Lê Hoài Nam đứng ở đằng sau nhà sư gương mặt lúc này đã đẫm lệ. Hắn không hiểu được là tại sao mình có thể đọc hiểu nội dung ở cuốn sách, rõ ràng đó là những ký tự hắn chưa từng thấy bao giờ, hắn càng không hiểu là tại sao trong lòng mình lại đau như vậy, một cảm giác đau thấu tim gan, nhưng nghĩ nát óc cũng không hiểu mình tại sao lại như vậy.
Sáng ngày hôm sau, nhà sư quay trở lại thị trấn, một lần nữa tìm được người thiếu phụ kia. Thông qua người thiếu phụ biết được là thiếu nữ đã qua đời, nhà sư liền nhờ thiếu phụ dẫn đến mộ của thiếu nữ đó. Mộ của thiếu nữ đó được chôn trong một nghĩa trang gần đấy, nơi đấy là vìa ngoài một khu rừng, xung quanh đây tràn đầy những bông hoa, những bông hoa có một màu đỏ tươi như máu vậy, không có lá, nhụy hoa uốn cong ra ngoài rất là diễm lệ. Những bông hoa đó mọc tràn lan lên mộ của thiếu nữ, trông rất là đẹp, nhà sư đứng trước mộ của thiếu nữ, nhìn đến hàng chữ “Lý Linh chi mộ” ánh mắt của nhà sư thoáng một chút ba động rồi rất nhanh trở lại bình thường. Sau đó nhà sư thắp lấy ba nén hương rồi cắm vào trước phần mộ vái ba vái, rồi tiếp đó ngồi xuống cầm lấy những đồng tiền vàng chầm chậm hóa đi.
Những cơn gió thoảng qua tiếng lá kêu xào xạc, những nụ hoa đỏ tươi rung động trong gió thoang thoảng hương hoa, từng nàn khói xám xông lên bầu trời, cùng với trước mộ phần một hình bóng tiêu điều ngồi đó như vô thức thỉnh thoảng cho tiền vàng vào trong đống lửa có gì đó thật là thê lương. Đứng ở phía sau nhà sư, thiếu phụ kia đã khóc nấc lên rồi. Một thời gian sau đó, nhà sư đứng lên cúi đầu cảm ơn người thiếu phụ rồi trở quay trở lại chùa, người thiếu phụ vẫn đứng đó nhìn nhà sư khuất bóng mới đi về.
Từ sự kiện đó qua đi, nhà sư dường như lại quay trở lại bình thường rồi, ngày ngày chăm chỉ tu luyện phật pháp không màng thế sự. Thời gian lại cứ thế trôi qua, không biết là đã qua bao lâu rồi, chỉ thấy ngày đó từ bên trong chùa phát ra kim quang sáng lạn rọi sáng cả một vùng, trên bầu trời xuất hiện ngũ thải tường vân, thụy khí bốc lên báo hiệu điềm lành. Từ không trung hiện ra phật tổ pháp tướng, ngài ngồi trên đài sen, thần thái hiền lành mà trang nghiêm, đôi mắt ngài hiện đang nhắm lại nhưng mang cho người ta cảm giác ngài có thể nhìn thấu vạn vật.
Bỗng nhiên thấy pháp tướng phật tổ, tất cả nhà sư trong chùa bao gồm trụ trì đều kích động quỳ xuống lễ bái, xung quanh dân chúng cũng là như vậy tất cả mọi người đều thành kính quỳ xuống. Nhà sư trẻ lúc này đang ngồi tĩnh tu ở một đỉnh núi trong chùa, nhìn đến pháp tướng của phật tổ trong không trung liền đứng dậy nghiêm trang cúi chào phật tổ nhưng lại không quỳ xuống. Lúc này, từ không trung truyền xuống một giọng nói tràn đầy uy nghiêm cùng từ bi:
- Địa tạng, ngươi tu hành đã đầy đủ. Hiện tại ta đến đây độ ngươi thành phật, ngươi mau chuẩn bị rồi theo ta đi về tây phương cực lạc.
Nghe vậy, tất cả mọi người từ người dân lẫn các sư sãi trong chùa vẻ mặt đều kích động, bởi vì thành phật chỉ có trong truyền thuyết, mà hôm nay tất cả mọi người may mắn được chứng kiến, lại còn có một quãng thời gian sống chung cùng phật, không kích động làm sao được. Đặc biệt là sư phụ trụ trì, làm sư phụ của một vị phật rất có thể được la hán chính quả, lúc này vị trụ trì đều kích động đến run rẩy. Nhưng Địa Tạng đối với lời nói của phật tổ rất là bình tĩnh, giọng đều đều hướng về pháp tướng phật tổ nói:
- Thưa phật tổ, con có một vấn đề muốn hỏi ngài, không biết có được không ạ.
Tiếng nói của Địa Tạng lúc này bỗng nhiên được phóng to lên vô số lần, khiến cho tất cả mọi người đều nghe được. Trầm mặc một lúc, âm thanh từ không trung lại truyền xuống:
- Được ngươi hỏi đi.
- Thưa phật tổ, phải chăng sự việc ở thị trấn Vương có phải ngài đều biết hết.
Địa Tạng âm thanh không nhanh không chậm vang lên. Mọi người đều không hiểu điều gì chỉ cảm thấy khó hiểu, bởi vì thị trấn Vương là thị trấn bên dưới ngôi chùa, từ xưa đến nay chưa xảy ra chuyện gì làm sao mà Địa Tạng lại hỏi như vậy? Chỉ có nhà sư trụ trì biết một chút, lúc này gương mặt không khỏi đại biến.
- Đúng vậy, mọi việc ta đều biết. Đó là kiếp nạn của ngươi.
Nghe phật tổ trả lời, gương mặt vốn đang bình tĩnh của Địa Tạng đột nhiên kích động đỏ bừng, cảm xúc bỗng nhiên không kiềm chế được hướng về pháp tướng phật tổ nói lớn:bg-ssp-{height:px}
- Nàng có tội gì? Làm sao người có thể đối xử với nàng như vậy? Nàng là vô tội, nếu đấy là kiếp nạn của ta, thì ta tình nguyện chết đi chứ cũng không thể ảnh hưởng tới người vô tội như vậy.
- Đây rồi, đúng là nó.
Lê Hoài Nam bỗng nhiên khiếp sợ không gì sánh kịp, bởi vì hình ảnh này Lê Hoài Nam đã từng chứng kiến, đúng vậy đó thời điểm sáng tạo nhân vật, trong đoạn CG đó có một đoạn hình ảnh một nhà sư gương mặt đỏ bừng hướng về pháp tướng của phật tổ nói lớn. Lê Hoài Nam nhớ rất kỹ hình ảnh đó bởi nó cho hắn sự rung động là rất lớn. Mà hiện tại, khung cảnh đó hiện tại chính thức xuất hiện trước mắt Lê Hoài Nam, chẳng nhẽ đó không phải là đoạn CG của Vận Mệnh, mà tất cả những điều đó đã từng chính thức xảy ra? Nghĩ đến đây, Lê Hoài Nam không khỏi cảm thấy ngay trước mặt mình có một bí mật cực kỳ khủng khiếp đang dần hé lộ.
Hình ảnh vẫn tiếp tục, pháp tướng phật tổ trầm ngâm không nói gì, một lúc lâu sau không gian thoáng phát ra một tiếng thở dài.
- Đó cũng là kiếp nạn của nàng, ta cũng chỉ có thể tiết lộ cho ngươi như vậy thôi, đây là ý trời không thể cãi lại.
Trong hư không vang lên tiếng nói bất đắc dĩ của phật tổ. Nghe phật tổ nói vậy, Địa Tạng cũng sững sờ. Quyền năng của phật tổ là vô tận, chẳng nhẽ còn có điều làm khó được người. Mà phật tổ nói đó là ý trời, chẳng nhẽ đến phật tổ cũng phải nghe theo ý trời? Bởi từ khi sinh ra đến nay, tất cả mọi người đều biết phật tổ là lớn nhất, không gì có thể làm khí được người, nhưng xem ra qua lần này mọi người sẽ có nhận thức lại. Đến phật tổ đều nói như vậy, Địa Tạng cũng không biết làm sao nữa đành cúi đầu nói:
- Thưa phật tổ, quãng thời gian lữ hành vừa qua, con nhìn thấy sự đau khổ của chúng sinh khắp mọi nơi, đặc biệt chỉ có một số ít linh hồn có thể tự siêu thoát tiến vào luân hồi, những linh hồn oan khuất không thể tự siêu thoát được lại trở thành oán linh khắp nơi đi hại người tạo nên rất nhiều cảnh tượng thương đau, rồi dần dần điều đó đã trở thành sự chấp nhất của con, mà sự chấp nhất này chưa được khỏa lấp thì con chưa thể thành phật tiến về nơi cực lạc được.
Địa Tạng nói một hơi dài khiến cho mọi người đều kinh ngạc, cùng không hiểu ra sao, chỉ vì sự chấp nhất mà bỏ qua cơ hội thành phật? Mọi người ở đây yên lặng lắc đầu cho rằng không đáng. Địa Tạng không hề để ý đến mọi người, âm thanh càng phát ra hữu lực kiên quyết vang vọng trong không trung phát ra đại nguyện:
- Từ nay tới tận đời vị lai, con vì tất cả những chúng sinh tội khổ trong thiên hạ mà giảng bày nhiều phương tiện làm cho chúng sinh giải thoát hết cả, rồi tự thân con mới chứng thành Phật quả.
- Đùng… đùng… đùng…
Trong không trung bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều sấm chớp, tựa như trời xanh đang chứng giám cho đại nguyện đó vậy. Giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên không trung, tất cả mọi người đều chấn động. Bởi vì đức tin và đức hy sinh quá to lớn, đó không phải là giải thoát cho một người, hoặc nhiều người mà đó là tìm cách giải thoát đau khổ cho cả chúng sinh, đó là ý nguyện lớn đến nhường nào? Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều cung kính hướng về thân ảnh nhỏ bé đang đứng trên núi kia cúi đầu. Đến cả trong hư không pháp tướng phật tổ đang ngồi trên đài sen cũng chấn động mở to đôi mắt nhìn về phía Địa Tạng.
- Haizz…
Trong hư không một tiếng than thở lại truyền đến trong tai tất cả mọi người. Mọi người quay vội nhìn về hướng pháp tướng của phật tổ nhưng nơi đó đã không còn gì cả, phật tổ người đã đi rồi.