Ừ Thì Đơn Phương

chương 14: phận làm con ở t^t

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Canary: Mọi người thi cử thế nào rồi? __________

Ew. Đi với hắn à? An Như sẽ giết tôi mất. Tôi liền từ chối.

- Không! Tự mà đi đi!

Hắn chau mày, tay chống cằm nhìn tôi

- Cô! Là người làm của nhà tôi! Cô phải đi cũng với tôi để xách đồ! - hắn nói

Ờ! Người làn ấy. Nhưng nếu đi thì chắc chắn An Như sẽ không bỏ qua cho tôi đâu!

- Thế anh liệu mà giữ con cọp cái của anh lại đi! Lúc đó thì muốn đi đâu cũng được! - tôi mỉa mai

Hắn tức giận. Đập bàn rồi trừng trừng nhìn tôi. Hình như.... lỡ chọc giận hắn rồi thì phải. Mà thôi kệ đi. Chính xác là vậy mà! Tôi chẳng thèm để ý đến hắn. Hắn càng tức giận hơn.

- Cô nói ai hả? - hắn gằng

- Huh? Chẳng lẽ anh không biết sao? - tôi nhìn rồi cười đểu

Hắn càng tức hơn. Tức gì chứ? Người nên tức là tôi này!

Vừa hay, Thủy Trà xuống tới. Hắn ngồi xuống.

"Binh bong"

Tiếng chuông cửa. Có lẽ là An Nhiên rồi. Tôi chạy ra mở cửa. Bingo. Chính xác! Tôi hay quá mà!

Tôi kéo An Nhiên vào trong. Cả bốn chúng tôi ngồi vào bàn ăn.

Tôi ngồi cạnh An Nhiên, đối diện hắn. Ew. Ăn thôi mà cũng đẹp ghê ấy.:v Tôi ngồi ăn mà nhìn hắn. Hắn đưa mắt lên nhìn tôi, tôi giật mình quay nơi khác. Hắn khều khều chân tôi. Cái tên này! Điên à? Tôi rút chân mình lại. Tiếp tục bữa sáng với mọi người.

................

An Nhiên ở lại chơi đến khoảng h thì về. Nhỏ vừa về thì Thủy Trà nhận đuóc điện thoại từ ai đó và bảo bận, không ăn bữa trưa. Nhỏ thay đồ rồi leo lên xe đi mất. Ew. Vậy là tôi phải ở nhà một mình à. Chán thật. Bác Hồng, chị Na chị Nụ hôm nay nghỉ phép rồi. Căn nhà rộng lớn mà chỉ có mình tôi. Haizz. Thôi thì trưa nay ăn qua loa cho xong. Khỏi phải làm đồ ăn chi. (Chị quên một người ròi kìa). Too bây giờ giống một công chúa quá. Công chúa nhỏ bé trong tòa lâu đài rộng lớn, xa hoa, tráng lệ. Ahaha.

- Nghĩ cái gì trong đầu mà mặt phởn thế?

Ơ. Ai đó? Tôi quay lại. Éc. Thiên Dương! Tôi quên mất. Tôi còn có một cậu chủ nữa. Tôi nhìn hắn rồi bỏ đi, bảo không có gì.

- Này! Trưa nay tôi muốn ăn món sườn xào chua ngọt. Có làm được không? - hắn bảo

Sườn xào chua ngọt? Dễ thôi mà. Mà khoan đã. Ew. Tính khỏi nấu bữa trưa cho khỏe, vậy mà giờ.... tôi quay lại nhìn hắn gật đầu. Không đồng ý chắc hắn đuổi ra khỏi nhà vì chỉ biết ăn không ngồi rồi quá. Mà muốn làm món đó thì phải có sườn, muốn có sườn thì phải đi siêu thị. Ôi. Tốn công quá!!!

Tôi thay đồ rồi soạn ra danh sách đrẻ sai đến siêu thị. Tiền. Ew. Tôi lên phòng tìm hắn, không có, ủa? Đâu rồi? Tôi đi loanh quanh nhà tìm. Ủa? Hắn đâu rồi? Không cho tiền thì biết làm sao đây? Tiền túi còn có bao nhiêu đâu. Tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi bắt máy

-"Cô đâu rồi? Bận thay cả cáy soiree (đầm dạ hội) rồi à?"

Là hắn. Ơ. Ở đâu thế?

- "Anh đâu? Tôi đang tìm anh để lấy tiền này!"

- "Đang trước cửa nhà nè!"

Nói rồi hắn cúp máy cái rụp. Ew. Làm nãy giờ chạy khắp nhà tìm. Tôi đi ra ngoài. Chào bác quản gia rồi lại chỗ hắn. Éc. Hắn mặt chiếc áo sơ mi đang đứng cạnh con xe đẹp. Tôi chạy lại

- Này! Đưa tiền cho tôi. Không có tiền thì làm sao mà mua đồ được! - tôi nói

- Leo lên xe tôi chở đi. Đang đúng lúc muốn ra ngoài. - hắn nói.

Ơ ơ. Đi với hắn à. Nhưng mà.... tôi loay hoay đứng bên ngoài, hắn quát:

- Nhanh lên!

Tôi giật mình, leo lên xe. Ơ. Hôm nay không phải là con Silver Wings mà là con khác. Nó cũng đẹp lắm, màu trắng tinh luôn ấy.

......

Thoáng chốc đã đến siêu thị. Tôi xuống xe, hắn thì lái xe vào bãi đậu. Chẳng muốn đi cùng với hắn nên tôi vào trước. Đi đến quầy thực phẩm, tôi mua thịt sườn trước. Lựa lựa một hồi, tôi cũng mua được. Nhìn vào đồng hồ đã h. Ew, nay ăn trưa trễ chắc rồi. Tôi ra tính tiền. Ơ. Thôi chết. Tiền hắn đã đưa cho tôi đâu. Tôi cũng không đem theo tiền túi nữa. Ôi trời ơi!!! Tôi loay hoay, điện thoại lúc nãy bỏ quên trên xe rồi. Hu hu.

Vừa lúc hắn tới, tôi mừng huýnh. Hú hồn luôn. Hắn nhìn tôi bực bội, tôi cũng biết điều mà im lặng. Thanh toán xong, tôi đến hàng rau củ. Để xem... Tỏi này, hành này, hành tím này, rau này, ớt chuông này. Mua thêm một ít bông cải nấu canh nữa chứ. Chúng tôi cùng lại thanh toán tiền. Vừa thanh toán xong thì hắn bỏ đi. Tôi phải chạy lão đẽo theo sau. Trời ơi!! Phận là con ở đây mà!

Không đi về maà đi đâu thế hả tên kia? Hắn đi vòng quanh siêu thị, mua đủ thứ. Đến chỗ nước ngọt cùng socola. Mắt tôi sáng rỡ. Nhưng nhớ lại những lời của hắn lúc sáng nên thôi không đòi hỏi. Tôi đẩy xe sau hắn, hắn đến lấy nước này, socola này. Tôi mừng khôn xiết luôn ấy.

Đến lúc ra về thì một mình tôi bê tất cả luôn. Đã vậy mà hắn đi nhanh không chịu đợi nữa chứ. Bê một đống đồ chạy theo. Đến lúc hết nổi rồi, tôi đứng lại thở dốc.

"Tin.. tinnnnnnn"

Tôi giật mình, mộ chiếc xe dang chạy tới. Không kịp rồi! Khong tránh kịp rồi. Tưởng chừng đã đo đường rồi, chợt ai đó kéo tôi vào. Hú hồn. Tôi quay lại, là Bảo Khang. Ôi may quá. Khang cốc đầu tôi:

- Cái con này! Đi chẳng chịu nhìn đường gì cả! Không có tôi ở đây thì cậu đi toi rồi nhé!

Tôi cười hì hì cảm ơn Khang.

"Tin"

Lại xe à? Tôi quay lại. Là hắn. Tôi tạm biệt Bảo Khang và lên xe. Ôi trời ơi, bỏ được đồng đồ xuống nhẹ tay thật chứ. Hắn lái xe đi, tôi nhìn qua cửa kính vẫy tay chào Khang. Hắn đạp cho xe chạy nhanh, tên này điên rồi đấy!!!

Về đến nhà, tôi bê đồ vào bếp, sắp xếp lại. Kẹo với nước cho vào tủ lạnh, bánh thì bỏ vào tủ. Ơ. Có tạp dề mới này, hình cây nấm, vừa tính đeo thử thì hắn vào

- Cái đó cho Thủy Trà! Của cô trong kia kìa!

Ờ. Cho Thủy Trà đấy! Tôi móc lên, tiếp tục tìm cái còn lại, cái này bình thường thôi. Không hình hài gì cả. Thôi kệ, tôi đeo vào, tiếp tục sắp xếp đồ lại.

Bắt tay vào món sườn xào chua ngọt thôi. Tôi bắt cơm lên trước. Sườn đem rửa, thái rau, ớt chuông này.

...........

Hoàn thành! Tôi dọn cơm lên bàn. Chỉ dọn cho hắn thôi, tôi chẳng muốn ăn cùng hắn chút nào. Mà chưa chắc gì hắn cho tôi ngồi cũng nữa. Cái tên sớm nắng chiều mưa! Làm ở đây được một tháng rồi nên riết quen, dọn cơn là phải kèm theo nước nữa. Hmmmm. Nước cam đi! Mọi thứ đã xong, tôi gọi

- Này! Cơm dọn xong rồi! Xuống ăn đi!

Tôi dọn dẹp bãi chiến trường nãy giờ bày. Hắn xuống ngồi vào bàn, không nói gì cả. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm.

Chợt đâu An Như xuất hiện, chị ta về lúc nào vậy nhờ? Tôi vờ mời chị ta ngồi xuống dùng cơn, dọn thêm chén đũa lên. Hắn ta thấy An Như thì giãn mặt ra, nựng chị ta nữa chứ. Ew.

Tôi cũng chẳng quan tâm, dự là sẽ đi lên nhà trên coi phim, vừa đi ngang bàn ăn...

- Dương! Em có thai rồi!

___________

Canary: Bất ngờ vkl ý

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio