Rạng sáng ngày tháng năm , khi chiếc máy bay Rogge bay qua vùng trời Bắc Thái Bình Dương, do radar khí tượng dò xét được dòng khí xoáy thuận ngoài hải lý, hệ thống lái tự động của máy bay đã đánh giá mức nguy hiểm nhất định nếu thực hiện hành trình bay và tự động lựa chọn "rẽ phải".
Một hành động thoạt trông quá đỗi bình thường và không tạo ra sai lầm tày trời nào, chỉ cần phi công để ý tới việc máy bay đang chuyển hướng, đồng thời phối hợp với hệ thống lái tự động mà thực hiện thao tác chính xác là có thể bay tiếp một cách bình thường. Tuy nhiên, bởi bầu trời đêm tối mịt và mặt biển đen kịt mênh mông, cộng thêm việc một phi công đột nhiên đau bụng, thành ra hai phi công trực ban lúc đó không thể phát hiện ra sự thay đổi của hệ thống lái tự động, để lỡ thời gian tốt nhất.
Song, kể cả vậy, chiếc máy bay này vẫn còn lâu mới đến nỗi rơi.
Dựa theo bản ghi âm ở hộp đen đầu mà người ta đưa ra suy đoán, rằng ba phi công trên chuyến bay Rogge có giây để tắt hệ thống lái tự động, tiếp nhận quyền khống chế máy bay.
Vậy mà họ đã không tắt.
Ghi âm buồng lái bị hư hỏng, bản ghi trong giây kia bị thiếu hụt. Do đó, tất cả những gì diễn ra kế tiếp là giao cho máy móc xử lý.
Tô Phi hai tay đút túi, ngồi vào chiếc xe McFly thu xếp, đoạn nói với Johnny – Giám đốc phòng quan hệ công chúng của McFly: "Nhìn từ vỏ ngoài thì chiếc hộp đen này không bị hỏng hóc nghiêm trọng, chỉ cần đọc dữ liệu bên trong ra là biết rốt cuộc các phi công kia đã làm gì trong giây đó rồi. Này, chú nói coi, chắc sẽ không xui đến độ dữ liệu trong giây đó lại hư hại nhé? Không đến mức đó chứ."
Johnny mỉm cười đáp: "Tôi tin rằng Chúa cũng đứng về phía chúng ta. Đúng rồi, cậu Tô à, nghe nói bên trụ sở điều tra chính đã có một vài suy đoán về vụ án rồi."
Tô Phi sửng sốt, chớp mắt: "Chú nghe Lovince kể hả?"
Johnny chỉ cười mà không đáp.
Tô Phi lấy làm bất đắc dĩ: "Vậy chú đừng nói trước mặt RIP nhé. À RIP chính là Reid đó, tôi vẫn hay gọi anh ta là RIP. Cái tên RIP này nghiêm túc lắm, cực kì nghiêm túc về vụ việc này, chỉ cần chưa lấy được chứng cứ mấu chốt là anh ta tuyệt đối sẽ không đưa ra kết luận, cũng không cho người khác đưa ra kết luận nào. Thế nhưng, tôi nghĩ hiện nay chúng ta đã có thể loại trừ lỗi thiết kế máy bay rồi, vậy chỉ còn lại lỗi điều khiển của phi công và vấn đề linh kiện mà thôi. Tôi cũng nghe phong thanh rằng NTSB đã có suy đoán lâu rồi, họ cho rằng rất có khả năng là do vấn đề linh kiện."
Johnny cảm khái: "Theo lý thuyết mà nói thì máy bay mới sẽ không gặp chuyện đó đâu, Rogge mới được bàn giao có ba tháng."
Tô Phi bật cười, nháy mắt ra hiệu: "Các chú chắc chắn là lúc máy bay mới của các chú xuất xưởng đã được kiểm tra kĩ lưỡng, không hề gặp bất cứ vấn đề gì chứ?"
Johnny sầm mặt, nghiêm túc nói từng chữ một: "Thưa cậu Tô, mong cậu hãy đừng nghi ngờ điều đó, máy bay của McFly xuất xưởng một cách cẩn thận dựa theo Hiệp nghị An toàn của FAA, không gặp bất cứ vấn đề chất lượng nào."
Tô Phi lẩm bẩm: "Tôi chỉ nói vậy thôi mà."
Thật ra Tô Phi chỉ buột miệng nói vậy thôi chứ thực chất, dù nhân viên điều tra của NTSB có đoán nguyên nhân vụ việc có thể là vấn đề linh kiện thì họ cũng không nghĩ tới vấn đề chất lượng của máy bay McFly. Bởi vì sự thật đã chứng minh rằng, những chiếc máy bay cùng xuất xưởng với Rogge không hề gặp vấn đề nào.
Trong khi đó, hãng Rogge Airlines, sáu năm trước đã từng bảo dưỡng không thỏa đáng mà dẫn tới một vụ tai nạn, máy bay gặp nạn lúc đó là Boeing .
Chất lượng của máy bay McFly luôn nổi trội nhất trong ngành. Lí do nằm ở việc họ có xuất thân từ sản xuất máy bay quân sự, quản lí chất lượng máy bay khắt khe khôn cùng, thậm chí quy định sản xuất mỗi một linh kiện còn dựa theo tiêu chuẩn của máy bay quân sự.
Nhân viên điều tra NTSB lên xe, cẩn thà cẩn thận đặt thùng chứa hộp đen lên ghế ngồi. Tô Phi nhắm mắt, bỗng một ý nghĩ kì quặc nảy lên trong đầu cậu ta. Cậu ta nghĩ đoạn, lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn cho Phục Thành.
Tô Phi: Anh Phục ơi, em có cảm giác sự thật có khả năng ẩn giấu trong cái hộp đen này.
Vài giây sau, Phục Thành trả lời.
Phục Thành: Cậu đến Los Angeles rồi à?
Cậu chàng Punk phấn chấn, hai tay cầm điện thoại gõ chữ lạch cạch, bắt đầu buôn dưa với Phục Thành.
Nghỉ tại Los Angeles một đêm, sáng hôm sau, Tô Phi chạy tới phòng thí nghiệm của McFly, giải mã dữ liệu hộp đen này với các nhà nghiên cứu của McFly.
Hệt như dự đoán của Tô Phi, Chúa thực sự đứng về phía bọn họ.
Chiếc hộp đen quan trọng nhất này không bị hỏng nặng, đa số dữ liệu đều được bảo vệ một cách hoàn hảo.
Ngày thứ ba đến Los Angeles, mọi người đọc được % số dữ liệu và thông tin. Đến ngày thứ sáu, chỉ còn lại một số dữ liệu vẫn chưa được trích xuất. Song, chẳng ai dám lơi là, không ai biết dữ liệu nào là then chốt nhất, có thể % cuối cùng này là thứ có thể hóa giải câu đố tại sao Rogge rơi xuống biển.
Từ giờ sáng đến thẳng giờ sáng hôm sau, Tô Phi ngồi tù tì trước máy tính, nhập hàng số liệu cuối cùng.
Ngón tay cậu ta ấn nút Enter, "đọc" số liệu điểm đặt lực đẩy máy bay.
(Điểm đặt: Trong lý thuyết điều khiển tự động và điều khiển học, điểm đặt là những giá trị mong muốn hoặc mục tiêu của một biến quan trọng của một hệ thống, thường được sử dụng để mô tả một cấu hình hoặc quy tắc tiêu chuẩn cho hệ thống đó.)
Cậu chàng Punk nhìn màn hình không chớp mắt. Khi đọc xong xuôi, cậu chàng đập bàn: "Đù, xong rồi!"
Theo động tác của cậu ta, chiếc ghế xoay bị đẩy ra sau, đồng thời quay một cú độ. Tô Phi thức trắng đêm, ấy vậy mà tinh thần cậu ta lại cực kì phấn khởi, não bộ cũng tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cậu ta duỗi eo, tay còn chưa kịp vươn lên hết thì mắt đã trợn to, kinh ngạc nhìn bốn người đứng sau mình. Tô Phi dụi mắt: "... Đậu mía? Mấy người đến đây từ bao giờ?"
Chú Joseph cười tủm tỉm: "Không lâu lắm, từ lúc cháu đang chửi "Làm gì có chuyện code bố mày sai" ấy mà."
Tô Phi: "..."
Cậu chàng Hừ một tiếng rồi hỏi: "Sao mọi người lại đến đây, cháu còn định chiều nay đặt vé máy bay về Seattle cơ."
Phục Thành: "Đọc số liệu xong rồi à?"
Tô Phi đập bàn: "Dĩ nhiên rồi ạ."
Trác Hoàn hỏi bằng giọng thản nhiên: "Tất cả?"
Tô Phi: "Đúng vậy, trăm phần trăm luôn!"
Trác Hoàn: "Ồ? Không bị hao tổn?"
Tô Phi: "... Chỉ có tí ti thôi, số liệu càng bánh xe thì có thể thiếu tí mà. Nhưng Rogge không thể rơi vì vấn đề càng bánh xe chứ."
Trác Hoàn: "Mở ra coi."
Hắn dứt lời xong, cả phòng thí nghiệm lặng ngắt như tờ.
Tô Phi nghiêm mặt lại, im lặng, gật đầu khẽ, quay đầu nhìn về phía máy tính.
Không chỉ mình cậu ta mà các nhà thí nghiệm McFly, nhân viên điều tra của NTSB và cả bốn thành viên UAAG đến đây từ Seattle – những người thức trắng đêm qua đều im bặt ngẩng đầu, nhìn màn hình chiếu.
Tiếng cửa mở lanh lảnh vang lên, cửa tự động của phòng thí nghiệm mở ra.
Phục Thành ngoái đầu bèn trông thấy một ông cụ tóc hoa râm, mặt nghiêm nghị rảo bước tới.
Đó là nhà thiết kế chính đương nhiệm của McFly, Thor Reina.
Ông ta lặng lẽ đi vào phòng thí nghiệm, không thốt ra một câu nào mà chỉ đứng sau đám người, ngẩng đầu nhìn màn hình chiếu cực lớn nọ.
Tô Phi: "Vậy tôi sẽ chiếu hết toàn bộ số liệu nhé?"
Trác Hoàn: "Ừ."
Tiếng con trỏ chuột vang lên một cái, những số liệu chằng chịt tức thì xuất hiện trên màn hình chiếu, choán hết tầm nhìn của mọi người.
Không phải ai trong số hàng chục người có mặt tại đây cũng có thể lập tức xử lý nhiều thông tin đến mức này. Kể cả một người dày kinh nghiệm điều tra như chú Joseph hay người thông thạo tất cả loại máy bay tại ngũ là Phục Thành cũng không thể làm nổi.
Tuy nhiên, Phục Thành biết, trong căn phòng này có hai người làm được.
Một là Trác Hoàn.
Hai là Thor Reina.
Từ hàng trăm số liệu, liếc mắt một cái rồi tìm ra thứ quan trọng nhất, mấu chốt nhất. Sau đó, bắt lấy nó, tìm ra sự thật.
Giọng Trác Hoàn bình tĩnh: "Loại trừ lỗi điều khiển của phi công."
Hắn dứt lời xong, mọi người mới tìm ra đồ thị dữ liệu mấu chốt như lời hắn.
Bốn phút trước khi máy bay rơi, ba phi công luôn cố gắng tắt hệ thống lái tự động.
Số liệu là thứ không biết nói dối.
Trong giây có thể khống chế đó, họ đã thử tới bốn lần. Họ tắt hết lần này đến lần khác, bật rồi tắt hết lần này đến lần khác, thế mà máy bay không nghe theo mệnh lệnh của họ. Nó vẫn xoay mình về bên phải, để rồi cuối cùng mất khống chế đâm thẳng xuống vực sâu.
Điện thoại Trác Hoàn đổ chuông, hắn nói nhanh "Trích xuất toàn bộ số liệu trong giây đó ra" với Tô Phi rồi đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nghe máy.
Phục Thành đứng ở trung tâm căn phòng, lặng lẽ nhìn đồ thị dữ liệu ghi lại hệ thống lái tự động, mãi sau mới nhắm mắt, xoay người bước đi.
Đối với Phục Thành, phòng thí nghiệm của McFly chẳng lạ lẫm gì.
Nửa năm trước, anh đã từng ở đây với Trác Hoàn những hai tháng trời. Họ nhận sự ủy thác của McFly đến hỗ trợ cải tiến càng bánh xe của McFly F.
Phục Thành đứng ở ban công ngoài phòng thí nghiệm, ngắm nhìn đường núi trập trùng xa kia, khẽ hút hơi thuốc, bỗng thấy bình tĩnh đến lạ.
"Đây là lần đầu tôi thấy anh hút thuốc đấy, Phục ạ."
Giọng nữ chứa chan ý cười cất lên sau lưng, Phục Thành ngoái đầu nhìn.
Anh dí điếu thuốc mới hút non nửa cho tắt rồi vứt vào thùng rác bên cạnh, đoạn hỏi: "Sao cô ra đây vậy, Lina?"
Lina mỉm cười đáp: "Tô Phi và chú Joseph đang bận vụ phân tách số liệu, hình như tôi không giúp được gì nên ra hít thở không khí? Anh cũng ra đây hít thở không khí hả?"
Phục Thành: "Ừ."
Lina bước tới, giọng dịu đi, có vẻ tâm trạng cô đang tốt lắm: "Rất lâu trước đây, khi tôi nghe Reid bảo anh có hút thuốc thì tôi đã hơi bất ngờ đấy, cơ mà điều khiến tôi thấy lạ hơn cả là tại sao Reid lại nhắc đến chuyện đó. Tuy trông anh không giống một người ưa hút thuốc, ý tôi là, anh rất giống kiểu con ngoan trò giỏi từ nhỏ đến lớn ấy, nhưng anh là người lớn rồi, hút thuốc cũng chả sao hết, tại sao Reid lại ấn tượng việc này sâu thế cơ chứ."
Phục Thành nhìn cô: "Cô nghĩ sao?"
Lina chỉ cười, không trả lời câu này mà nói: "Loại trừ lỗi phi công thì chỉ còn mỗi vấn đề linh kiện thôi."
Phục Thành: "Phải."
Lina: "Tôi rất tin tưởng vào việc giám sát chất lượng của McFly. Tôi nghĩ, sau ngày hôm nay, Reid hẳn sẽ có thể ngủ một giấc thật ngon." Cô quay đầu nhìn sang Phục Thành: "Chắc anh biết rồi đó, Reid mắc chứng suy nhược thần kinh rất nghiêm trọng."
Phục Thành nhớ lại một chốc: "Tôi biết mà. Dạo này bệnh tình anh ấy đã thuyên giảm đi nhiều, nhưng thi thoảng vẫn bật dậy nửa đêm."
Lina: "Ngày xưa Reid không mắc chứng này đâu."
Phục Thành im lặng: "Bởi Rogge à?"
Lina nhoẻn miệng cười: "Đúng, bởi vì Rogge đấy."
Cả hai nhìn nhau cười, cùng đưa mắt ra ngắm những dãy núi trùng trùng điệp điệp.
Phục Thành biết Trác Hoàn bị suy nhược thần kinh từ lâu rồi, từ trước khi cả hai yêu nhau.
Người đàn ông này rất khó vào giấc. Hắn nhạy cảm khôn kể, một tiếng động rất nhỏ thôi cũng có thể đánh thức hắn. Hắn tựa như một mặt hàng mỹ nghệ bằng thủy tinh dễ vỡ, tinh xảo và lộng lẫy, song lại mỏng manh không tưởng. Cảnh trong mơ của hắn không phải chốn về yên bình, mà là cơn ác mộng vô tận.
Sau này, khi cả hai về bên nhau, chứng suy nhược thần kinh của Trác Hoàn mới đỡ hơn nhiều, song vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.
Phục Thành chưa từng chủ động hỏi tới, nhưng có lẽ anh không cần hỏi mà vẫn tỏ tường.
Là bởi Rogge .
Đúng như lời Trác Hoàn nói, từ đầu chí cuối, hắn vẫn cho rằng vụ việc không liên quan tới phi công, nguyên nhân thực sự nằm ở cái máy bay này.
Đó là trực giác của hắn – một nhà thiết kế máy bay.
Hắn đang sợ, sợ là vấn đề nằm ở máy bay hắn thiết kế. Mỗi ngày mỗi đêm, mỗi phút một giây, miễn là trên trời hãy còn McFly F đang sải cánh, hắn sẽ không được ngon giấc.
Đó không phải máy bay nữa, mà là những quả bom nổ chậm. Chúng được lắp trong trái tim hắn, đếm ngược trong thinh lặng, đã vậy còn phủ vải lên con số đếm ngược, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của số mà không thể nhìn thấy con số bị che khuất.
Có lẽ là vô cùng lớn, có lẽ chỉ là một giây ngắn ngủi.
Và đến hôm nay, hắn mới được giải thoát.
Phục Thành: "Cơ trưởng chuyến bay Rogge – Tề Chí Phong – là thầy của tôi."
Lina hơi sửng sốt, quay đầu sang nhìn anh. Một lát sau, "Ừ, tôi đã biết đến điều đó một cách tình cờ rồi." Lina mỉm cười ra chiều bất đắc dĩ, "Phục à, tôi không thích tra chuyện riêng tư của bạn bè, nhưng rất tiếc, NTSB thì không. Tháng trước, Lovince đã kể tôi nghe với vẻ rất ngạc nhiên, hóa ra anh và cơ trưởng Tề còn có mối quan hệ sâu xa đến thế. Bởi lẽ đó mà tôi nhớ đến một chuyện..."
"Phục à, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi vì ngôn từ một năm trước của tôi."
Một năm trước, khi Phục Thành vừa đầu quân vào UAAG chưa lâu, ở trong biệt thự của Lina, lần đầu tiên anh nhắc tới Rogge trước mặt Trác Hoàn.
Khi đó, Lina đã nói lên một suy đoán về vụ tai nạn chưa có kết quả này một cách tùy tiện, cho rằng phi công tự sát.
Đó cũng là quan điểm chung của đại chúng.
Phục Thành nhìn cô: "Không sao."
Lina: "Phục à?"
Dưới ánh ban mai dần lên cao, chàng trai này chậm rãi nở nụ cười với cô.
"Không chỉ mình cô đâu, thực ra tôi cũng nên xin lỗi thầy."