Một hồi lâu sau nàng lên tiếng:
- Không sai, anh nói phi thường đúng. So sánh với việc dũng cảm đối mặt mà nói, có thể thấy rõ ràng chính mình mà dũng cảm buông tha càng thêm khó được. Ở điểm này tôi thật xem trọng anh. Loại chuyện này đương nhiên không phải giao cho những sinh viên bình thường như chúng ta đi làm. Chúng ta chẳng qua chỉ là sinh viên, là người thường, người viết báo mà thôi. Công tác của chúng ta là đem toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối cùng chân tướng báo cho quần chúng mà không phải cuồng vọng đi tặng rụng tính mạng của mình. Loại chuyện này đương nhiên giao cho chuyên nghiệp nhân sĩ đi thu phục, chúng ta chỉ cần theo sau bọn họ đi ghi chép toàn bộ câu chuyện là tốt nhất!
- Chuyện này…theo lời cô nói chúng ta, hẳn cũng không tính cả tôi cùng Anh Đào vào bên trong luôn đi, về phần nhân sĩ chuyên nghiệp nào đó, chẳng lẽ học tỷ còn nhận thức được khu ma đạo sĩ hay hòa thượng gì đó hay sao?
- Gì mà đạo sĩ hay hòa thượng chứ?
An Thanh đắc ý khoát tay:
- Tư tưởng của anh còn dừng lại trong phim Hong Kong ở niên đại mất rồi. Phải biết rằng khu ma nhân hiện đại sớm đã không còn là những hòa thượng đạo sĩ, mà là những cô gái xinh đẹp đáng yêu!
- Đẹp…cô gái xinh đẹp?
Trần Hạo thiếu chút nữa nhổ ra một búng máu. Những cô gái xinh đẹp làm khu ma sư? Còn không bằng trực tiếp gọi là chiến sĩ thì còn tốt hơn một chút. Tốt hơn nữa thêm một câu “Đại biểu ánh trăng trừng phạt ngươi” gì gì đó mới càng có cảm giác. Hắn cảm giác nữ xã trưởng tên An Thanh này nói chuyện thật là thái quá, trong lòng hắn chợt hạ quyết tâm, một lát nữa sau khi rời khỏi nơi này, vô luận dùng phương pháp gì cũng phải khuyên bảo Anh Đào rời khỏi tin tức xã, tốt nhất là cách xa cô gái An Thanh này càng xa càng tốt.
- Hừ hừ, những sinh viên mới nhập hiệu như các vị tự nhiên là không hay biết gì rồi!
An Thanh hắng giọng híp mắt nói:
- Ở trong trường học của chúng ta, có một xã đoàn cường đại mà thần bí. Tuy rằng là xã đoàn không phải do trường học cùng chính phủ sở thừa nhận, nhưng lại có được nhân khí còn vượng hơn bất cứ xã đoàn nào!
- Tôi biết tôi biết!
Anh Đào vội vàng nói:
- Ý của xã trưởng muốn nói là Thần Hi Thanh Lam Đồng Hảo Hội phải không? Tôi nghe nói họ cũng giống như xã trưởng, đều là sinh viên năm hai, nhưng còn biết được một ít pháp thuật không thể tưởng tượng nổi!
- Hừ hừ, đáp đúng!
An Thanh dương dương tự đắc nói:
- Hội trưởng Thần Hi Thanh Lam là sủng…a a không phải, là bạn cùng phòng của một người bạn của tôi đó.
Sau đó nàng chợt than thở một câu:
- Tuy rằng nàng thường xuyên không ngủ lại phòng túc xá, nhưng mà…
Thanh âm của câu sau thật giống như đang oán hận, Trần Hạo cùng Anh Đào đều không nghe được rõ ràng.
- Tóm lại chuyện này tin tức xã cùng Thần Hi Thanh Lam đã có thương lượng, lại nhấc lên một sự kiện linh dị còn hơn cả sự kiện thần quái ở năm trước!
An Thanh tràn đầy tự tin nói:
- Tôi cam đoan phụ trách theo dõi đưa tin bên tin tức xã, về phần con nữ quỷ kia thì cứ giao cho hội trưởng Thần Hi Thanh Lam cùng lãnh nữ…a không phải, là trợ thủ của nàng thì tốt hơn, quyết định như vậy!
- Anh Đào, cô có nghĩ tới nên đổi một xã đoàn khác hay không? Nói thí dụ như độc thư xã, kịch bản xã, mỹ thuật tạo hình xã gì đó?
Trần Hạo từ trong phòng đi ra, kéo Anh Đào sang một bên nhỏ giọng hỏi:
- Nơi nào cũng có thể, tốt nhất đừng tiếp tục ở lại tin tức xã…
- Vì sao vậy?
Anh Đào thật khó hiểu hỏi:
- Tôi rất ưa thích xã đoàn này, người như xã trưởng cũng thật tốt lắm, tính cách thẳng thắn cùng mạnh mẽ, tinh lực lại dồi dào, thật không tệ chút nào!
- Phải, thật không tệ!
Trần Hạo lau mồ hôi trán:
- Nhưng cô không cảm thấy xã trưởng của cô có chút tinh lực dồi dào quá hay sao?
…
Theo An Thanh chỉ dẫn, hai người Trần Hạo cùng Anh Đào đi tới phía tòa lầu ở mặt đông trường học.
- Rõ ràng là chuyện của tin tức xã các cô, vì sao lại phải kéo tôi đi theo vậy chứ!
Vẻ mặt Trần Hạo thật bất đắc dĩ nói:
- Tôi đối với những sự kiện linh dị trừ ma căn bản không hề có chút hứng thú, cô cho tôi trở về đi!
- Đừng nha, anh cứ xem như bồi tôi đi được không?
Anh Đào như van vỉ:
- Anh phải biết người của Đồng Hảo Hội thật quá thần bí. Tuy rằng người nào cũng biết tên của họ, nhưng lại có rất ít người từng gặp qua hội trưởng của họ rốt cục có bộ dáng gì, nghe truyền thuyết hội trưởng cùng trợ thủ đều là nữ giới, hơn nữa còn có được lực lượng trừ ma. Một mình tôi đến cảm thấy không được an tâm, vạn nhất lại gặp phải tổ chức tà giáo thì phải làm sao bây giờ? đọc truyện mới nhất tại truyệnyy -com
- Tổ chức tà giáo cũng không đáng sợ!
Trần Hạo không có lương tâm nói:
- Bằng tính tình này của cô, cho dù là tổ chức tà giáo hẳn cũng sẽ không trúng ý cô đi, tôi cam đoan cô tuyệt đối an toàn!
- Chỉ có anh vô nghĩa thật nhiều!
Anh Đào vỗ mạnh lên lưng Trần Hạo, kéo tay hắn:
- Theo giúp tôi đi xem, giải quyết xong chuyện xã trưởng căn dặn thì tôi sẽ thả anh về!
- Được rồi được rồi, không được đánh người, tôi đi đây!
Trần Hạo thở dài, dùng sức đẩy cửa phòng:
- Xin hỏi có ai không? An xã trưởng bên tin tức xã phái chúng tôi đến đây!
Trần Hạo đi vào phòng lớn tiếng hô lên.
- Xoẹt…
Một thanh âm vang lên, Trần Hạo cảm giác trên cổ chợt rét lạnh. Hắn cúi đầu nhìn, một thanh băng kiếm trong suốt đang gác trên cổ hắn, mũi kiếm sắc bén sáng ngời chỉ cách cổ hắn vài mm mà thôi.
- Ha ha ha ha…
Trần Hạo toát mồ hôi lạnh, ngượng ngùng cười khan vài tiếng:
- Xem ra chúng tôi tựa hồ đi nhầm, không sao cả, chúng tôi lập tức rời đi!
- Này!
Một thanh âm nhẹ nhàng thì thào bên tai Trần Hạo:
- Nói nhỏ thôi, Tiểu Manh đang ngủ trưa!
- Được!
Trần Hạo chỉ vào băng kiếm gác trên cổ mình, dùng thanh âm cũng yếu ớt hồi đáp:
- Vật này cô có thể lấy xuống trước hay không, mặc dù ở thời tiết nóng có vật này thật thoải mái, nhưng đặt ở chỗ này thật sự quá nguy hiểm!
Vừa nói xong Trần Hạo liền cảm giác cỗ mát lạnh trên cổ chợt biến mất. Hắn cúi đầu phát hiện băng kiếm gác trên cổ mình đã phiêu tán trong không khí thành những điểm sáng loang lổ, dần dần biến mất không còn thấy gì nữa.
- Hai người đi theo tôi đi!
Không đợi hai người Trần Hạo kịp phản ứng, hắn liền cảm giác cổ áo mình bị người níu lấy, một cỗ lực lượng mạnh mẽ ném hắn ra ngoài cửa.
- Hai người đến đây có chuyện gì?
Bên tai truyền tới thanh âm chất vấn lạnh băng không chút hữu hảo. Trần Hạo quay đầu, lúc này mới nhìn thấy rõ cô gái vừa cầm băng kiếm gác lên cổ mình.
Mái tóc cô gái cũng không dài, buộc thành đuôi ngựa, nhìn qua tựa hồ như trước kia vốn cắt tóc ngắn sau đó mới để dài. Dáng người cô gái này thật cao, cơ hồ ngang ngửa với Trần Hạo, đặc biệt cặp đùi vô cùng thon dài, Trần Hạo cảm thấy cô gái này không đi làm người mẫu thật sự là quá đáng tiếc. Nhưng sau khi nhìn rõ gương mặt của nàng, Trần Hạo liền hiểu được vì sao cô gái này lại không đi làm người mẫu.
__________________