U Minh Trinh Thám

chương 325: (c) người hiềm nghi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tôi muốn biết hiện tại nữ phó kia đang ở đâu?

- Ở bệnh viện!

Quản gia nói:

- Nữ nhân kia bởi âm mưu của mình nên nhận lấy trừng phạt, sinh non đổ máu không ngừng, còn nằm trong bệnh viện. Mà lão gia còn nhân từ khẳng khái trả toàn bộ tiền trị liệu cho cô ta!

- Nàng là bị các ngươi làm hại thành như vậy, ông còn có thể vô liêm sỉ đem toàn bộ chuyện này cho rằng đã bố thí cho cô ấy hay sao?

Minh Diệu nhìn thấy gương mặt quản gia, cảm thấy thật phẫn nộ.

- Đó là báo ứng của cô ta thôi!

Tuy rằng vẫn biểu hiện thật cung kính, nhưng ở trong lời nói của quản gia lại không hề có chút nhượng bộ.

- Được rồi, tôi muốn biết tên của nữ phó kia!

Ada lại ngăn cản Minh Diệu tranh luận với quản gia.

Nhắc tới tên nữ phó, Ada lại chợt sững sờ.

- Lana? Chính là nữ phó riêng của H sao?

Minh Diệu mở miệng hỏi:

- Trước đó không phải ông đã nói cô ấy bị H phát bệnh đánh bị thương cho nên mới đưa vào bệnh viện hay sao?

- Đó là tránh né câu chuyện kia nên tìm lý do giải thích!

Quản gia nói:

- Tôi phải tận lực đem chuyện gây ảnh hưởng phá hủy danh dự của gia tộc đè ép xuống điểm thấp nhất!

- Được rồi, an bài một chút, sáng sớm mai tôi cùng Minh Diệu đến gặp cô gái tên Lana kia!

Ada quay đầu lại nhìn Minh Diệu nói:

- Tôi đem đồ án mà anh vẽ đưa cho đạo sư của tôi. Xem đạo sư có đầu mối gì về đồ án này hay không!

Đi trên hành lang của bệnh viện, Minh Diệu không ngừng nhíu mày, hắn luôn có loại cảm giác bài xích đối với loại địa phương thế này. Nơi này tràn ngập hương vị của thuốc sát trùng, ánh đèn trong phòng cấp cứu luôn lóe sáng, những bác sĩ cùng y tá mặc đồng phục trắng không ngừng bận rộn đi lại.

Làm cho Minh Diệu cảm thấy thật sự chán ghét chính là nơi này tùy ý đều có thể nhìn thấy những u linh đang trôi nổi giữa không trung. Những u linh kia phần lớn đều duy trì bộ dạng nguyên vẹn một khắc trước khi chết. Tuy rằng những u linh kia cũng không có ác ý, nhưng mặc cho ai chứng kiến một u linh bị tai nạn giao thông bị thương tới chết với bộ dáng vô cùng kinh khủng cũng không cách nào bảo trì được một tâm tình dễ chịu.

- Đã tới, chính là căn phòng này!

Quản gia đứng trước cửa một phòng bệnh nói:

- Mời hai vị, tôi sẽ không đi vào, tôi ở ngoài xe chờ hai người!

Ada gật gật đầu, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Minh Diệu nhìn theo thân ảnh đi xa của quản gia, cảm giác ấn tượng cao quý tao nhã mà lão nhân kia gây cho hắn đã toàn bộ biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại vẻ ích kỷ cùng xấu xí.

Minh Diệu tận lực xóa bỏ nỗi khó chịu trong lòng, làm cho mình khôi phục lại tâm tình bình thường. Dù sao phải lập tức cần đối mặt có thể là một nữ vu biết thi triển vu thuật tà ác, hắn không muốn bởi vì những chuyện khác làm ảnh hưởng tới lực phán đoán của chính mình.

Vừa tiến vào phòng bệnh, cũng không phải nhìn thấy toàn bộ đều là màu trắng hay giấy vệ sinh mang theo vết máu vứt bỏ khắp nơi. Nơi này lại thật sạch sẽ, chẳng khác gì một căn phòng trong khách sạn. Một cô gái có mái tóc dài màu đen ngồi bên giường cạnh cửa sổ, ngây người xuất thần nhìn bên ngoài, nàng thậm chí không hề phát giác hai người Minh Diệu đã đi vào.

- Lana, cô tên là Lana, đúng không?

Ada ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhẹ giọng hô hoán tên của cô gái.

- Tôi gọi là Ada, là…bạn của H!

Nghe được câu nói của nàng, cô gái kia quay đầu nhìn lại, trên gương mặt tái nhợt không một tia huyết sắc chợt lộ ra một tia cười lạnh, dùng ánh mắt mang theo oán hận cùng phẫn nộ nhìn Ada.

- Tôi biết, tôi nhận thức cô, cô là…trưởng nữ của gia tộc Wiln, là vị hôn thê của thiếu gia!

Nàng dùng ngữ khí mang theo vẻ trào phúng mở miệng nói:

- Cô đến hưng sư vấn tội sao? Như vậy thật đáng tiếc, con của tôi đã không còn, không còn uy hiếp gì đối với cô. Hoặc là cô còn muốn đến cho tôi mấy cái tát sao? Đến đây đi, ở chỗ này, tôi cũng vô lực phản kháng, cô có thể tùy ý tra tấn tôi!

- Cô không nên hiểu lầm, tôi lần này đến cũng không phải vì chuyện đó…

Ada vội vàng giải thích.

- Nga, tôi biết rồi, người của đại gia tộc như các người luôn cần có thể diện!

Lana cười lạnh một tiếng:

- Cô có thể cho tôi bao nhiêu tiền? Nếu cái giá có thể làm cho tôi thỏa mãn, tôi có thể nói với người khác tổn thương trên người tôi là do tôi không cẩn thận làm bị thương chính mình!

- Cô đi ra ngoài trước, nơi này để cho tôi nói chuyện đi!

Minh Diệu mở miệng, dùng Trung văn nói với Ada.

- Cô ấy nhận thức cô, hơn nữa còn có cảm giác bài xích mãnh liệt đối với cô, cảm xúc khá kích động. Hãy để cho tôi nói chuyện riêng với cô ta tốt hơn!

Ada nhìn Minh Diệu hé miệng như muốn nói lời gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, nghe theo lời đề nghị của Minh Diệu rời khỏi phòng bệnh.

- Lana tiểu thư!

Minh Diệu ngồi xuống ghế mở miệng nói.

- Chào cô, tôi gọi là Minh Diệu!

- Anh cùng cô gái kia là một phe, nàng không muốn bị người bắt lấy nhược điểm cho nên cho anh đến thay thế nàng sao?

Bởi vì vừa rồi Minh Diệu nói Trung văn với Ada nên Lana không biết Minh Diệu đã nói gì, nhưng Minh Diệu cùng Ada đồng thời đi vào phòng bệnh cho nên ánh mắt Lana vẫn nhìn hắn với vẻ đề phòng.

- Thỉnh không nên hiểu lầm. Sở dĩ tôi tới đây là vì muốn nhờ cô giúp cho một việc.

Minh Diệu lấy ra văn kiện của hiệp hội đưa ra trước mặt.

- Tôi là Trung Quốc…có thể xem như là đặc công…có một vụ án muốn nhờ cô cùng hiệp trợ điều tra!

- Trung Quốc…đặc công?

Lana dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Minh Diệu:

- Chẳng qua chỉ là một cô gái có chút ý xấu, vọng tưởng lặp lại chuyện xưa của cô bé lọ lem mà thôi, không tới mức đem tôi xả cùng một chỗ với tập đoàn tội phạm quốc tế đi?

- Là như vậy, bên trong câu chuyện này có liên lụy tới một người quen của cô, cho nên chúng tôi muốn tìm hiểu một ít tình huống với cô.

Minh Diệu nghĩ nghĩ, nói:

- Theo tôi được biết, cô cùng H là người yêu, có đúng không?

- H? Tôi nghĩ anh tìm lộn người!

Ánh mắt Lana trở nên ảm đạm.

- Tôi cùng hắn cũng không quen thuộc, đối với hắn mà nói tôi bất quá chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi.

Minh Diệu cảm giác có vấn đề, nhìn bộ dạng của Lana, nàng tựa hồ đối với H có cảm tình rất sâu, nhưng nếu nói như vậy loại trạng thái hiện tại của nàng lại có vẻ không đúng lắm.

- Căn cứ theo tình huống điều tra của chúng tôi, cô cùng H là người yêu, cô vẫn còn vì hắn…hoặc là nói cô từng mang thai với hắn, đúng không?

Minh Diệu quyết định dò xét chút phản ứng của Lana.

- Phải, đã từng!

Hốc mắt Lana có chút ướt át.

- Cũng chỉ là đã từng mà thôi!

- Hiện tại H dính líu tới một vụ án lừa đảo quốc tế.

Minh Diệu gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của Lana, muốn từ vẻ mặt của nàng tìm ra chút gì đó không tầm thường.

- Bởi vì quan hệ thân mật giữa hai người, cho nên tôi nghĩ cô nhất định phải hiểu biết tình huống của H!

- Tôi nói lại lần nữa, các người tìm lộn người rồi!

Lana nhẫn nhịn không chảy nước mắt, nhìn Minh Diệu nói.

- Vị Wiln tiểu thư vừa rồi rời đi mới là vị hôn thê chính thức của H, tôi bất quá chỉ là một món đồ chơi của hắn mà thôi. Cho nên việc này anh không nên tới tìm tôi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio