tôi còn ở trong nhật ký của May phát hiện ra một đồng xu, rất giống loại đồng xu bên trong túi vu độc kia, bên mặt trái còn có đồ án một ngọn lửa!

- Hình dáng của đồng xu kia tôi đã vẽ lại, đưa cho người bạn của tôi đi thăm dò, tạm thời còn chưa biết được là đồng xu của quốc gia nào!

Ada nói:

- Nói như vậy hẳn chúng ta sắp tìm được hung thủ rồi sao?

- Tôi không xác định!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Tuy rằng toàn bộ căn cứ chính xác đều chỉ chứng May, nhưng nàng lại cho tôi loại cảm giác nàng bất quá chỉ là một cô gái thật bình thường mà thôi, không giống như một hung thủ.

- Vậy nàng có đặc hữu đặc thù gì của vu sư hay không?

Ada nghĩ nghĩ nói:

- Hay có ấn ký linh tinh gì đó?

- Không có!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Ít nhất những địa phương bại lộ bên ngoài quần áo đều không phát hiện ra, hơn nữa linh lực dao động trên người cô gái này cũng rất bình thường, không giống như một người biết sử dụng vu thuật, cũng không ngửi ra được hương vị dầu vừng kỳ quái gì đó.

- Nhưng theo tình hình bây giờ nhìn lại, chỉ có nàng là hiềm nghi lớn nhất.

Ada cau mày nói:

- Ở bên trong phòng của nàng tìm được đồ án này, tuy rằng tôi không biết nó có tác dụng gì, nhưng rất có thể là một loại vu độc thuật. Ngay cả đồng xu kia cũng là một chứng cớ!

- Nhưng những đặc thù của nữ vu mà cô miêu tả tôi không hề phát hiện được trên thân thể của nàng!

Minh Diệu ngẫm nghĩ nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio