U Minh Trinh Thám

chương 393: (b) hắc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thân thể vô cùng hấp dẫn, nhưng trong lòng lại vô cùng ngượng ngùng. Đây là thượng hạng tuyệt đối, hắn thật sự không hiểu được đến tột cùng nam nhân đi cùng nữ nhân kia lại là ai, làm sao có thể có được nữ nhân kia, hắn cảm giác có chút ghen tỵ.

Mà nam nhân phương Đông kia luôn cho hắn cảm giác có chút quen mắt. Trong đầu hắn nhanh chóng tìm kiếm tung tích về nam nhân kia, hắn xác thực khẳng định hắn tuyệt đối từng gặp qua người nọ.

Hắn đột nhiên nghĩ tới nam nhân kia vào cuối tuần trước, cũng chính là lần hắn mang theo Vicky đi vào câu lạc bộ vui chơi, từng gặp qua trong thang máy. Hơn nữa lúc ấy bên cạnh nam nhân nọ còn có một mỹ nữ hỗn huyết huyết thống phương Đông. Hắn còn nhớ rõ người kia không đi vào tầng này mà trực tiếp đi thẳng xuống tầng dưới cùng, cũng chính là địa phương quỷ hút máu tụ tập. Nói như vậy nam nhân này nhất định là một đại nhân vật. Người có thể tiến xuống tầng dưới cùng, ngoại trừ là quỷ hút máu, chỉ sợ cũng chỉ có thành viên ủy viên hội tối cao Châu Âu. Mà hai người này hắn tựa hồ đều không thể trêu vào, hắn có chút ủ rũ, loại đại nhân vật này luôn là đối tượng kết giao tốt nhất, nhưng hắn cũng hiểu thật rõ ràng nếu đem Vicky so sánh với nữ nhân phương Đông kia, kém thật quá xa. Đàn ông có được loại phụ nữ như thế, chỉ sợ sẽ không sinh ra được chút hứng thú nào đối với loại đàn bà như Vicky.

- Còn nhớ được tôi không?

Nhưng ngay khi hắn vừa nghĩ có phải mình nên bỏ về rồi hay không, thì nam nhân phương Đông kia đột nhiên đi tới trước mặt hắn, chủ động chào hỏi hắn.

- Đương nhiên, tôi làm sao quên được!

Hắn vội đứng dậy cười hồi đáp:

- Phải biết rằng ở trong này gặp được một người phương Đông thần bí như anh thật hiếm có, tuy rằng tôi lớn tuổi nhưng trí nhớ của tôi cũng không tệ tới mức không nhớ chuyện tuần trước đã gặp ai.

- Ha ha, thật không nghĩ tới còn có thể gặp được ông, cùng vị tiểu thư mỹ lệ này.

Minh Diệu bắt chuyện chào hỏi.

- Tôi nhớ được ông tên là Kent, đúng không?

- Đúng vậy, thật không ngờ ngài có thể nhớ được tên của tôi!

Mặc dù nghe nam nhân gọi tên mình nhưng không tự giới thiệu bản thân, dưới tình huống bình thường đây là một hành vi thất lễ, nhưng Kent cũng không cảm thấy có gì là không đúng. Một đại nhân vật thân ở thượng vị tự nhiên luôn có tính tình bộ tịch quái lạ của riêng mình. Huống chi nam nhân này cũng không phải chỉ là một đại nhân vật có ý nghĩa bình thường. Hắn vươn tay ra, chủ động bắt tay người kia:

- Con gái nuôi của tôi, anh cũng từng gặp qua!

- Ha ha, đương nhiên, tôi nhớ được tên của vị nữ sĩ xinh đẹp này.

Minh Diệu nở nụ cười:

- Bởi vì lần trước…ông cũng đã tiến cử nàng với tôi thật nhiệt tình, cho nên cũng rất khó làm người ta lãng quên.

- Sự tình lần trước đích thật chỉ là sự hiểu lầm, tôi không nghĩ đến thân phận của ngài lại đặc thù như vậy.

Kent cười xấu hổ, chỉ vào Mị đứng bên cạnh Minh Diệu nói:

- Hơn nữa người có được bạn lữ xinh đẹp như vậy bên cạnh, làm sao chịu để ý tới người bình thường như con gái tôi!

Vicky cũng ngồi một bên phụ họa cười, kỳ thật nàng không có một chút hứng thú nào với nam nhân phương Đông này, lực chú ý của nàng vẫn đặt trên người tiểu minh tinh anh tuấn kia. Tuy rằng nam nhân phương Đông này có bộ dáng cũng không tệ, nhưng thật rõ ràng nam nhân này không hề nhìn nàng vào trong mát. So sánh với nữ tử thần bí đứng bên cạnh hắn, thật sự nàng nhìn qua chẳng khác gì một người đi ngang qua đường không chút nổi bật. Thay vì ôm lấy hình tượng hão huyền, chẳng thà nàng nên thực tế hơn một chút. Huống chi nàng từng nghe qua lời đồn đãi, nam nhân phương Đông cùng nữ nhân phương Tây ở trên giường vốn không hòa hợp.

