Có chút chật vật từ nơi cư trú của người ăn xin đi ra, Lê Hoài Nam có chút cười khổ, bởi người ăn xin quá là nhiệt tình rồi. Mở ra ba lô trang bị, Lê Hoài Nam nhìn xem thuộc tính bông hoa:
Hoa bỉ ngạn
Miêu tả: đã được người dùng đại pháp lực cải tạo, rất khó để phá hủy.
Hiệu quả duy nhất: đây là chìa khóa mở cánh cửa U Minh.
Lê Hoài Nam nhìn thấy có chút cảm thán, tên kia thật là si tình đây. Về vị trí của U Minh thì Lê Hoài Nam đại khái cũng đã biết vị trí, chính bởi vì nó mà Lê Hoài Nam mới không hiểu thấu trùng sinh về lại khoảng thời gian này. Vừa đi Lê Hoài Nam vừa nghĩ, nếu như tất cả mọi thứ mình quan sát được là thật, thì một thế lực cường đại như vậy làm sao có thể biến mất được, thậm chí tất cả mọi người đều không hề biết đã từng xuất hiện một nơi như vậy? Dần dần xâu chuỗi lại các sự việc với nhau, một cảm giác lạ kỳ lạ bỗng nhiên vang lên trong lòng hắn, mà hắn không hiểu đó là cảm giác gì, chỉ thấy vô cùng kỳ lạ mà thôi. Rồi hắn chợt nhớ đến lúc cuối cùng khi biến về, Địa Tạng không hiểu lý do gì hướng về hắn nở nụ cười thần bí mà quỷ dị cùng gật đầu thoáng một cái, lúc đó bởi vì không có nhiều thời gian suy nghĩ nên Lê Hoài Nam chỉ cho là trùng hợp thôi, giờ nghĩ lại thì lúc đó dường như Địa Tạng hướng về hắn gửi lời chào.
Nghĩ đến đây, Lê Hoài Nam bỗng nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh bởi tình cảnh đó quá mức là quỷ dị. Chẳng hiểu tại sao, Lê Hoài Nam lại cảm thấy dường như có một lực lượng thần bí trong bóng tối đang thao túng lấy hết thảy mọi việc xảy ra.
- Bộp.
Một tiếng va chạm vang lên, Lê Hoài Nam cảm thấy dường như mình va chạm vào một thứ gì đó mềm mềm mà lại có thoang thoảng mùi hương, hắn vội tỉnh lại cắt đứt mạch suy nghĩ.
- Ai ui…
Một tiếng suýt xoa lanh lảnh vang lên, Lê Hoài Nam vội nhìn lại. Chỉ thấy một cô gái gương mặt thống khổ đang ngã trên mặt đất, Lê Hoài Nam mới biết là vừa nãy mải suy nghĩ mà đụng phải nàng. Lê Hoài Nam vốn định nâng cô gái dậy, nhưng lại càng có người nhanh hơn lại gần đỡ thiếu nữ đứng dậy:
- Linh, cậu có làm sao không?
Một âm thanh trong trẻo mang theo vang lên.
- Tớ không sao, chỉ hơi đau một chút thôi.
Cô gái bị ngã vội nói. Lúc này, Lê Hoài Nam mới quan sát đến cô gái này. Cô gái bị ngã còn rất trẻ, chỉ khoảng mười chín, hai mươi tuổi thôi, nàng có một mái tóc đen dài đến ngang mông, gương mặt xinh xắn tròn trịa, nàng có một đôi mắt rất đẹp, từng cử chỉ, hành động đều rất nhẹ nhàng điển hình của một phụ nữ truyền thống, lại nhìn xuống thấy trước ngực cô gái phập phồng, Lê Hoài Nam mới biết vừa nãy mình va phải thứ gì.
- Tên kia không có mắt hả? Nhìn đi đâu đấy.bg-ssp-{height:px}
Giọng nói trong trẻo có chút lạnh lùng vang lên, cô gái tóc dài cảm thấy không ý tứ lắm, nét mặt hồng hồng giật giật lấy tay bạn mình ra hiệu bình tĩnh. Lê Hoài Nam cũng nhìn đến cô gái này cũng chạc tuổi cô gái tóc dài, gương mặt rất xinh đẹp, nàng có một mái tóc ngắn, gương mặt lúc này tức giận mà cảm giác lành lạnh rất là anh khí, mặc dù cả hai đều chỉ mặc trang phục tân thủ đơn xơ nhưng cũng không thể che đi được vẻ đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của hai người. Thấy Lê Hoài Nam không nói gì mà lại còn nhìn chằm chằm vào mình nữa, mặc dù không phải ánh mắt ăn tươi nuốt sống như rất nhiều người khác nhưng cũng làm thiếu nữ càng thêm tức giận rồi:
- Nhìn gì vậy, ta đang hỏi ngươi đó, còn không mau xin lỗi.
Thiếu nữ tóc ngắn tức giận quát lên, nghe vậy Lê Hoài Nam cảm giác rất không có ý tứ. Bởi vì ngay từ nhỏ đã được ngậm chìa khóa vàng lớn lên, khi trưởng thành thân lại ở vị trí cao, chưa bao giờ gặp phải cảnh như vậy, nhất thời không biết làm thế nào, nhưng cũng biết mình sai cho nên không cãi láo, đành phải hướng về thiếu nữ tóc dài xin lỗi nói:
- Vừa rồi tôi có chút suy nghĩ xuất thần không cẩn thận va vào cô, xin lỗi.
