U Minh Trinh Thám

chương 622: cuộc chiến mạn trường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Không thể tha thứ...

Thần tình Eva giận dữ, dùng ánh mắt có thể giết người nhìn chằm chằm thanh kiếm trên tay Minh Diệu. Không thể phủ nhận thanh kiếm kia làm cho nàng ta có chút sợ hãi, nhưng càng làm nàng phẫn nộ. Bị một nhân loại nhỏ bé hèn mọn gây ra vết thương, hơn nữa nhân loại này từng bị bản thân nàng ta đánh gần chết không chút tốn sức trước kia.

Tay của Eva nắm chặt lại, hai thanh trường thương ngăm đen xuất hiện trong tay nàng. Trên mặt trường thương phủ kín những hoa văn phức tạp rối rắm, thỉnh thoảng còn có tinh quang lóe sáng trên hoa văn. Toàn bộ trường thương tản mát ra một cỗ túc sát, hóa thành vụ khí màu đen tiêu tán trong không khí.

- Lại là cây thương này...

Lúc này tới phiên Minh Diệu trợn tròn mắt. Rõ ràng Lilith nói qua mình từng đích tay hủy diệt cây thương này, như thế nào lại xuất hiện trong tay của Eva? Hơn nữa còn có hai thanh?

- Điều này sao có thể...

- Thứ này ta cũng từng tưởng rằng là thần khí có một không hai, nhưng khi đi tới nơi ước thúc mới phát hiện thứ này quả thật giống như cỏ dại không hề đáng giá tiền chút nào, khắp nơi đều có!

Eva múa trường thương nhắm ngay Minh Diệu:

- Cho nên...ngươi chết đi!

Trường thương xé rách không khí, mang theo sát ý vô tận hướng chỗ Minh Diệu bay tới. Minh Diệu cũng thật không ngờ loại vũ khí đáng sợ này Eva lại làm như chơi trò ném lao hướng chỗ mình trực tiếp ném tới. Hiện tại hắn muốn trốn tránh cũng đã không còn kịp nữa, chỉ đành giơ kiếm lên chống đỡ. Hoài Tố tâm ý tương thông cùng Minh Diệu, trường kiếm bắt đầu hóa thành thủy ngân lưu động, trong nháy mắt đã biến thành tấm chắn nho nhỏ chặn ngay trước ngực Minh Diệu.

Sát thần thương mang theo xu thế như lôi đình đâm thẳng vào tấm chắn do Hoài Tố biến thành, mũi thương màu đen cùng tiểu tấm chắn màu bạc vừa tiếp xúc dấy lên hoa lửa kịch liệt.

Lực ném của Eva lần này thật cường đại, dù Minh Diệu đã dùng hai tay đồng thời ngăn cản cũng không tự chủ được bật lui ra sau hai bước.

- Cẩn thận phía sau!

Ngay khi Minh Diệu còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, bên tai truyền tới thanh âm hô to của Mị.

Đồng thời hắn cũng cảm giác được nguy hiểm, nhưng còn muốn xoay người cũng đã không kịp nữa.

- Chết đi!

Không biết từ khi nào Eva đã đi tới sau lưng Minh Diệu, giơ tay đâm trường thương hướng ngay hậu tâm của Minh Diệu phóng tới.

...

- Đã là cực hạn...

Thu hồi đôi cánh dơi sau lưng, Alie dừng trên nhánh cây đại thụ, thở hào hển:

- Một, hai, ba, bốn, bốn con...không biết còn có bao nhiêu...

Dọc theo đường đi nàng tổng cộng đã giết chết bốn con nữ La Sát, nhưng nàng cũng đã bị tiêu hao hết thể lực. Hiện tại đừng nói là phi hành, chỉ sợ muốn đi đường cũng gặp phải khó khăn.

Nhưng làm cho nàng cảm thấy tức giận chính là mỗi khi nàng giết chết một con nữ La Sát cũng không tranh thủ được thời gian bao lâu, tối đa cũng chỉ kéo dài được vài phút mà thôi.

Ở trong vài phút này đàn La Sát sẽ xuất hiện rối loạn nho nhỏ, nhưng cũng chỉ vài phút mà thôi. Sau khi qua vài phút đàn La Sát lại khôi phục được trạng thái bình thường, tựa hồ đã có nữ La Sát nhanh chóng tiếp quản quyền chỉ huy, làm những cố gắng của Alie đã hóa thành bọt nước.

- Chẳng lẽ thật sự phải chết ở nơi này sao?

Alie nắm chặt nhánh cây, tận lực không để cho mình ngã xuống. Cây cối không ngừng lay động, phía dưới lại chất đầy La Sát. Bọn hắn không ngừng lắc lư thân cây muốn đem cô gái nhỏ trên cây lắc rơi xuống ăn thịt nàng.

...

- Hội trưởng, đã không ngăn được nữa, những quái vật kia đã đột phá phòng thủ vùng ngoại thành, tiến vào phạm vi nội thành rồi!

Cửa phòng lại bị thư ký thô lỗ đẩy ra, ngay ở lúc này chuyện gõ cửa gì đó đã không còn quan trọng.

- Phòng tuyến của chúng ta đang không ngừng phải rút lui về phía sau, đã thối lui tới cảnh giới tuyến thứ ba!

- Vậy sao? Xem ra nhân thủ của chúng ta vẫn thật quá ít!

Tần Khai bình tĩnh gật đầu:

- Thương vong thế nào?

- Vấn đề của linh năng giả hiệp hội không lớn, nhưng quân đội đã xuất hiện tình huống thương vong không nhỏ!

Thư ký hồi đáp:

- Những quái vật kia quá cường tráng, cho nên vũ khí bình thường không gây thương tổn bao nhiêu với bọn chúng, bộ đội cảnh sát chủ yếu đã không có tác dụng gì. Đã vận dụng vũ khí hạng nặng cùng xe tăng, nhưng vẫn không cách nào ngăn cản chúng nó, dù sao số lượng lại quá mức khổng lồ...

- Buông tha cho cảnh giới tuyến thứ ba, thông tri mọi người bố phòng canh giữ ở khu số bốn!

Tần Khai đứng dậy khỏi ghế:

- Nếu như cảnh sát lẫn bộ đội đã không có tác dụng, như vậy cứ để cho bọn họ chuyên tâm duy trì an ninh trật tự nội thành, để toàn bộ dân cư còn bảo trì được trấn định!

- Dạ, tôi đi ngay!

Thư ký chứng kiến Tần Khai mặc áo khoác vào, khó hiểu hỏi:

- Ngài muốn...

- Tiếp tục ngồi ở nơi này cũng không phải là biện pháp, khu vực phòng thủ thứ tư nếu như bị đột phá, quái vật tiến vào nội thành thì chúng ta hoàn toàn mất đi khả năng khống chế bọn chúng.

Tần Khai vừa đi vừa nói:

- Tôi tự mình đến khu vực phòng thủ thứ tư chiến đấu!

Ngồi bên trong xe cảnh sát Từ Mẫn cảm thấy mình có một cảm giác thật sự vô lực. Tuy rằng nàng không tình nguyện nhưng nàng phải phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp rút khỏi tiền tuyến. Ngay cả quân đội có hỏa lực cường đại cũng không thể ngăn cản được đàn La Sát tràn tới, những cảnh sát chỉ có súng lục như nàng càng không cần phải nói. Nghĩ tới những quái vật đáng sợ kia sẽ dũng mãnh tràn vào thành thị, nàng không khỏi lo lắng cho mẫu thân cùng con gái đang chờ đợi ở nhà.

...

Trường thương sắc bén đâm vào hậu tâm của Minh Diệu nhưng không thấy máu chảy ra. Áo khoác của Minh Diệu trong nháy mắt chợt khô quắt lại, vô số dây leo từ trong áo hắn chui ra, trong nháy mắt đã bao vây Eva thành một chiếc kén cực lớn, còn đang không ngừng co rút lại. Minh Diệu cũng không khờ dại cho rằng chỉ bằng vào mộc khôi lỗi đã có thể siết chết được Eva. Cổ tay hắn run lên, tiểu tấm chắn trong tay hóa thành một thanh trường đao sắc bén hướng chiếc kén kia bổ xuống.

Chiếc kén thật lớn bị một đao chém đoạn, nhưng bên trong lại là một mảnh trống trơn, căn bản không nhìn thấy thân ảnh của Eva. Trong lòng Minh Diệu chợt rùng mình, vội vàng xoay người lăn tròn trên mặt đất, hai thanh trường thương ngăm đen liền lướt sát bay qua sau lưng hắn.

- Hỗn đản này làm sao chạy ra?

Minh Diệu vội vàng bật dậy khỏi mặt đất, tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy thân ảnh của Eva. Mộc khôi lỗi không thể bao trùm được loại người trình độ như vậy trong một thời gian dài, chuyện này hắn cũng biết rõ khi còn ở Châu Âu, nhưng hắn cũng thật không ngờ khi bổ ra mộc khôi lỗi lại không thấy được Eva ở bên trong.

- Minh Diệu cẩn thận, hiện tại cô ta đang sử dụng thân thể của mẹ tôi!

Mị ở một bên lớn tiếng nói:

- Đừng quên mẹ tôi cũng có phân nửa huyết mạch của Ảnh Mị!

- Lợi dụng ảnh tử di động sao?

Minh Diệu vội vàng mở ra Thiên Nhãn, quả nhiên phát hiện trong mắt có một đạo quang mang sáng ngời đang di động tới thật nhanh, tốc độ kia làm cho hắn cơ hồ có chút quáng mắt.

Eva đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt Minh Diệu, trường thương trong tay rít gió đâm thẳng vào đầu hắn, Minh Diệu vội vàng vung lên trường đao dùng thân đao chặn ngang trường thương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio