Tay anh lần này không tiếp tục an phận mà luồn ra sau lưng cô mở dây áo ngực ra. Nhưng sắc mặt đối phương vẫn không có cảm xúc gì hiện hữu, Phó Thanh Bắc liền đưa hai tay chạm vào ngực của Kim Băng Vy.
- Úm..... - Kim Băng Vy vì bị đau mà khẽ rên một tiếng, mở mắt nhìn Phó Thanh Bắc. - Thầy tính làm gì vậy? Xấu quá có thể không cần nhìn mà! -
Mệt mỏi, tên điên này đánh thức mình đến ba lần rồi á. Chỉ vì lúc ngủ tôi xấu thôi sao?
- Vẫn còn đau sao? - Phó Thanh Bắc hỏi.
- Ừm, khó chịu lắm! - Kim Băng Vy cau mày trả lời, mắt díp lại đến nơi.
Phó Thanh Bắc nở một nụ cười ranh ma, tay nắn bóp ngực Kim Băng Vy một cách nhẹ nhàng, nói:
- Để tôi nắn một lúc, sẽ hết nhanh thôi! - Nói rồi anh tiếp tục nắn một cách nhẹ nhàng, ăn đậu hủ một cách quang minh chính đại, rất lẫm liệt oai phong nắn bóp ngực Kim Băng Vy.
Kim Băng Vy thì bị cơn buồn ngủ đánh chiếm, đang muốn phản bác lại thì đã ngủ lúc nào không hay.
..................
- Tỉnh dậy đi! -
Đang say giấc nồng, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu Kim Băng Vy.
- Ừm.... -
- Này, dậy đi! Dậy ăn sáng đi học! -
Cảm thấy có cái gì đó quơ vào mặt mình, cô dơ tay lên hất ra, quay người đi.
- Năm phút... -
Phó Thanh Bắc nhìn con heo ngủ trước mặt, im lặng kéo mền khỏi người Kim Băng Vy, bỏ tay vô áo cô mà bóp "đồi núi phủ phê", sẵn tiện day day "con thỏ nhỏ trên đỉnh núi" luôn.
Kim Băng Vy rốt cuộc cũng tỉnh giấc, đánh vào cái tay đang làm loạn trong áo cô một cái thật mạnh, nói:
- Thầy làm gì vậy?! Sàm sỡ học sinh giữa ban ngày vậy sao? - Đồ thụ biến thái!
- Đâu có! Tôi chỉ đang kêu "con heo xâm chiếm địa bàn" dậy thôi! - Phó Thanh Bắc cười trông rất ư vô (số) tội.
Một cái bàn chải mới và kem đánh răng được đưa đến trước mặt Kim Băng Vy. Cô rất hiểu chuyện cầm lấy mà lết vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Đây là lần thứ Kim Băng Vy ăn sáng cùng Phó Thanh Bắc.
................
- Em không cần ôn bài sao? - Phó Thanh Bắc vừa lái xe vừa hỏi.
- Không! - Kim Băng Vy đáp lại cụt ngủn.
- Thi xong nhà trường sẽ tổ chức cho các khối đi chơi tham quan đấy! Lớp mình đi sở thú, nếu em thi rớt thì sẽ không được đi đâu! - Phó Thanh Bắc nói.
Tai Kim Băng Vy vểnh lên. Hử? Đi sở thú à? Sao chuyện Phó Thanh Bắc nói nghe có chút quen thuộc......Không quan tâm, chỉ là nếu thi rớt thì phải ở lại trường thi lại cho nên không được đi chơi, vậy thì chán lắm.
Cô đang suy nghĩ, không biết mấy tờ giấy trong tập giấy kia có dính đề thi không, tối qua cô thật sự ngồi làm thử rồi tự chấm, thấy mình làm rất tốt rồi mới cất vào lại phong bì rồi mới đem qua cho Phí Thanh Bắc. Đó là lý do cô đến muộn, mà tại sao thầy giáo lại không nói gì hay nghi ngờ cô khi đem tới muộn nhỉ? Hay là cố ý? Không đời nào, ông ta cho dù cố ý thì đối tượng cũng là Bạch Liên Hoa, không bao giờ là cô.
- Đến rồi! - Phó Thanh Bắc lại lên tiếng nói với Kim Băng Vy mặc dù từ nãy giờ đối phương không đáp lại mình.
