Biên tập: Bột
Nhiệt tình thì nhiệt tình nhưng Tô An Hi vẫn biết là phải có chừng có mực. Cô nửa ghé vào người Từ Úc, hai tay đặt lên ngực anh rồi ngẩng đầu nhìn chăm chú: “Em muốn mang tủ thư kia của anh về.”
“Không được.” Từ Úc ôm người cô rồi lắc đầu từ chối.
“Vì sao?” Tô An Hi lườm Từ Úc.
Từ Úc cong môi rồi nói với vẻ chính nghĩa: “Vì thư là do anh viết, bản quyền thuộc về anh.”
Tô An Hi cười phản bác lại: “Anh viết cho em, người nhận là em, lẽ ra phải thuộc về em.”
Tay Từ Úc xuyên qua áo khoác của Tô An Hi rồi cách lớp áo len bóp lên lưng cô mà nói với giọng cảnh cáo: “Đây là phân cao thấp với anh đấy à?”
“Mang về cất giấu thật kỹ.” Tô An Hi mím môi lấy lòng: “Xem như vật đính ước.”
“Nào có ai đính ước bằng thư.” Lời này của Tô An Hi khiến Từ Úc vui vẻ.
Tô An Hi cố ý bĩu môi ngồi dậy và sửa quần áo trên người, sau đó quay đi không nhìn người đàn ông đang nằm nữa: “Một câu thôi, cho hay không cho.”
“Cho.” Từ Úc bất đắc dĩ ngồi dậy ôm lấy Tô An Hi từ phía sau, anh đặt cằm lên vai cô rồi dịu dàng nói: “Chỉ sợ em về đọc một mình lại khóc thôi.”
Vừa nãy mới xem một chút mà đã khiến anh đau lòng rồi, nếu cô còn mang về rồi lúc trời tối người yên mở ra xem, cũng không có ai ở đó thì an ủi kiểu gì?
Tô An Hi dùng lòng bàn tay xoa mặt Từ Úc rồi hơi quay đầu lại: “Thế em không đọc, lần sau anh về rồi đọc một bức lại một bức cho em nghe.”
“Được.” Từ Úc thấp giọng cười rồi hướng đến khóe môi của Tô An Hi: “Lại đây, hôn một chút.”
“Đội trưởng Từ.” Tô An Hi rút lui khỏi khu vực nguy hiểm mà đứng dậy đi ra ngoài. Sau khi nắm vào chốt cửa rồi, cô mới nhìn lại: “Đưa em đi gặp con nhóc kia của anh đi.”
Từ Úc nhìn bóng lưng Tô An Hi mở cửa ra ngoài thì chỉ có thể đứng dậy đuổi theo. Đôi mắt đen và sâu kia nhiễm đầy ý cười, bỏ qua đề tài này đi vậy.
Aiz, đã cứng rắn rồi.
…
Từ Úc dẫn Tô An Hi tới chỗ chuồng chó, mà từ xa đã nghe thấy tiếng sủa của Hỷ Lạc.
“Có lồng đúng không?” Tô An Hi hỏi.
Lúc trước cô vẫn hiên ngang khí phách đi tới, bây giờ lại một bước tiến ba bước lùi mà đi sau lưng Từ Úc, rồi chỉ nghe thấy tiếng chó sủa thôi cũng đã run sợ.
Từ Úc xoay người nhìn dáng vẻ của Tô An Hi rồi cố ý trêu cô: “Chỗ anh không phải đội chó nghiệp vụ mà chỉ có Hỷ Lạc thôi, thế nên chọn… chính sách nuôi thả.”
“Cứ lừa em đi.” Tô An Hi cười ha ha nhưng lại bất giác đánh giá bốn phía.
Từ Úc thấy Tô An Hi ra vẻ trấn định thì cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt anh vẫn bình tĩnh như trước. Anh đưa tay tóm lấy cổ áo của cô rồi bước dài về phía trước.
“Chính em nói muốn gặp Hỷ Lạc, bây giờ hối hận cũng vô dụng.”
“Này, anh bỏ tay ra, em có bảo em không đi đâu. Anh xách em đi thế này, người khác trông thấy thì em còn mặt mũi nào nữa?”
“Yên tâm, không có người nào thấy đâu.”
“Em không phải người à?”
“…”
Lúc đến trước mặt Hỷ Lạc thì việc nằm ngoài dự đoán của Tô An Hi lại xảy ra. Con nhóc chỉ nghe thấy tiếng không thấy người kia chẳng những không nhe răng trợn mắt, cũng không hung dữ với cô mà lại… vẫy đuôi?
Lâu rồi không gặp!
“Đây không phải là Hỷ Lạc à?” Tô An Hi thấy Từ Úc đưa tay kéo khóa cửa chuồng thì vội hỏi.
“Hỷ Lạc mà.”
Từ Úc nói xong thì mở cửa chuồng chó rồi đi thẳng vào, con nhóc kia cũng lập tức đứng dậy rồi nhào tới làm nũng với anh.
Tô An Hi đứng nguyên tại chỗ mà không tiến đến. Trời mới biết đây có phải chiến thuật của con nhóc thành tinh này không, chiến thuật chờ cô tiến vào rồi tấn công.
Nếu vậy thì không phải chuồng chó nữa, mà là ổ sói.
Tô An Hi nghĩ đến đây thì bắt đầu lặng lẽ lùi về phía sau.
Từ Úc thấy Tô An Hi đứng cách xa bên ngoài chuồng chó thì bật cười: “Sững ra đó làm gì? Vào đây.”
“Không được không được.” Tô An Hi cười lấy lòng: “Em gặp được rồi, chúc Hỷ Lạc nhà anh năm tuổi vui vẻ nhé!”
Từ Úc thấy Tô An Hi sợ thì tránh người ra rồi rũ mắt nhìn Hỷ Lạc, sau đó anh xoay người phát lệnh: “Hỷ Lạc, xông lên.”
Tiếp đó, Tô An Hi mở to hai mắt mà chứng kiến con nhóc lao về phía mình như một tia chớp. Cô không có sức để chạy trốn nữa, mà trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ duy nhất: Từ Úc, anh con mẹ nó chết chắc rồi.
Trong lòng thì nghĩ vậy nhưng kỳ tích chính là, Hỷ Lạc nhào lên người Tô An Hi nhưng lại vẫy đuôi với cô, nó còn nhân cơ hội liếm mu bàn tay của cô một cách tương đối nhiệt tình.
Tô An Hi đứng ngây ra tại chỗ như phỗng, cũng yên tĩnh như gà.
“Có phải nó định liếm sạch sẽ rồi mới cắn em không?” Khóe miệng Tô An Hi co quắp mà xin Từ Úc giúp đỡ. Cả người cô còn đang trong trạng thái cứng ngắc như cũ nhưng vẫn không quên cười lạnh.
“Hỷ Lạc, ngồi xuống.” Từ Úc phát lệnh.
Hỷ Lạc nghe xong thì thu lại hai chân trước đang đặt lên người Tô An Hi, sau đó ngồi trên mặt đất nghiêm chỉnh như pho tượng.
Từ Úc bước đến trước mặt Tô An Hi, anh nhìn Hỷ Lạc rồi hỏi: “Muốn đi dạo không?”
Hỷ Lạc trả lời: “Gâu, gâu.” Theo sau đó là kích động vẫy đuôi rồi lè lưỡi, nhếch miệng cười.
“Mục tiêu sân tập, dẫn đường.”
Hỷ Lạc nghe Từ Úc ra lệnh xong thì đứng dậy ngẩng đầu, ưỡn ngực mà đi về phía sân tập.
Từ Úc đưa tay vuốt vuốt tóc Tô An Hi rồi cười nói: “Vừa đi vừa nói.”
Vì thế mọi người được chứng kiến cảnh lạ là Hỷ Lạc như nước với lửa với bác sĩ Tô nay lại bắt tay thân thiện mà cùng… đi dạo.
“Nhớ anh tìm được em thế nào trong lần bị Ken bắt cóc không?” Từ Úc vừa đi vừa hỏi.
Tô An Hi nghe xong thì chợt hiểu ra, cô nhìn Hỷ Lạc bước đi chậm rãi phía trước rồi lại nhìn Từ Úc mà vui vẻ nhướng mày: “Đồng hồ đeo tay của em, đúng là Hỷ Lạc thật.”
Từ Úc gật đầu: “Thật ra anh cũng thấy rất thần kỳ, sự đối đầu của con nhóc này với em cũng biến mất vào chính lúc đó. Về sau em còn ngất xỉu, nhớ không? Nó chẳng những không chạy tới hung dữ mà còn đưa mắt nhìn em với vẻ lo lắng.”
“Như anh nói thì thần kỳ thật.” Tô An Hi mau chóng nhìn về phía Hỷ Lạc: “Có thể cuối cùng nó cũng ý thức được em xinh hơn nó.”
Câu so bì xinh đẹp này khiến Từ Úc nhớ tới lần đầu tiên Hỷ Lạc trông thấy Tô An Hi.
Lúc ấy ở hiện trường cứu viện sạt lở thôn Bát Giác kia, cô muốn xuống cứu người nhưng Hỷ Lạc lại không chào đón, thậm chí còn sủa nữa. Thế nhưng Tô An Hi lại bình tĩnh nói Hỷ Lạc ghen tị với vẻ đẹp của mình.
Mà lúc đó anh và cô mới gặp lại nhau nên trong lòng ít nhiều vẫn còn kìm nén.
Khi đó, anh thậm chí không dám nghĩ rằng anh và cô sẽ đi được tới ngày hôm nay.
“Yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Anh nhàn nhạt nói.
“Ừ?” Tô An Hi nhìn về phía Từ Úc vì không nghe rõ.
“Anh nói là yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Anh nhìn Hỷ Lạc với ánh mắt nuông chiều, sau đó lại đổi sang nhu tình mà đối diện với đôi mắt lấp lánh của Tô An Hi: “Vì Hỷ Lạc biết anh yêu em.”
Tô An Hi nghe anh nói xong thì cười mà không nói. Đôi mắt kia cong cong như vầng trăng khuyết, mà trong đó khảm đầy một bầu trời sao. Đó là đôi mắt khiến trăng sao lưu luyến, dù lúc này đang là ban ngày sáng rọi nhưng vẫn lấp lánh và lóa mắt đến thế, cũng khiến anh si mê đến thế.
“Có phải em nên thấy vinh hạnh vì đánh bại Hỷ Lạc không?” Đứng đắn không được quá ba giây.
“Tô An Hi.” Từ Úc dở khóc dở cười liếc nhìn Tô An Hi, anh tiếp tục đi dạo trên bãi tập với cô rồi không thể làm gì khác là nói nốt nửa câu sau: “Có lúc em nói chuyện rất sát phong cảnh.”
Mà các đội viên chơi bóng rổ trong sân bóng trông thấy cảnh trước mắt này cũng quên cả tranh tài, họ nhao nhao tụ lại một chỗ mà ngạc nhiên.
Không ai không biết Hỷ Lạc không chào đón bác sĩ Tô. Có điều, cảnh nhà ba người hòa thuận trước mắt này thực sự khiến người ta nghĩ không ra. Các “chiến sĩ bảo bảo” tò mò cứ thảo luận như gần như xa mãi.
Chiến sĩ bảo bảo tò mò : “Sao Hỷ Lạc lại không sủa chị dâu nữa nhỉ? Lại còn cùng đi dạo trên sân tập nữa chứ?”
Chiến sĩ bảo bảo tò mò : “Có phải vì có Từ đội ở đó nên Hỷ Lạc không dám làm loạn không?”
Chiến sĩ bảo bảo tò mò : “Vớ vẩn, trước kia có Từ đội hay không, Hỷ Lạc cũng chẳng thèm quan tâm.”
Lời này nói ra khiến đám người gật đầu, nếu nói ai trong đội không sợ Từ đội thì chỉ có con nhóc Hỷ Lạc kia mà thôi.
Tiếp theo, đáp án đã tới rồi.
Hạ Tuấn Nam cười ha ha: “Các cậu không biết rồi, lần trước chị dâu bị bắt cóc, chính Hỷ Lạc ngửi mùi lưu lại từ đồng hồ của chị dâu mà tìm được người đấy.”
Người biết chuyện thứ là Trương Trung cũng phụ họa: “Từ ngày đó trở đi, Hỷ Lạc bắt đầu thầm hóa thù thành bạn với chị dâu.”
Hạ Tuấn Nam lắc đầu: “Không đúng, không thể nói là hóa thù thành bạn được, mà phải là hóa địch thành con gái. Bây giờ nó chẳng những là con nhóc của Từ đội, mà là của chị dâu nữa, đều là người một nhà cả!”
