Đã đạt tới cấp cùng với hoàn thành nhiệm vụ, Lê Hoài Nam dọc theo đường mòn trở lại tân thủ thôn. Người chơi cũng đã lác đác tiến gần đến khu vực đàn sói rồi, thỉnh thoảng có tổ đội giết sói nhưng không nhiều, rất nhiều người lúc này cũng đang ở khu lợn rừng săn quái. Lượng người dần chia sẻ dần vào rừng sâu khiến cho những chú thỏ dần bớt đi chút áp lực, mặc dù số lượng người vẫn còn rất đông nhưng không đến nỗi như ngày đầu tiên nữa rồi. Mất tầm hơn ba mươi phút thời gian, Lê Hoài Nam mới về đến tân thủ thôn. Vội vàng hướng về phía người ăn xin đi đến, từ đằng xa Lê Hoài Nam nhìn đến thân ảnh quen thuộc kia mới thoáng an tâm xuống, rồi chuẩn bị sẵn chiếc bánh ngô rồi đi đến bên người ăn xin, rồi mỉm cười nói:
- Chào bác, cháu lại mang bánh ngô đến cho bác đây.
Người ăn xin ngạc nhiên quay đầu lại nhìn thấy người đến là Lê Hoài Nam cũng rất vui cười lớn nói:
- Ồ chàng trai trai trẻ lại đến đấy à, còn mang thêm bánh ngô nữa, quý hóa quá.
Người ăn xin tiếp nhận lấy chiếc bánh ngô sau đó bỏ vào trong miệng nhai nhồm nhoàm rất ngon lành. Lê Hoài Nam cũng rất bình tĩnh ngồi xuống cạnh người ăn xin chờ đợi. Sau khi ăn xong chiếc bánh, người ăn xin rất hài lòng bê lên bát nước có chút đã rất cũ kỹ của mình uống một hớp nói:
- Chàng trai trẻ hôm nay đến đây là có việc à? Ta nghĩ hiện nhóm người các cháu phải rất bận rộn mới đúng chứ?
Lê Hoài Nam biết người ăn xin nói về nhóm người mình mang ý nghĩa gì nhưng cũng không dám thất lễ rất nhanh mỉm cười lấy lòng nói:
- Hì hì, bác đúng là thần cơ diệu toán. Đúng là cháu có chuyện muốn hướng bác báo cáo.
Người ăn xin mỉm cười một bộ đúng như ta dự đoán rồi khinh thường nói:
- Hừ ta còn không biết rõ các ngươi, không có chuyện thì sẽ không lên tam bảo điện mà, nói đi có chuyện gì.
- Chả là lúc trước bác có bảo cháu đi giết chết đầu lang vương kia đó. Hiện tại cháu đã tiêu diệt nó rồi, đây là răng nanh của nó mời bác xem ạ.
Lê Hoài Nam nói rồi từ trong túi đồ lấy ra chiếc răng của lang vương làm bằng chứng. Bởi vì vừa mới bị giết xong nên vẫn còn chút mùi máu tươi. Người ăn xin tiếp nhận chiếc răng từ tay của Lê Hoài Nam nhìn nhìn kỹ sau đó thở dài một tiếng nói:
- Đây đúng là chiếc răng của con súc sinh đó rồi. Người thanh niên, hiện tại có bận không? Theo lão già ta đi ra chỗ này một chút?
Nghe vậy, Lê Hoài Nam vui mừng quá đỗi, nào dám để người ăn xin chờ đợi lâu vội vàng nói:
- Dạ, cháu hiện tại không có gì bận, có thể đi theo bác ạ.
Người ăn xin gật gật đầu, sau đó chống tay xuống đất lấy lấy lực chuẩn bị đứng lên. Thấy vậy, Lê Hoài Nam vội vàng lại gần giúp đỡ, bởi vì người ăn xin chân bị thương không tiện đi lại nhiều. Sau đó, Lê Hoài Nam một tay dìu lấy người ăn xin, tay còn lại cầm nạng cùng với một số đồ vật rồi theo người ăn xin chỉ hướng đi dần ra hướng ngoài thôn. Chỗ ở của người ăn xin cách thôn cũng khá xa, theo người ăn xin đi được hơn hai mươi phút ra bên ngoài chỗ một cánh rừng nhỏ, tại một chỗ khá khuất trong khu rừng thì nhìn thấy có một cửa hang động, Lê Hoài Nam nghĩ khả năng đây là nơi người ăn xin cư trú. Đúng như Lê Hoài Nam nghĩ, người ăn xin chỉ hướng hang động rồi nói:
- Chàng trai trẻ, dìu ta vào trong cái hang kia.
Lê Hoài Nam rất nghe lời dìu lấy người đàn ông đó tiến vào hang động. Không gian của chiếc hang này cũng không lớn nắm, chỉ khoảng m nhưng hoàn toàn do đá tạo thành nên bên trong rất là mát mẻ. Trong này cũng không có đồ vật gì nhiều, chỉ có một chiếc bàn ngồi bệt bên trên đặt chiếc đèn cầy, một bộ đồ uống trà có chút cũ cùng với một chiếc giường gỗ, nói chung rất là đơn xơ. Lê Hoài Nam đỡ người ăn xin ngồi xuống chiếc gần bên chiếc bàn.
- Hàn xá đơn xơ, mong chàng trai trẻ chớ trách. Bên ngoài kia có bể nước, chàng trai trẻ có thể pha giúp lão già ấm trà?
Lê Hoài Nam vội nói không có gì sau đó ra ngoài múc nước, gần sát bên hang động có một chiếc lều nhỏ dựng lên, Lê Hoài Nam tiến lại gần thì thấy bên trong để rất nhiều củi cùng một chiếc bếp củi nhỏ, bên trên đặt một chiếc nồi. Đi vào trong lều cầm lấy chiếc nồi nhỏ ra cạnh bể lấy nước sau đó đặt lên bếp, lúc này Lê Hoài Nam bỗng nhớ ra làm sao để có thể đánh lửa? Bình thường người ăn xin là làm bằng cách nào? Liên tục đặt ra câu hỏi, sau đó Lê Hoài Nam quan sát xung quanh thì thấy dưới chân có hai viên đá. Mặc dù là người hiện đại, nhưng Lê Hoài Nam cũng hay tìm hiểu lịch sử nên cũng biết cách sử dụng nó như thế nào.
- Cạch…cạch…cạch…
Tiếng đá va vào nhau vang lên, lúc này chán Lê Hoài Nam cũng đã bắt đầu toát mồ hôi, hắn không khỏi cười khổ đường đường là chủ tịch của một tập đoàn đa quốc gia, đã bao giờ hắn phải làm những việc này. Cũng rất may mắn, sau vài lần đánh lửa cuối cùng củi cũng đã bốc cháy, Lê Hoài Nam không khỏi cười khổ, xem ra là rèn luyện đi. Rất nhanh nước cũng sôi rồi, Lê Hoài Nam bưng vào bắt đầu thuần thục pha trà, bởi hắn cũng là người mê trà nên điều này không làm khó được hắn. Mùi trà thơm phức bốc lên, người ăn xin rất hài lòng gật gù nói:bg-ssp-{height:px}
- Chàng trai trẻ rất là không tồi.
Lê Hoài Nam vội khiêm tốn nói:
- Bác quá khen rồi, cháu còn cần học hỏi nhiều lắm.
Thấy vậy người ăn xin càng thêm hài lòng nói:
- Cháu của biết tại sao ta lại gọi cháu ra đây không?
Lúc này trà cũng đã chín, Lê Hoài Nam cầm lấy chiếc ấm lên rồi rót vào vào hai chén trà đặt trước mặt người ăn xin một chén rồi chính mình cũng cầm một chén nói:
- Dạ cháu không biết bác ạ.
Người ăn xin nhấp một ngụm trà nói tiếp:
- Vậy cháu có từng nghe qua về U Minh?
Nghe vậy trong lòng Lê Hoài Nam nhấc lên sóng to gió lớn, rất là khiếp sợ bởi vì Lê Hoài Nam biết hai chữ U Minh đại biểu cho điều gì, đến rồi, thật sự là đến rồi. Mặc dù trong lòng rất là không bình tĩnh, nhưng mặt ngoài Lê Hoài Nam không hề có gì khác biệt. Cầm chén trà nhấc lên uống một ngụm cố làm cho trong lòng bình tĩnh lại, Lê Hoài Nam có chút tò mò nói:
- U Minh? Đó là gì ạ, cháu chưa từng nghe qua.
Người ăn xin gật gù không nói gì, vẫn tiếp tục thưởng thức trà, sau đó như quyết định điều gì người ăn xin nhìn về Lê Hoài Nam một tay chỉ về một bức tường đá nói:
- Cháu có thể qua đó cầm giúp ta một đồ vật được không?
Lê Hoài Nam theo hướng người ăn xin chỉ nhìn lại, chỉ thấy bên đó ngoài bức tường ra không còn một thứ gì khác cả, hắn không khỏi hướng người ăn xin nhìn lại hỏi:
- Bên đó à Bác?
Người ăn xin gật gật đầu ra hiệu đúng vậy. Lê Hoài Nam liền tiến lại gần chỗ bức tường đá, giọng người ăn xin liền lần nữa vang lên:
- Đúng rồi, đi về bên trái, đúng rồi, ở đó từ trên xuống dưới năm hàng, từ trái qua phải năm hàng, đúng, đúng vị trí đó đó. Chỗ đó bên cạnh có một mép đá, cháu thò tay vào sau đó nhấc hòn đá ra rồi cầm đồ vật trong đó ra đây.
Lê Hoài Nam rất ngoan ngoãn thực hiện theo điều người ăn xin nói. Quả nhiên mở ra hòn đá có một bọc đồ nhỏ, Lê Hoài Nam cầm nó ra đặt trước bàn cho người ăn xin. Nhìn đến cái bọc này, ánh mắt của người ăn xin hết sức phức tạp, có hồi ức, có đau khổ… Cố lấy lại bình tĩnh, bàn tay của người ăn xin có chút run run từ trong chiếc bọc cầm ra tấm da, rồi sau đó đưa tấm da đó cho Lê Hoài Nam nói:
- Cháu xem thứ này trước đi, sau đó ta sẽ nói chuyện cùng cháu.
Lê Hoài Nam có thể nhận thấy giọng người ăn xin hết sức phức tạp cũng nghiêm túc nhận lấy tấm da rồi bắt đầu quan sát.