- Cảm ơn thầy! - Kim Băng Vy xuống xe, không quên lễ phép nói cảm ơn.
- À, phải rồi. Thi xong em về Bạch Gia đúng không? Có lẽ sẽ có bất ngờ cho em đấy! -
- Ừm? Từ ai? - Kim Băng Vy hỏi lại.
- Từ anh của em! - Nói rồi anh cười một cách nham hiểm, lái xe đi.
Ra vẻ bí ẩn gì chứ! Làm như tôi để tâm không bằng! Hứ, biến thái thụ.
.....................Giờ thi diễn ra rất suôn sẻ...................
Không ngờ là trúng %. Cũng may tối qua mình làm điều xấu xa...Lần đầu tiên Kim Băng Vy có cảm giác làm việc xấu có lợi.
- Này! Về với tôi! - Bạch Liên Hoa đột nhiên xuất hiện sau lưng Kim Băng Vy ngay khi cô vừa thi xong đang miên mang cảm thán mà nói.
Kim Băng Vy hồi tưởng lại những cực hình mà mình phải chịu khi đi chung với Bạch Liên Hoa.
- Không! - Cô đáp lại.
- Ba bảo hôm nay thi xong tôi với chị phải đi mua quà để qua thăm nội tổ mẫu! Còn nữa....tôi cũng có chuyện cần nói... - Bạch Liên Hoa càng nói càng nhỏ, Kim Băng Vy phải ghé tai lại mới nghe được nói gì.
- Nội tổ mẫu? - Kim Băng Vy ngây ngốc hỏi lại.
- Là bà nội đó! Cô có bị ngốc không vậy? - Bạch Liên Hoa cau mày nói.
- Bà nội thì cứ gọi bà nội đi, nội tổ mẫu làm gì? - Kim Băng Vy khó hiểu.
- Đây là quy định, để tôn trọng cho bà nội cô phải gọi lễ phép như vậy đó! -
- Hử? Gọi bà nội có dễ thương gần gũi hơn không? -
- Xe đến rồi, mau đi thôi! - Bạch Liên Hoa nói rồi liền kéo Kim Băng Vy đi lên xe.
Không phải bình thường cô ta cũng hay gọi vậy sao? Bây giờ giả bộ không hiểu gì chứ!
...............
- Mua cái này, cái này nữa! Cái này được nè, chị thấy sao hả Kim Băng Vy? - Bạch Liên Hoa xoay người hỏi Kim Băng Vy đang ngồi như xác chết trên ghế.
Kim Băng Vy lấy tay quạt quạt gió vào cổ, đi mua sắm với con gái quả là cực hình mà, Bạch Liên Hoa đã kéo mình đi hết tiệm này đến tiệm khác rồi, vòng luôn mấy vòng ở chợ rồi, bây giờ vẫn còn mua đồ nữa, cô không mệt chứ tôi mệt lắm rồi đó!
Nhìn cái đồng hồ trên tay Bạch Liên Hoa đưa tới, Kim Băng Vy thở hắt một hơi, bắt đầu bình phẩm:
- Tôi không nghĩ bà n...nội tổ mẫu sẽ thích cái đồng hồ máy móc như vậy đâu, người già thích đồ cổ mà? Vả lại nếu mua đồng hồ thì nên mua loại to treo tường thì hợp hơn, nội tổ mẫu không đeo trên tay đâu, cái đó không được đâu! -
- Hừm...Cũng có lý! - Nói rồi Bạch Liên Hoa lại tiếp tục đi lựa đồ. Mặc dù Kim Băng Vy không chịu lựa đồ cùng mình nhưng chị ta cũng có chú tâm đưa ý kiến như vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ nhiều.
- Chuyện cô nói muốn nói với tôi là gì vậy? - Kim Băng Vy đột nhiên hỏi.
- Cái đó...Khụ, chính là chuyện hôm qua chị nhìn thấy ở phòng tôi...chị làm ơn quên đi! - Bạch Liên Hoa mặt đỏ tai hồng nói.
- Hử? Ừ ừ...Biết rồi! - Chuyện của cô tôi xía vào để chết sớm sao?
- Tôi đói rồi, mình đi ăn đi! - Bạch Liên Hoa xoa xoa bụng rỗng của mình, nói.
