U Minh Trinh Thám

chương 410: (b) lẻn vào phòng thí nghiệm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường thông gió thật sự quá hẹp hòi, nhưng cũng may thân hình Minh Diệu lại gầy gò nên không quá mức khó chịu. Nhưng đi tới mãi trong một địa phương quá hẹp hòi căn bản không thể xoay người, điều này làm cho Minh Diệu có cảm giác thật bực bội.

- Hẳn phải gọi Lilith tự mình đến đây chui trong thứ này!

Minh Diệu không nhịn được thầm nghĩ trong lòng.

- Thật muốn nhìn thấy nàng vì bộ ngực quá lớn mà bị kẹt bên trong đây sẽ có diễn cảm như thế nào!

Chẳng qua nếu như nữ ác ma kia thật sự đi tới đây, chỉ sợ cũng sẽ lựa chọn trực tiếp giết vào bên trong rồi lại nghênh ngang bỏ đi. Minh Diệu đem loại ý tưởng hão huyền ném rụng khỏi đầu óc mình, thuận tiện đẩy Mị đang bò phía trước.

- Cô có sao không?

Minh Diệu nhìn thấy động tác của Mị có chút cố hết sức, nhịn không được mở miệng hỏi.

- Không…không có việc gì!

Mị cũng không quay đầu lại, có chút cà lăm hồi đáp. Đồng thời nàng càng tăng nhanh động tác, bò nhanh về phía trước, thật giống như lực lượng đang quấy nhiễu yêu lực đã đột nhiên biến mất không nhìn thấy.

- Thật kỳ quái!

Nhìn thấy động tác của Mị lại đột nhiên nhanh chóng như vậy, Minh Diệu có chút lạ lùng than thở một câu. Vừa rồi bộ dạng vẫn giống như nửa chết nửa sống, hiện tại lại trở nên có sức lực như vậy. Nhưng nhắc tới tựa hồ vừa rồi trong lúc vô ý hắn lại vỗ mông Mị một cái, Minh Diệu hồi tưởng lại xúc cảm mềm mại truyền đến trong tay khi nãy, thật có co dãn, Minh Diệu nhịn không được lại cho Mị một lời đánh giá thật cao đối với thân thể nàng.

Đường thông gió này còn cách nền đất một khoảng cách, mà loại khoảng cách này cũng giảm bớt sự quấy nhiễu yêu lực không ít. Vì vậy tuy rằng Mị vẫn cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng cũng không còn đến mức ngay cả nhúc nhích một chút cũng không làm nổi.

Nhưng khi nhớ tới sau lưng mình đang có một đại thúc biến thái đi theo, ánh mắt còn đang nhìn chằm chằm mông của mình không di chuyển, cảm giác khác thường trong lòng Mị làm cho nàng quên bẵng cảm giác khó chịu trên người, nhanh chóng bò dọc theo đường thông gió tiến nhanh về phía trước.

“Khi tiến vào đường thông gió này hắn lại cho mình đi phía trước, mà hắn đi phía sau là có thể nhìn lén mình, người này nhất định là đang cố ý!”, Mị không khỏi thầm nghĩ trong lòng.

Đường thông gió chậm rãi dốc nghiêng xuống dưới, loại áp lực đè nén trong cơ thể lại bắt đầu chậm rãi tăng lên. Nhưng cũng may còn hoàn hảo, cả đường thông gió cũng thật bóng loáng, Mị không cần quá cố sức, chỉ cần dựa theo sức hút của trái đất chậm rãi trượt dần theo đường thông gió vẫn đỡ hơn. Đương nhiên khi đi qua những khúc quanh, Minh Diệu cũng sẽ ở sau lưng giúp đỡ đẩy tới. Cũng may thật hoàn hảo, mỗi khi Minh Diệu ở phía sau đẩy giúp nàng, đều chỉ nắm lấy hai chân nàng đẩy tới, cũng không gặp phải trường hợp xấu hổ đẩy mông nàng như lúc ban đầu.

Đường thông gió tối đen dần dần có ánh sáng, hai người đã dọc theo đường thông gió tiến vào bên trong phòng thí nghiệm. Ngẫu nhiên có đôi khi lại nhìn thấy có nhân viên công tác mặc áo trắng đi ngang qua đường hành lang bên dưới hai người.

Lại đi qua một lỗ thông gió, Mị nhìn nhìn xuống bên dưới, không thấy có bóng người nào. Nàng quay đầu lại nhìn Minh Diệu, Minh Diệu nhẹ nhàng lắc đầu tiếp tục chỉ chỉ về phía trước.

- Người này thật là, nơi này rõ ràng đã không có bóng người nào, hắn còn muốn cho mình tiếp tục bò về phía trước, nhất định là muốn ở sau lưng mình lợi dụng nữa!

Mị thầm nghĩ trong lòng.

Minh Diệu thật sự không có loại suy nghĩ này, vừa rồi hắn đã quan sát bên dưới lỗ thông gió, bởi vì lối đi hẹp hòi nên chỉ nhìn thấy những địa phương có hạn, căn bản không thể xác định được trên trần nhà có gắn máy giám thị hay không.

Hơn nữa hành lang bên dưới lại sáng đèn, nếu như từ chỗ này chui ra ngoài, bên ngoài lại có máy giám thị, như vậy hai người họ nhất định sẽ bị người phát hiện. Minh Diệu cảm thấy nên bảo hiểm thêm một chút, tìm một địa phương an toàn lại chui ra ngoài thì tốt hơn.

Hai người dọc theo đường thông gió bò tới thêm một khoảng cách. Đường thông gió nơi này chủ yếu đã song song với mặt đất, mà bởi vì thâm nhập sâu dưới đất nên Mị càng cảm giác được áp lực càng lúc càng lớn, cho nên về sau chủ yếu nàng chỉ dựa vào Minh Diệu phụ giúp đẩy nàng đi tới. Nhưng cũng may Mị cũng không nặng, hơn nữa bên trong đường thông gió cũng thật bóng loáng, vì vậy Minh Diệu cũng không phí bao nhiêu khí lực.

- Nơi này hẳn là được rồi!

Minh Diệu hướng chỗ lỗ thông gió cẩn thận quan sát, đây là một căn phòng bình thường, không có ánh đèn.

- Đinh!

Minh Diệu nhẹ nhàng đem lưới chắn lỗ thông gió đẩy về phía trước, mở ra. Hắn nắm lấy tay Mị, chậm rãi từ từ thả nàng xuống dưới. Bởi vì yêu lực bị quấy nhiễu, Mị nhìn qua có vẻ suy yếu. Sau khi được Minh Diệu thả xuống tới mặt đất, nàng phải vịn vào vách tường mới có thể đứng được ổn định.

Minh Diệu đi theo sau Mị, từ trên lỗ thông gió nhảy xuống dưới. Hắn nhìn quanh căn phòng, nơi này tựa hồ là phòng thay quần áo, bởi vì tắt đèn nên căn phòng có chút tối, chỉ có chút ánh sáng từ ánh đèn bên ngoài hành lang chiếu vào. Nơi này đích thật là một nơi ẩn giấu không tệ lắm. Địa phương nơi đây là phòng thí nghiệm bí mật, như vậy cũng nói rõ sẽ không có người thường xuyên ra vào, như vậy trong căn phòng thay quần áo này khả năng có người đi vào cũng không quá lớn. Lấy loại trạng thái hiện tại của Mị, đích xác thật khó tiếp tục hành động. Hiện tại việc đầu tiên Minh Diệu phải làm chính là phải tìm được loại trang bị che chắn quấy nhiễu linh lực của người trong phòng thí nghiệm mang theo để đưa cho Mị sử dụng, nếu không hành động kế tiếp sẽ rất khó thành công.

- Cô ở lại đây chờ tôi trở về!

Minh Diệu ghé đầu vào cửa sổ hướng bên ngoài hành lang quan sát, trên hành lang không bóng người, nhưng có thể thấy được có hai máy giám thị. Hắn quay đầu nhìn Mị đang ngồi trong góc phòng dặn dò:

- Tôi sẽ nhanh chóng tìm trang bị che chắn quấy nhiễu linh lực rồi trở về ngay!

- Anh làm sao đi ra ngoài?

Mị ngồi trong bóng tối nơi góc phòng, nhưng không cách nào đem thân thể mình giấu tiến vào. Mặc dù nói bản thân Ảnh Mị là một loại ảnh tử, nhưng dù sao nàng cũng chỉ có phân nửa huyết mạch Ảnh Mị, muốn sử dụng thiên phú của chủng tộc Mị cần phải điều chỉnh tần suất sử dụng yêu lực của chính mình trở thành cùng nhịp sóng với ảnh tử mới được. Mà dưới tình huống yêu lực hoàn toàn bị quấy nhiễu, lực lượng hiện tại của Mị thậm chí còn không bằng một người bình thường.

- Vận khí của chúng ta không tệ, lại tìm được căn phòng thay quần áo không có một bóng người!

Minh Diệu cầm hộp nhỏ màu xanh bên mình lấy ra Yêu Lân, rót vào một chút linh lực. Tuy rằng linh lực trong cơ thể Minh Diệu cũng nhận được quấy nhiễu, nhưng còn chưa tới mức không thể dùng, chỉ đơn thuần đem một chút linh lực rót vào bên trong Yêu Lân vẫn có thể làm được. Yêu Lân tản ra hồng sắc quang mang bị Minh Diệu cầm vào trong tay, chỉ nhỏ cỡ như một chủy thủ cũng đã quá đủ, Minh Diệu dùng Yêu Lân lướt qua khe hở cánh cửa tủ cắt xuống, thật giống như cắt miếng đậu hũ, khóa cửa bị Yêu Lân sắc bén trực tiếp cắt đứt, Minh Diệu thật nhẹ nhàng mở ra cánh cửa.

__________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio