U Minh Trinh Thám

chương 495: (b) vườn trường kinh hồn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Hạo ra dấu cho lão tứ đừng lên tiếng, hắn bước nhẹ chân hướng chỗ kho hàng có mùi máu tươi đi tới.

- Cậu…

Nhìn thấy Trần Hạo dừng lại trước cửa kho hàng, lão tứ cũng vội vàng tiến đến. Nhưng khi hắn nhìn thấy được cảnh tượng bên trong, câu phía sau cuối cùng không cách nào thốt nổi nên lời.

Ông chủ quầy hàng đang dựa trên một thi thể máu thịt mơ hồ, không ngừng dùng răng cắn xé từng miếng thịt, sau đó lại nhai nuốt xuống. Trên mặt thi thể đã sớm lộ ra xương trắng, căn bản không thể phân rõ là ai, chỉ có thể nhìn theo quần áo bị xé rách trên người mà xem đây là một nữ sinh viên. Nhưng hiện tại da thịt mềm mại đã bị cắn vỡ nát, lưu lại vô số miệng vết thương. Từ những vết thương mà xem, rất rõ ràng là bị cắn xé lưu lại.

- Mẹ ơi…

Lão tứ có chút run rẩy nói:

- Thật sự chính là…

Tuy rằng thanh âm của lão tứ đã thật nhỏ, nhưng không biết nguyên do có phải vì ngửi được khí tức của người sống hay linh mẫn với thanh âm hay không, ông chủ quầy vốn đang nhai nuốt thi thể nữ sinh viên chợt quay đầu lại, đôi mắt tản ra sát khí khiến người sợ hãi, đang trừng mắt nhìn hai người Trần Hạo cùng lão tứ đang nhìn lén qua khe cửa. Rốt cục Trần Hạo đã biết ánh mắt mà đêm hôm đó An Thanh chụp hình được là vật gì. Bởi vì bên trong kho hàng âm u cũng không hề mở đèn, ông chủ quầy đang ngồi xổm ở chỗ tối tăm, vì vậy ánh mắt lóe ra ánh sáng trắng càng thấy được thật rõ ràng. Mà càng làm cho Trần Hạo cảm giác dựng đứng tóc gáy chính là tuy rằng biết bọn họ đang nhìn lén, nhưng ông chủ quầy cũng không vội vã bổ nhào qua bắt bọn họ, chỉ hướng hai người toét miệng, máu tươi nhỏ ròng ròng, diễn cảm của hắn thật giống như…giống như đang cười.

- Khách sát…

Phía sau truyền tới thanh âm đồ vật gì bị đẩy ngã, Trần Hạo cùng lão tứ vội vàng nhìn lại, phát hiện không biết bắt đầu từ khi nào, mười mấy sinh viên đã vây quanh quầy bán quà vặt, đang hướng hai người bọn họ chậm rãi di động tới. Ánh mắt mười mấy sinh viên kia tản ra quang mang giống như dã thú khi nhìn thấy thực vật.

- Ta kháo, rút lui, trúng bẫy rồi!

Trần Hạo lập tức tỉnh ngộ lại.

Đây tuyệt đối không phải là những thây ma ngu ngốc tùy ý cho ngươi giết mổ trong thế giới trò chơi, mà Trần Hạo cũng không phải là diễn viên bên trong thế giới trò chơi kia. Những người này vốn đã ẩn núp trong bóng tối, đợi khi hai người Trần Hạo tiến vào bên trong quầy bán quà vặt mới đem nơi này vây quanh, như vậy Trần Hạo cùng lão tứ đều sẽ biến thành cá trong chậu.

- Xong rồi, bị bao vây!

Lão tứ ủ rũ nói:

- Chúng ta sắp biến thành bữa tiệc lớn của bọn hắn!

- Không nhất định!

Nội tâm bất an lo sợ của Trần Hạo chuyển thành hi vọng, bởi vì hắn thấy được một thân ảnh nho nhỏ ở phía sau đám thây ma không xa.

- Lão tứ, đi theo sát tôi, ngàn vạn lần không được do dự!

Trần Hạo nắm chặt cây gậy kim loại trong tay, hắn tin tưởng sau khi tận mắt chứng kiến một màn vừa rồi, lão tứ sẽ không tiếp tục hoài nghi lời nói của Anh Đào. Vị trí hiện tại của bọn họ là tử thành bị thây ma tràn ngập bên trong trò chơi, mà ba người bọn họ rất có thể là người sống sót cuối cùng.

- Chuẩn bị!

Ánh mắt Trần Hạo híp lại, hắn có thể thấy được Anh Đào đã mở ra tủ phòng cháy lấy ra bình chữa lửa.

Thân thể có chút nhỏ gầy của Anh Đào cầm theo bình chữa lửa, giật mạnh chốt trên bình. Chất chữa cháy bên trong mãnh liệt phun ra từ ống dẫn, ngoại trừ lực đánh thật lớn, còn có khói bụi mù mịt bốc lên, tình huống đột ngột xuất hiện khiến đám người kia không kịp trở tay.

- Hiện tại, chạy!

Trần Hạo hét lớn một tiếng, hướng chỗ lỗ hổng mà Anh Đào tạo ra cho hai người bọn họ vọt tới. Mà lão tứ chỉ thoáng lặng đi một chút tiếp theo liền phóng theo sát sau lưng hắn.

- Chết đi chết đi chết đi…đám quái vật các ngươi!

Anh Đào cầm bình chữa lửa trong tay, như bệnh tâm thần hét to:

- Tất cả đều đi chết đi!

- Đừng phát điên nữa, chạy mau!

Trần Hạo chạy tới bên người Anh Đào, dùng sức nắm chặt tay nàng. Anh Đào cũng nhân cơ hội ném ra bình chữa lửa còn phun ra khí thể màu trắng, theo Trần Hạo chạy nhanh khỏi địa phương kinh khủng kia.

Nếu như là người bình thường bị khí thể trong bình chữa lửa công kích, không chỉ làn da sẽ bị hấp thu đại lượng khí thể mà bị tổn thương, hơn nữa rất có thể sẽ bị làm ngạt thở. Nhưng đám người vây quanh quầy bán quà vặt lại không hề để ý tới sự rét lạnh bám trên người, chỉ sau vài giây đồng hồ ngắn ngủi bọn hắn đã hồi phục lại trong hỗn loạn, đuổi theo sau ba người Trần Hạo.

- Hô…hô…chạy không nổi nữa…

Lão tứ vịn vào thân cây, há hốc miệng thở hổn hển:

- Hình như…bọn hắn không có đuổi theo…

- Vậy cũng khó nói.

Nói thật lòng hiện tại Trần Hạo cũng cảm giác hai chân thật nặng nề, chỉ là dựa theo ý chí mà bỏ chạy, cũng không còn được bao nhiêu thể lực.

- Mấy thứ quái vật kia sẽ không biết mệt!

- Đây rốt cục đã xảy ra chuyện gì chứ? Thây ma xuất hiện…

Lão tứ đối với một màn vừa rồi vẫn không dám tin tưởng.

- Cậu không phải đều tận mắt nhìn thấy ông chủ quầy đang ăn thịt người đó sao?

Trần Hạo cười khổ nói:

- Hiện tại cậu đã biết Anh Đào không hề nói dối chứ?

- Tôi tin tưởng Anh Đào không có nói dối, nhưng loại chuyện này…

Lão tứ lắc đầu:

- Làm sao có thể phát sinh trong hiện thực? Chỗ của chúng ta chỉ là trường học, không phải phòng thí nghiệm sinh hóa gì!

- Không quản là do nguyên nhân gì, hiện tại đã thực sự xảy ra, chúng ta vẫn nên quản cái mạng nhỏ của mình thì quan trọng hơn.

Trần Hạo nói:

- Có thể liên lạc được với lão đại cùng nhị bàn không?

- Không có, điện thoại gọi không được, không có chút tín hiệu nào.

Lão tứ lắc đầu:

- Rất rõ ràng, lá chắn phong bế kia đã ngăn chặn toàn bộ tín hiệu của điện thoại di động!

- Xem ra chúng ta không có cách nào hướng ra bên ngoài cầu viện!

Trần Hạo thở dài một hơi:

- Trong phòng giáo viên còn có điện thoại cố định, nhưng nếu như chúng ta đi tới đó thật sự là quá mạo hiểm. Hiện tại chúng ta không cách nào phán đoán có bao nhiêu người đã biến thành thứ quái vật kia, cho nên phải cách xa những địa phương có nhiều người càng xa càng tốt!

- Tôi biết một chỗ tốt…

Ánh mắt lão tử xoay chuyển, mở miệng nói:

- Không có người ở, hơn nữa cũng là địa phương rất ít người đi qua.

- Ở đâu?

Trần Hạo vội hỏi.

- Phòng học cũ!

Lão tứ nói:

- Nơi đó có rất ít người dám đi, nếu như nói trong trường học mọi người đều biến thành thứ kia, nơi đó nhất định sẽ không có loại quái vật này!

- Phòng học cũ?

Trần Hạo lắc đầu. Nếu như không hề phát sinh chuyện tối hôm qua, hắn nhất định sẽ đồng ý cách nói của lão tứ, nhưng sau khi xảy ra chuyện tối hôm qua, hắn biết nơi đó càng có thứ đáng sợ hơn rất nhiều.

- Không được, nơi đó không an toàn!

- Sao lại thế?

Lão tứ nói:

- Cậu không phải luôn nói hiện tại những địa phương càng ít người mới càng an toàn hơn sao? Sao lại không được chứ?

- Tin tưởng tôi đi, nơi đó mới là nơi không an toàn nhất hiện tại!

Trần Hạo vỗ vỗ vai lão tứ:

- Đuổi theo Anh Đào trước đã, sau đó chúng ta tiếp tục thương lượng!

__________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio