- Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa máy.
Bên trong điện thoại truyền ra thanh âm ngọt ngào.
- Không được, liên lạc không được.
Minh Diệu buông điện thoại xuống.
- Cô gái tên Trình Tú không phải đang ở chung một nhà với Diệp Tiểu Manh và anh sao?
Hoài Tố chán ghét vứt bỏ trương bùa trong tay, đương nhiên, mặc cho cô gái nào nếu đặt tay chạm phải máu dơ trên người kẻ khác cũng sẽ không cảm thấy dễ chịu, nữ quỷ cũng không ngoại lệ.
- Ân, nhưng hôm qua nàng không về nhà, nếu máu trên trương phù là của nàng, rốt cục nàng có vai diễn gì trong sự kiện này?
Minh Diệu ngồi trên ghế sau bàn làm việc, châm điếu thuốc rít sâu một hơi.
- Lại nói, ba tháng trước Trình Tú dọn đến nhà ở, Tiểu Manh nói nàng là bọn học cùng bạn thân với cô ấy, khi nghỉ hè cha mẹ đều không ở trong quốc nội nên sợ hãi không dám ở nhà một mình, tôi nghĩ Tiểu Manh thật khó kết giao được người bạn thân, vì thế đồng ý cho nàng ở lại. Chẳng lẽ từ mấy tháng trước cũng đã có người muốn tính kế chúng tôi hay sao?
Cởi giày ném sang bên, Minh Diệu duỗi chân lên bàn, chọn tư thế ngồi cho mình cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Hoài Tố trừng mắt liếc hắn, đối với tư thế ngồi của hắn vô cùng bất mãn:
- Tôi nghĩ anh thấy cô bé xinh đẹp nên đáp ứng cho người ta ở lại đi, liên quan gì tới Diệp Tiểu Manh, sắc quỷ!
- Anh có điện thoại của cô nữ sinh kia không, điện thoại của Diệp Tiểu Manh gọi không được thì anh gọi cho nữ sinh kia thử xem.
Lúc trước Hoài Tố còn ôm thái độ hoài nghi sợ hãi đối với điện thoại di động, vốn nàng cho rằng điện thoại sẽ hút đi hồn phách của mình, bây giờ nàng lại cảm thấy di động lại thật sự rất có lợi ích.
- Không cần.
Minh Diệu dụi tắt tàn thuốc, nói:
- Ban ngày trường học rất nhiều người, dương khí tràn đầy, Tiểu Manh sẽ không xảy ra chuyện gì, huống chi tôi không biết nói dối, sẽ bị lộ tẩy.
Hoài Tố liếc nhìn Minh Diệu, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Anh giỏi nhất là gạt người đó thôi, mỗi lần hứa mang tôi đi xem phim đều cho tôi leo cây cả.
- Ân, cô nói gì?
Thanh âm Hoài Tố thật nhỏ, Minh Diệu cũng không nghe được rõ ràng.
- Không có chuyện gì, vậy bây giờ tính sao?
Hoài Tố có chút cảm giác nôn nóng.
Minh Diệu mang giày cùng mặc áo khoác vào, nói:
- Đi thăm dò lai lịch con nữ quỷ tối hôm qua một chút.
- Tôi cũng muốn đi, tôi cũng đi. Mang theo tôi, mang theo tôi nữa, tôi ở mãi chỗ này sắp buồn chết rồi.
Hoài Tố mở to mắt nhìn chằm chằm Minh Diệu.
Minh Diệu thở dài:
- Được rồi, nhưng không cho phép cô quấy rối trên đường, để cho người khác nhìn thấy phiền toái liền lớn.
- Không có, lần trước là bởi vì tôi muốn xem thử quần áo trong cửa hàng có thích hợp với tôi hay không thôi mà.
Hoài Tố vội vàng bảo đảm.
- Cô thì sảng rồi, trước mặt mọi người tự dưng có một bộ quần áo bay trên không trung, cô bảo tôi làm sao thu dọn chiến trường đây, ngay cả đài truyền hình cũng chạy tới, may là tôi chạy trốn nhanh thôi.
Minh Diệu đối với chuyện này vẫn có chút canh cánh trong lòng.
- Ai nha, lần này sẽ không đâu, thật dài dòng, đi nhanh đi.
Trên người Hoài Tố chợt lóe lên, u lam quang mang chui vào bên trong một chiếc nhẫn trên bàn làm việc.
- Nếu không thể rời khỏi chiếc nhẫn này ngoài trăm bước, tôi mới không thèm anh giúp cho, hừ! Tự tôi sẽ đến thương trường thử hết toàn bộ quần áo bên trong một lần.
Hoài Tố âm thầm nghĩ.
Minh Diệu bất đắc dĩ lắc đầu, đem nhẫn ngọc cất vào túi áo, đi ra khỏi phòng làm việc.
Nữ quỷ đêm hôm qua rất kỳ quặc, Minh Diệu cảm giác đó chỉ là một nữ quỷ mới chết thời gian không lâu, thần trí còn chưa được thanh tỉnh hoàn toàn. Theo lý thuyết, người mới chết thời gian không lâu sẽ không rời xa được chỗ mình vừa mới chết, nhưng chung quanh nhà lại không nghe nói có cô gái trẻ nào lại bị chết yểu như vậy. Minh Diệu nghĩ mãi vẫn không hiểu được, cuối cùng muốn quay về tiểu khu đi hỏi thăm chung quanh một chút xem thế nào.
Ngồi xe taxi quay trở lại tiểu khu, Minh Diệu nhìn thấy trên thang lầu tầng ba vây quanh thật nhiều người.
- Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?
Minh Diệu đi tới hỏi thăm.
- A, tiểu Minh!
Người trả lời là một bác gái làm việc tại Ủy hội, hơn sáu mươi tuổi, rất thích dò hỏi chút ít chuyện bát quái.
- Vợ của chủ nhà mới dời đến tối hôm qua tự sát, người đàn kia cũng thật vô lương tâm, cả đêm cũng không về nhà, mãi cho tới trưa mới phát hiện vợ của mình đã chết, đúng là đáng ghét.
Người của cùng đều thật bận rộn, Minh Diệu chen vào đám người đang xem náo nhiệt, hai người đang dùng băng ca mang người chết xuống lầu, trên băng ca đắp vải trắng không nhìn thấy mặt mũi, chỉ có thể nhìn ra là một người đàn bà. Một bàn tay phải rơi ra bên ngoài vải trắng, trên cổ tay có năm sáu vết thương đã ngưng chảy máu, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy thật giật mình.