- Ý kiến hay lắm tôi cũng đói rồi, đi nhanh rồi còn về. - Dù sao cũng đang có bất ngờ ở nhà, cô phải nghênh đón chứ.
Mà anh nào nhỉ?
.............
- Con về rồi đây!! - Bạch Liên Hoa vừa mở cửa vào nhà đã vui vẻ lên tiếng.
Kim Băng Vy đi theo sau không nói gì, ngó ngó xung quanh thấy mọi người ngoại trừ Bạch Trấn Hưng đang từ trên lầu đi xuống thì ai cũng niềm nở với Bạch Liên Hoa.
Cô đang tính vào bếp lấy nước uống thì tay đột nhiên bị nắm.
- Theo anh! - Bạch Chấn Hưng nói rồi kéo cô đi.
- Ơ... - Kim Băng Vy còn chưa kịp bàng hoàng lại nhận ra mọi người đang ngạc nhiên nhìn cô bị Bạch Chấn Hưng kéo đi.
Rất nhanh anh ta đã đưa cô vào phòng của mình, đẩy đến cho cô một cái ghế rồi bắt cô ngồi xuống. Bạch Chấn Hưng ngồi phía đối diện nói.
- Tối qua em ở nhà Phó Thanh Bắc? -
- Hở? À..ừ! Đúng vậy! - Lẽ nào Phó Thanh Bắc bảo bất ngờ là đây?
Ngửi thấy mùi nguy hiểm, cô tự nhiên không muốn nhận bất ngờ này.
- Tại sao ở đó? -
- Thầy ấy quên tài liệu nhờ em mang đến. -
- Thế tại sao qua đêm ở đó? -
- Hửm?....A..à..Em ngủ quên... - Kim Băng Vy đầu đổ mồ hôi trả lời.
Lúc đó buồn ngủ như vậy, cô không cưỡng lại được vòng tay ấm áp của anh mền, bờ vai dịu dàng của anh gối và tấm lòng của anh giường đâu.
- Thật chứ? Em có chắc giữa hai người không xảy ra chuyện gì không? -
- Anh nói gì thế. Thầy ấy nhìn men vậy chứ thực chất là thụ, hai người là bạn bao lâu còn hỏi em câu đó? người con gái ở với nhau thì xảy ra chuyện gì? - Kim Băng Vy khó hiểu nói.
Bạch Chấn Hưng ngơ ngác.
Ai nói với cô là Phó Thanh Bắc là thụ vậy? Hắn ta thiếu nước làm tình với nam nhân thôi chứ nữ nhân thể loại gì cũng chơi qua rồi. Não Kim Băng Vy bị úng nước sao? Hay bị bùa chú gì rồi?
- ........... -
Kim Băng Vy thấy Bạch Chấn Hưng im lặng vậy cũng không nói nữa đứng dậy định rời đi.
- Đợi đã! - Bạch Chấn Hưng lên tiếng.
- Hửm? - Cô ngồi xuống lại.
- Còn một chuyện nữa. Những nơi nào Phó Thanh Bắc đã chạm qua trên người em? -
Kim Băng Vy suy nghĩ, nhớ lại, động não.
Phải kể hết thì rất phiền, nên cô chốt luôn một câu làm Bạch Chấn Hưng bàng hoàng.
- Tất cả! -
Thấy mình nói có chút gây hiểu lầm cô liền sửa lại ngay khi thấy vẻ mặt của Bạch Chấn Hưng đang có vẻ âm u.
- Khụ..em nhầm, ý em là trừ phần dưới ra phần trên thầy ấy chạm gần hết. Tối qua thầy ấy có mát xa ngực giúp em đỡ bị đau ngực khi sắp tới tháng, em cũng dễ ngủ hơn. -
Cô nhìn lầm sao? Hình như Bạch Chấn Hưng mặt còn âm u hơn lúc cô chưa kể rõ.
- En để nó chạm như vậy? -
- Thầy ấy cũng không có ý xấu! - Đột nhiên cô thấy khẩn trương vô cùng, có cảm giác sợ hãi Bạch Chấn Hưng.
- Ha... - Anh cười khẩy một cái, đứng dậy đi đến chỗ Kim Băng Vy, chống hai tay xuống thành ghế đồng thời cũng chắn hai bên mặt của Kim Băng Vy.
Anh ghé mặt xuống gần mặt cô nói.
- Không có ý xấu? Như thế nào là không có ý xấu? Hay bay giờ anh chạm vào người em giống như hắn ta thì cũng không có ý xấu đâu đúng không? -
Nói xong Bạch Chấn Hưng còn chưa để Kim Băng Vy bàng hoàn liền đặt tay ra sau lưng Kim Băng Vy, chạm nhẹ một cái áo ngực cô liền bung ra.
- A! - Kim Băng Vy hết hồn. - Anh..làm gì vậy! -
Cô dơ tay đẩy Bạch Chấn Hưng lại phát hiện tình cảnh có chút giống hôm qua. Hình như cô cũng không đẩy Bạch Chấn Hưng ra được.
Anh nhìn gương mặt rối rắm của Kim Băng Vy, đưa mặt đến hôn lên môi cô.
Kim Băng Vy ngạc nhiên, Bạch Chấn Hưng hôn rất mạnh bạo, rất cố gắng tách môi cô ra đưa lưỡi vào mà chạm lấy lưỡi cô, tung hoàng ngang dọc, quấn lấy lưỡi cô, không để cô có đường rút lui. Dù cô cố gắng rụt lưỡi lại cũng bị anh quấn lấy, môi lưỡi giao nhau triền miên phát ra âm thanh "tách tách" phóng đãng, hơi thở gần như hòa hợp. Gợi lại một chút hình ảnh đêm đó..
- Ưm..ư...- Kim Băng Vy rung rẩy, cô gần như chỉ có thể chú ý vào nụ hôn mà không để ý rằng tay anh tháo nút áo cô ra một cách nhanh chóng.
Cho đến khi cảm giác ngực lạnh lẽo, rồi lại bị một luồn ấm nóng chạm đến khiến cơn căng ngực vẫn còn, tạo cảm giác đau cô mới tỉnh.
- A! Đau... - Cô đưa tay nắm tay tay Bạch Chấn Hưng một cách yếu ớt.
Chính cô không nhận ra tay mình đang run rẩy, mà Bạch Chấn Hưng lại nhận ra rất rõ. Không phải vì sợ mà là hưng phấn, đến lực đạo muốn đẩy ra cũng không có.
Cả hai dừng lại nụ hôn, anh rời môi cô lại khiến cho giữa hai người có một sợi chỉ bạch kéo dài ra. Kim Băng Vy đỏ mặt mím môi.
- D..dừng lại... - Cô đẩy Bạch Chấn Hưng ra mặc dù biết rằng không thể.
Anh không để tâm chút sức lực ấy của cô, tư thế đứng khiến anh hơi mỏi. Anh co một chân, đầu gối để lên trên ghế, lấy tay nâng đùi cô lên, còn đầu gối lại nhích tới một chút, chạm vào nơi hang sâu bí mật.
- Ưm..a...! - Cô khẽ giật mình, nơi đó của cô bị đầu gối Bạch Chấn Hưng chạm vào lại có cảm giác khó chịu vô cùng. Cô còn cảm thấy nước từ trong mình chảy ra, làm ướt quần nhỏ.
Cảm giác đầu gối mang ẩm ướt, Bạch Chấn Hưng khẽ cười, anh khẽ hôn nhẹ môi cô.
- Phó Thanh Bắc có làm như thế này với em không? - Anh nói xong liền nắn ngực Kim Băng Vy, anh nắn rất dịu dàng nhưng một tay khác lại nắm lấy đầu ti mà khẽ vân vê, kéo kéo.
- A..ưm...Không...Bạch Chấn Hưng! Ha...anh dừng lại đi...ưm..làm ơn... - Cô run rẩy, mỗi lần Bạch Chấn Hưng chạm đến ngực cô đều như có điện chảy qua, phía dưới cô lại ướt thêm, chân rất không tự chủ mà khép lại nhưng không được.
Tay cô nắm lấy tay áo Bạch Chấn Hưng, rất yếu ớt rên rỉ. Anh thấy cô như vậy động tác càng không thể dừng lại, nhìn nụ hoa của cô phím hồng đào, cổ họng khô khốc. Anh muốn ngậm lấy. Phía dưới cương lên lại bị anh áp chế.
Anh đưa lưỡi liếm lấy cổ Kim Băng Vy, cô cố gắng né tránh như không được, mỗi lần lưỡi anh chạm vào cô đều rất khó chịu lại không có cảm giác ghê tởm, giống như khao khát thì hơn.
- A..ư...đừng... - Cô vô lực lên tiếng, cô không muốn nói nữa, chỉ muốn được anh tiếp tục làm, tiếp tục khiêu khích cô.
Bạch Chấn Hưng dơ tay tháo bớt vài cúc áo, anh nhích chân lên phía trước một chút, Kim Băng Vy giật mình run rẩy.
- Đừng..Anh! - Cô khẽ nói, Bạch Chấn Hưng sực tỉnh.
Anh là anh trai cô, là anh em cùng cha khác mẹ.
Bạch Chấn Hưng tức giận, khẽ gằn giọng.
- Gọi tên tôi. -
- A.. - Kim Băng Vy có chút hốt hoảng. Tại sao Bạch Chấn Hưng còn không dừng lại mà phát hỏa? - Anh? -
- Tôi bảo em gọi tên tôi! - Anh lớn tiếng, chân đụng mạnh đến nơi đó của cô khiến nó ẩm ướt, gần như chạm sát đến không khẽ hở, Kim Băng Vy run rẩy mím môi không phát ra tiếng.
Rưng rưng nước mắt, giọng cô mang chút nghẹn ngào nói.
- B..Bạch...Chấn Hưng... -
Anh cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, Kim Băng Vy giật nảy người. Tay không tự chủ nắm lấy tóc Bạch Chấn Hưng.
- Aa..đừng! -
Cô không nhớ mình đã xin anh ta bao nhiêu lần, chỉ biết là đã nói rất nhiều nhưng đều bị bỏ ngoài tai. Bạch Chấn Hưng vừa ngậm lấy lưỡi liền đảo một vòng, rất không tự chủ mà dùng kỹ xảo làm Kim Băng Vy chỉ có thể rên rỉ.
- Ha..a..a..ưm.. - Cô nắm lấy tóc anh. Cô cảm thấy mọi giác quan đều đang tập trung tại ngực, đến mức phía dưới cô ướt đẫm, làm quần anh một mãng ẩm ướt nước cũng không biết.
Anh khẽ lấy chân ra, miệng vẫn tiếp tục khiêu khích cô. Tay lại chạm đến quần nhỏ của cô, đẩy ra, rồi khẽ chạm lấy âm hộ bên ngoài quần nhỏ, ma sát. Kim Băng Vy run rẩy thở dốc.
Tóc Bạch Chấn Hưng bị vo xù lên, tay anh vừa chạm đến âm hộ cô liền chảy nước, anh có cảm giác mình đẩy nhẹ thôi cũng có thể vào sâu bên trong cô.
- A..a...Anh! - Kim Băng Vy vô lực nói, anh làm cô khó chịu vô cùng, hiện tại chỉ muốn anh tiếp tục ma xát nơi đó, đâu đó bên trong cô lại khao khát được lấp đầy.
- Gọi tên tôi! - Anh nhắc lại lần nữa, giọng điệu nhẹ nhàng vô cùng nhưng mang tính mệnh lệnh.
Mặt Kim Băng Vy đỏ ửng, cam chịu nói.
- Ư...H..Hưng! -
Cô vừa nói xong Bạch Chấn Hưng liền đẩy tay vào bên trong, Kim Băng Vy rướn người, chân khép lại. Bên trong cô siếc chặt ngón tay anh.
- A..ưm.. -
- Thả lỏng nào...Sướng lắm sao? Em có biết bộ dạng mình hiện tại rất dâm đãng không? - Bạch Chấn Hưng khẽ nói.
Anh cười, tay còn lại nắm lấy chân cô kéo ra, ngón tay bên trong khẽ xoa xoa vách thịt, chậm chạp đưa ra ngoài rồi nhanh chóng đâm mạnh sâu vào một cái.
Kim Băng Vy "A" một tiếng liền nắm lấy tay áo anh siếc chặt, run rẩy, bên dưới vậy mà tiếp tục chảy nước.
___________
Tác giả có đôi lời muốn nói:
Khụ...khụ...Nửa đêm đói bụng nên có chút thịt.
(Đừng ném đá vì ra lâu, ném gạch ta xây nhà.)