- Ha ha, em yêu, vị này đang khen ngợi vẻ đẹp của em đâu!

Minh Diệu nhẹ nhàng vuốt ve bờ lưng trần mịn màng của Mị, làm cho Mị cảm giác có chút nhột nhạt, còn có chút không thoải mái. Nàng rất muốn đâm một lỗ thủng lên đầu tên háo sắc đang ăn đậu hũ của mình, nhưng vì Hắc Chi Đoạn Chương, nàng đành cố sức đè nén lửa giận trong lòng, ở trên mặt cố gắng nặn ra nụ cười mất tự nhiên.

- Lần trước tôi từng mời ngài, nhưng hình như lần đó lời mời của tôi không phải lúc.

Kent nhìn thấy dáng tươi cười khó xem trên mặt Mị, còn cho rằng nàng quá mức khẩn trương cùng ngượng ngùng nên cũng không tiếp tục để ý, lại bắt chuyện với Minh Diệu.

- Hôm nay xem ra ngài có vẻ rảnh rỗi, tôi nghĩ có lẽ hai chúng ta có thể uống một ly được chứ?

- Đi tới nơi này uống rượu tựa hồ có chút không quá thỏa đáng.

Minh Diệu lắc đầu nói:

- Dù sao nơi này không phải nơi nói chuyện phiếm!

- Ha ha, xem ra là lỗi của tôi!

Kent vội vàng nói:

- Chỉ là tôi có chút nghi vấn nho nhỏ, ngài đã có bạn lữ xinh đẹp như vậy, còn đi tới chỗ này, có phải có chuyện gì cần làm, tuy rằng lực lượng của tôi có hạn nhưng có lẽ tôi có thể giúp đỡ được ngài một chút…

- Không, hôm nay tôi chỉ là hứng trí đi tới đây chơi mà thôi, cũng không phải có chuyện gì đặc thù.

Minh Diệu lắc lắc đầu nói, hắn nhìn nhìn Mị đứng bên người, khóe miệng lộ ra tia tươi cười như dâm tà:

- Kỳ thật tôi có một ham mê rất đặc thù…tôi thích nhìn xem người ta biểu diễn trên giường…mà nữ diễn viên…ha ha…

Trái tim Kent nhảy mạnh lên, xem ra nam nhân phương Đông này có ham mê biến thái, thích nhìn thấy bạn gái mình bị lăng nhục trước mặt mình, loại chuyện biến thái mà bất cứ nam nhân bình thường nào cũng không thể thừa nhận. “Đêm nay chờ đợi quả nhiên không hề uổng phí” Kent thầm nghĩ trong lòng, lại cảm tạ toàn bộ thần linh mà hắn biết tên.

- Như vậy…như vậy…

Kent luôn luôn tự hào tài ăn nói của mình, hiện tại lại có chút khẩn trương, ngập ngừng ấp úng nói:

- Không biết ngài…à vị nữ sĩ này…tôi có thể được…

- Ha ha, ông là muốn làm nam diễn viên sao?

Minh Diệu cười cười, hắn nhìn quanh cả đại sảnh một chút, thoáng gật nhẹ đầu:

- Tôi cũng là lần đầu tiên tới đây, nghe phục vụ nói đêm nay hình như ai ai cũng đã tìm được bầu bạn của mình rồi. Nếu ông đã có hứng thú, như vậy tôi cũng cảm thấy ông là người không tệ. Dù sao nam diễn viên cùng nữ diễn viên có chênh lệch đẹp xấu càng lớn tôi càng thấy hưng phấn!

- Vậy sao? Kia thật đúng là có sở thích tính thú đầy đặc thù a…

Thật không hề cảm thấy đánh giá của Minh Diệu đối với mình tệ hại cỡ nào, dù sao bản thân hắn cũng biết đem mình so sánh với nữ nhân thần bí này đích xác chẳng khác gì một con cóc già cùng một con thiên nga trẻ tuổi xinh đẹp.

“A, ngươi nhất định đang nghĩ tâm lý của ta thật biến thái đi.” Minh Diệu thầm nghĩ, lớn tiếng nở nụ cười nói:

- Đúng vậy, tôi đúng là biến thái như thế đấy. Chuẩn xác mà nói kỳ thật trong lòng người của quốc gia chúng tôi đều là như thế!

- Xin hỏi ngài là…

Kent như thăm dò.

- Nhìn không ra sao?

Minh Diệu ha ha phá lên cười, bộ dáng ra vẻ dâm tiện nói không nên lời:

- Tôi đương nhiên là người của Uy quốc a…

- Quả thế!

Kent gật đầu:

- Tôi xem qua thật nhiều phim ảnh của các vị, đúng thật là khẩu vị có chút khác với người thường!

- Đó là đương nhiên thôi.

__________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio