Biên tập: Bột
Lão Thái nhìn Từ Úc một chút, sau đó lại nhìn cô gái xinh đẹp này, thoáng chốc như bừng tỉnh. Khuôn mặt ông ấy tràn ra nụ cười, tiến đến bên cạnh Từ Úc, thấp giọng hỏi: “Bạn gái?”
“Không phải.” Từ Úc bình tĩnh liếc lão Thái, thấy Tô An Hi quay đầu nhìn về phía bên kia, Liêu Chí Bình đang từ nhà vệ sinh bên đó đi tới.
“Xin lỗi.” Liêu Chí Bình tươi cười hướng về phía Từ Úc, chỉ chỉ sau lưng: “Con người có ba việc gấp, để anh đợi lâu rồi.”
Tô An Hi âm thầm liếc Liêu Chí Bình một cái, sau đó nghe Từ Úc gọi bọn họ vào ngồi với giọng bình thường, vừa khách khí vừa hời hợt.
“Qua đây ngồi đi.”
Nói xong, Từ Úc đã xoay người dẫn đầu đi tới chỗ ghế dài lúc nãy anh ngồi.
Tô An Hi quăng cho Liêu Chí Bình câu: “Người lười, ngựa lười lắm phân lắm giải ()”, sau đó đi theo bước chân của Từ Úc, cách anh hai bước xa ở phía sau.
() Câu này của bạn Hi nguyên văn không che là “Người lười, ngựa lười lắm c đ.” Tớ xin phép thay từ đi chút cho an toàn vệ sinh môi trường ~
Chuyện đó Liêu Chí Bình vô tội mà, chuyện đó đâu biết phải làm sao chứ, tất cả hóa thành nụ cười khổ đầy chua xót, sau đó anh ta cũng đi theo.
ánh mắt của Tô An Hi vẫn một mực dán vào sau lưng Từ Úc. Trước kia cảm thấy anh cao, nói chuyện hay cãi vã, gây gổ với anh đều tốn sức, thường xuyên bị anh xách lên như gà con mà không có sức đánh trả.
Bây giờ, nhìn thân hình cao lớn của anh, sống lưng thẳng tắp nghiêm chỉnh, bước chân như gió, tựa như cây đại thụ ngạo nghễ mà cô lập che trời, chỉ trực xuyên thủng tầng mây, mang cảm giác như cao thêm một đoạn.
Lão Thái nhìn ba người một trước một sau đi qua, ông tới quầy cầm thực đơn thì bị vợ mình kéo lại, vợ lão Thái còn rướn cổ ra khỏi quầy nhìn theo phương hướng kia.
“Chuyện của Tiểu Từ kia là thế nào?” Vợ lão Thái hỏi.
Phụ nữ đều một lòng hóng chuyện, huống hồ đã mở tiệm nhiều năm như vậy, mà đây là lần đầu thấy cô gái đặc biệt như vậy là bạn của Từ Úc lưu manh vạn năm, vì vậy bà càng thêm tò mò.
“Tôi cảm thấy…” Lão Thái nhìn khuôn mặt phúc hậu như phật Di Lặc của vợ mình, cánh tay chống lên mặt quầy, hất cằm về phía đó, lúc này mới không nhanh không chậm nói xong nửa câu sau: “Giống người yêu cũ.”
Vợ lão Thái vừa nghe xong đã trợn lớn hai mắt: “Thật hay giả?”
Lão Thái dùng bộ dạng người từng trải giảng đạo lí cho vợ mình: “Bà xem, ngần ấy năm có khi nào Từ Úc hẹn con gái ăn cơm? Có lúc nào cậu ấy nhìn thẳng vào một cô gái? Có lúc nào ngồi kiên nhẫn nửa tiếng để chờ người?”
Vợ lão Thái ra sức gật đầu: “Đúng là như vậy, lúc mấy chiến hữu bọn họ ăn uống, Tiểu Từ luôn là người đến muộn nhất. Giới thiệu bạn gái của cậu ấy, cũng luôn bị lơ đẹp.”
“Tôi vừa mới hỏi có phải bạn gái không, cậu ấy nói là bạn.” Lão Thái cầm thực đơn, nhướn mày với vợ rồi tiếp tục: “Nếu là bạn bình thường thật thì trong đêm lạnh thế này, cô gái kia có thể mặc thành như vậy?”
“Chờ một chút, đó cũng có thể là bạn gái mới quen mà!” Vợ lão Thái không phục suy đoán của chồng.
Lão Thái vốn đã muốn đi, ai ngờ bị vợ nghi ngờ chuyên môn nên phải nói rõ hơn một chút: “Đi gặp bạn gái mới quen còn đưa theo một người đàn ông làm bóng đèn? Hơn nữa trông cô gái kia là đến từ thành phố lớn. Tin tưởng chồng bà đi, không sai đâu.”
Nói xong lão Thái đã đi, vợ lão Thái phía sau cười tới mắt chỉ còn một kẽ hở, đột nhiên cảm thấy lúc này chồng mình anh tuấn tới ngây người.
…
Từ Úc rót trà cho Tô An Hi và Liêu Chí Bình, vừa rót trà vừa nói với hai người đối diện: “Đây là trà bản xứ, ở Du Giang không uống được đâu, nếm thử chút đi.”
Tô An Hi vốn đang lạnh, lúc này được uống một ngụm trà nóng, tay cô bưng chén trà, cảm thấy ấm áp lên không ít.
Lại uống thêm một ngụm nữa, mới đầu vào miệng hơi đắng, sau khi trôi xuống cổ họng lại ngọt, hương thơm lưu mãi trong miệng, đúng là không tồi.
Liêu Chí Bình uống một hơi cạn sạch, anh ta nhìn chằm chằm mảnh lá trà trong chén trà, phát biểu cảm nghĩ: “Đúng là uống khá ngon.”
Từ Úc nhìn về phía Tô An Hi, hỏi: “Cảm thấy thế nào?”
Tô An Hi gật đầu một cái, đối mặt với gương mặt tuấn tú của Từ Úc, nhận xét: “Không tồi.”
Từ Úc nhấc ấm trà rót thêm cho Tô An Hi một chén nữa: “Không tồi thì uống nhiều một chút.”
Tô An Hi nhìn chằm chằm Từ Úc đang rót trà cho mình, không khỏi cười cười, giọng hơi mỉa mai: “Cho em uống nhiều một chút là sợ em ăn anh tới nghèo?”
“Có bản lĩnh ăn nghèo được anh rồi hẵng nói.”
Từ Úc giương mắt liếc Tô An Hi một cái, giọng điệu mang chút trêu chọc nhàn nhạt, sau đó chuyển tay tiếp trà cho Liêu Chí Bình. Anh để bình trà xuống, tự mình cầm chén lên uống một ngụm thì lão Thái đi tới.
“Muốn gọi món gì?” Lão Thái hỏi.
Từ Úc giơ tay lên, nhìn về phía hai người đối diện: “Hai người chọn đi.”
Lão Thái đưa thực đơn cho Liêu Chí Bình và Tô An Hi, cười tủm tỉm dựa vào Từ Úc đang uống trà, sau đó lại nhìn về phía hai người đối diện.
Liêu Chí Bình và Tô An Hi mỗi người gọi một món, sau đó đưa thực đơn cho Từ Úc gọi tiếp. Từ Úc gọi thêm vài món thức ăn, nhìn về phía hai người: “Uống rượu không?”
“Không được.” Tô An Hi mở miệng trước: “Ngày mai còn phải làm việc.”
“Uống một chút đi, chỉ ăn không thì chán lắm!” Liêu Chí Bình vừa nghe tới rượu, con ngươi chợt lóe lên tia giảo hoạt.
“Lấy bình trắng.” Từ Úc gọi xong, trả lại thực đơn cho lão Thái rồi nói: “Đồ ăn đừng cho rau thơm.”
“Hấp nạm bò phải cho vào mới ngon, không phải mỗi lần cậu đều…”
“Lão Thái.” Từ Úc nhìn về phía lão Thái rồi cắt lời ông ấy, chỉ bàn ở cửa: “Bên kia có người gọi ông ra tính tiền.”
Lão Thái xoay người đáp một câu “Tới đây”, sau đó cất bước qua ngay.
Toàn bộ quá trình này Tô An Hi đều nhìn Từ Úc, nửa ngày mới chậm rãi cong môi lên: “Anh còn nhớ em không ăn rau thơm.”
Từ Úc ngước mắt nhìn Tô An Hi, sau đó rũ mắt, cong khóe miệng, duỗi tay lấy bao thuốc lá bên cạnh bàn. Anh dùng tay gõ lên bao thuốc một cái, môi mỏng ngậm một điếu thuốc, điếu thuốc hơi lên xuống theo giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Đột nhiên nhớ ra.” Anh trả lời như đùa giỡn, lại như nghiêm túc.
Bỗng dưng, anh giương mắt nhìn về phía Liêu Chí Bình, rút ra một điếu thuốc từ trong bao đưa cho anh ta: “Đúng rồi, cậu muốn không?”
Liêu Chí Bình cười, xua xua tay từ chối bằng câu “Tôi không hút thuốc lá”, trong lòng lại thầm oán thán: Hai người mắt qua mày lại nửa ngày mới nhớ tới ông đây.
Từ Úc cười nhạt ném thuốc lá lên bàn, bắt đầu tìm bật lửa nhưng sờ đi sờ lại vẫn không tìm thấy. Chân mày anh hơi nhíu lại, sau đó lại giãn ra.
Tô An Hi chớp mắt một cái, thấy bật lửa bị hộp khăn giấy ở góc bàn bên này che mất. Cô đưa tay cầm lên, đưa cho Từ Úc, sau đó nhìn tàn thuốc trong gạt tàn, không kiềm được nói: “Bây giờ anh nghiện thuốc rất nặng.”
“Ừ.”
Từ Úc nhận bật lửa, ngón tay anh vừa nhấn vào chỗ đánh lửa nhưng nghĩ thế nào lại buông ra, sau đó duỗi tay lấy điếu thuốc trong miệng xuống, ném bật lửa ra góc bàn. Tiếp đó anh lại ngửa người dựa vào ghế, nào biết chân dài dưới bàn vô tình đụng phải cẳng chân trần trụi của Tô An Hi.
Đột nhiên chạm phải vải dệt, hai chân Tô An Hi rụt lại như bị giật điện, cô ngẩng đầu nhìn về phía Từ Úc nhưng không nói chuyện.
“Ngại quá.” Từ Úc hơi thu hai chân của mình lại, xin lỗi tương đối thản nhiên.
“Sao vậy?” Liêu Chí Bình không rõ tình hình, nhìn hai người một chút rồi hỏi.
“Không có gì.” Người ngồi bên cạnh và đối diện anh ta trả lời ăn ý, trăm miệng như một.
“Ồ.” Liêu Chí Bình gật gật đầu, rượu đã tới.
Liêu Chí Bình hăng hái rót cho cả ba người, anh ta nâng ly lên nói lời dạo đầu: “Nâng ly vì chúng ta có thể gặp lại, cũng cảm tạ bạn học cũ đã chiêu đãi.”
Tô An Hi vừa nâng ly rượu vừa ngước mắt, vừa vặn đối mắt với Từ Úc. Cô không né tránh, anh cũng không quay đi, hai ly rượu chạm vào nhau, một hơi cạn sạch.
Đồ ăn tới, ba người vừa ăn vừa nói chuyện, vừa trò chuyện lại vừa uống rượu, những việc nhắc đến đều là mấy việc vặt vãnh không đáng kể như công việc của mỗi người, những việc gặp phải khi làm việc, vân vân.
Trò chuyện cứ bình bình, lúng ta lúng túng như vậy mà thôi.
Liêu Chí Bình vốn định chuốc say Từ Úc, ai biết uống vậy uống mãi mà mặt Từ Úc vẫn không thay đổi, chính anh ta lại choáng váng.
“Từ Úc, Tô An Hi.” Liêu Chí Bình dùng một tay nâng ly nhìn về phía hai người, khuôn mặt hồng hồng, ánh mắt mê ly, một tay khác của anh ta gõ gõ lên bàn.
“Khó có dịp hai người đều ở đây, cũng nhiều năm như vậy rồi, cho tôi biết rốt cuộc năm đó hai người có ở bên nhau không?” Anh ta uống thêm một nửa rồi lại tiếp tục: “Lúc trước hai người đều tốt như vậy, không có lý gì lại không ở bên nhau!”
Tô An Hi đoạt ly rượu của Liêu Chí Bình, vừa đoạt lấy vừa nói với anh ta: “Được rồi được rồi, cậu uống nhiều rồi đấy, đừng uống nữa.”
Liêu Chí Bình cười ha ha, vì uống nhiều nên to gan vô cùng. Anh ta lắc đầu, lấy lại nửa ly rượu trên tay Tô An Hi uống bằng hết, sau đó tiếp tục lải nhải: “Nếu như hai người thật sự ở bên nhau, thì vì sao lại chia tay?”
“Liêu Chí Bình, cậu uống rượu phát điên cái gì hả.”
Càng nói càng thái quá, sắc mặt Tô An Hi cũng không còn dễ coi nữa. Trái lại Từ Úc ngồi đối diện vẫn bình tĩnh nhìn bọn họ, giống như đang xem kịch vậy.
“Tô An Hi, là bạn bè, tôi thật sự rất thương cậu!” Liêu Chí Bình đột nhiên hướng sang Tô An Hi, vịn hai vai cô rồi tiếp tục thở dài: “Tên khốn Từ Úc đó đi nhiều năm như vậy, một tin tức cũng không có, cậu còn chờ anh ta làm gì?”
“Đủ rồi.” Tô An Hi quát lớn một tiếng, vội vàng che miệng Liêu Chí Bình, lúc này mới nhìn về phía Từ Úc, có chút xin lỗi anh: “Cậu ấy uống say nói hươu nói vượn, em đưa cậu ấy về. Cảm ơn anh hôm nay đã chiêu đãi.”
Nói xong Tô An Hi âm thầm cắn răng một cái, cô đứng dậy tóm Liêu Chí Bình, nhưng không ngờ lực trên vai đột nhiên buông lỏng, Liêu Chí Bình bị Từ Úc dùng một tay đỡ lên.
Anh hơi xoay người, một tay khác cầm áo khác vắt trên ghế ném cho Tô An Hi, nghiêng đầu nói với cô: “Mặc vào, anh tiễn hai người.”
Hết chương .