Cô gái tóc dài thấy vậy cũng ngại ngùng nói:
- Không có gì, lỗi một phần cũng do tôi không cẩn thận, xem như chúng ta huề nhau nhé. Hiện tại chúng tôi đang có chút việc, không thể nói nhiều rồi, tạm biệt.
Cô gái tóc dài thấy bạn mình còn muốn nói gì liền vội vàng chào tạm biệt rồi mạnh mẽ lôi kéo bạn mình chạy đi, Lê Hoài Nam thấy vậy cũng chỉ lắc lắc đầu cười nhẹ. Hiện tại hắn cũng lên cấp rồi, là thời điểm tiến về chủ thành có thể gia nhập môn phái hoặc tiến về các học viện chuyển chức rồi.
Trong vận mệnh, người chơi đạt đến cấp liền phải tiến hành chuyển chức hoặc gia nhập môn phái, nếu không sẽ không thể thăng cấp được. Mà hiện tại Lê Hoài Nam đang lắm giữ lấy một cơ duyên to lớn, mặc dù không biết được mình sẽ đạt được gì từ đó nhưng hắn quyết định phải nắm giữ nó đã rồi mới gia nhập môn phái, bởi một khi gia nhập rồi, người chơi sẽ bị môn phái quản chế rất nghiêm khắc, nhỡ đâu bởi vì điều đó mà đánh mất phần cơ duyên này thì tổn thất sẽ là quá lớn, cái được sẽ không bù lại cái mất cho nên Lê Hoài Nam nhất quyết không làm thế, dù sao còn hai ngày trong trò chơi nữa, nơi đó sẽ mở cửa. Mà lúc này Lê Hoài Nam đã cấp rồi, phần lớn người chơi mới ở cấp , cấp cho nên hắn cũng không sợ bị những người chơi khác bỏ lại phía sau rất nhiều.
Những người chơi cùng một quốc gia trong hiện thực tại Vận Mệnh đều được xếp vào một quốc gia riêng biệt, mà độ mạnh yếu của quốc gia trong Vận Mệnh đều phụ thuộc vào quốc lực của quốc gia tại thực tế. Như quốc gia hiện tại mà Lê Hoài Nam đang sinh sống, mặc dù một trăm năm trước còn nhỏ yếu, chịu đủ mọi loại chèn ép từ những quốc gia lớn, đặc biệt bên cạnh có một gã hàng xóm to xác bảo thủ, luôn thực hiện chính sách “xa thân gần đánh”. Nhưng là một nơi địa linh nhân kiệt, mặc dù bình thường luôn khiêm tốn cùng với lấy mục tiêu “dĩ hòa vi quý” làm ổn định, là một dân tộc yêu chuộng hòa bình nhưng không phải vì vậy mà yếu nhược, khiếp đảm. Bởi vì lịch sử trước đó đã rất nhiều lần chứng minh rồi, mặc dù đối mặt với những cường quốc mạnh mẽ hơn rất nhiều lần cũng không hề lao lúng, mà mỗi lần quốc gia nguy nan đều có những nhân tài kiệt suất đứng lên cứu thế đem lại hòa bình cho dân tộc, lại như trong câu thơ của một vị đại thi hào dân tộc:
Tuy mạnh yếu từng lúc khác nhau
Song hào kiệt thời nào cũng có.
Quả nhiên đến năm , dựa vào di sản mà các vị lãnh đạo trước đó để lại, một vị lãnh đạo đại tài của đảng đứng lên phát triển đất nước, liên tục đưa ra cải cách hợp lý, xử lý dứt điểm nạn tham nhũng cùng đoàn kết được tập thể lãnh đạo và nhân dân cùng chung sức phát triển đất nước. Nương theo khí thế đó dân tộc dần dần phát triển phồn thịnh chưa từng có trong lịch sử, sau đó hai mươi năm quốc lực cùng quân sự có sự phát triển vượt bậc đã đủ để sánh ngang với các cường quốc năm châu, khiến cho mọi thế lực thù địch đều phải e dè, kính nể.
Cho nên trong Vận Mệnh quốc gia của Lê Hoài Nam cũng là Nam quốc. Nam quốc quốc thổ rộng lớn vô ngần, bốn phương đông, tây, nam, bắc thiết lập lấy bốn tòa chủ thành toạn trấn theo thứ tự Thanh Long hướng đông, Bạch Hổ phía tây, Chu Tước phía Nam cùng Huyền vũ phía bắc, trong đó bốn vị thành chủ tước vị đều là vương gia quyền cao chức trọng, chỉ dưới Nam đế. Mà ở trung tâm lấy hoàng thành Thăng Long đồ sộ hũng vĩ tọa trấn, đó cũng là nơi Nam đế cư trú cùng chấp trưởng sơn hà, mọi chính sách của quốc gia đều sẽ từ Thăng Long chuyển đến khắp mọi nơi.
Mà lúc này, Lê Hoài Nam đã về đến tân thủ thôn rồi. Bởi vì lãnh thổ quá lớn, khoảng cách giữa các thành đều rất xa cho nên mỗi tân thủ thôn đều thiết lập lấy một điểm truyền tống trận để trợ giúp các tân thủ tiến về chủ thành, nếu không thì từ tân thủ thôn chạy về chủ thành không chạy xa được bao lâu liền bị quái vật đập chết rồi. Mà hiện tại, Lê Hoài Nam đã đứng trước truyền tống trận, mục tiêu của hắn lần này là Huyền Vũ chủ thành.