Trương Trung vỗ vỗ Hạ Tuấn Nam đang thao thao bất tuyệt với vẻ bĩu môi xem kịch vui. Sau đó cậu ta hất hàm về một hướng khác: “Tiêu đời, gặp phải chỉ đạo viên rồi.”
“Ai tiêu cơ?” Có người hỏi.
Hạ Tuấn Nam cười khà khà: “Đương nhiên là chỉ đạo viên.”
“Thế là ý gì, mau mau, kể với tôi ngay.”
Hạ Tuấn Nam nhướng mày rồi triệu tập mọi người lại mà bắt đầu kể chuyện.
…
Khâu Đông Viễn vừa đón vợ và con trai đến rồi cũng đi dạo trên bãi tập, tiếp đó họ đã gặp hai người Từ Úc.
Khâu Đồng đang được Khâu Đông Viễn ôm trong ngực trông thấy Từ Úc ở phía xa cũng không quên kích động vẫy anh: “Chú Từ.”
Từ Úc trông thấy thì tươi cười nói với Tô An Hi: “Kia là Đồng Đồng, con trai lão Khâu.”
Anh nói xong cũng dắt Tô An Hi đi tới, Hỷ Lạc vẫn dẫn đường ở phía trước như cũ.
Hai nhóm người gặp nhau, Tô An Hi và Đặng Khiết đã gặp nhau rồi nên đều chào hỏi một cách quen thuộc, người chưa gặp chỉ có bạn nhỏ Khâu Đồng mà thôi.
Khâu Đông Viễn nói với Khâu Đồng: “Gọi chị Tô đi.”
Khâu Đồng xưa nay đều rất thân thiện với các chị gái xinh đẹp nên gọi một tiếng giòn tan: “Chị Tô.”
Từ Úc nghe được thì cự nự lắm, anh nhanh chóng uốn nắn: “Đồng Đồng, gọi lại lần nữa đi, gọi là dì Tô.”
Tất cả người lớn ở đây đều hiểu ý đồ trong câu uốn nắn này nên không hẹn mà cùng nở nụ cười. Tô An Hi dùng cùi chỏ huých vào tay Từ Úc rồi nói nhỏ với anh: “Như nhau cả mà, anh hăng hái thế làm gì.”
“Đương nhiên là không giống nhau.” Từ Úc ra vẻ tính toán chi li: “Em là vợ anh, gọi chị thì thành kém bối phận.”
Đặng Khiết cũng cười với con trai: “Đúng đúng đúng, chú Từ của con uốn nắn phải lắm. Đồng Đồng, gọi dì Tô đi.”
Bạn nhỏ làm sao biết chuyện sai bối phận hay gì được, cậu bé chỉ thấy mấy người lớn thật kỳ lạ, lúc thì bảo gọi chị, lúc lại bắt gọi dì. Có điều trước nay cậu vẫn luôn nghe lời nên lại gọi: “Dì Tô.”
Tô An Hi cười tủm tỉm nói: “Đồng Đồng ngoan quá.”
Việc chào hỏi này coi như xong rồi, lúc này Từ Úc ra hiệu bằng mắt với Khâu Đông Viễn. Khâu Đông Viễn nhìn lại thì thấy Hỷ Lạc đang ngoan ngoãn ngồi bên chân Tô An Hi, mà bên tai anh ấy cũng vang lên giọng của Từ Úc: “Lão Khâu, không quên chứ?”
Đương nhiên là Khâu Đông Viễn không quên, có điều lúc này cũng phải giả vờ mất trí nhớ: “Không hiểu lắm.”
“Có phải nên gọi ông nội không?” Từ Úc nhắc nhở.
Khâu Đông Viễn vẫn trọng mặt mũi nên mau chóng đưa Đồng Đồng cho Đặng Khiết rồi cười cười với Từ Úc: “À đúng rồi, Từ đội, lại đây nói mấy câu công chuyện đi.”
Từ Úc hờ hững liếc Khâu Đông Viễn rồi quay lại cười với Tô An Hi: “Anh đi nói chuyện vài câu.”
Tô An Hi gật đầu: “Ừ.”
Khâu Đông Viễn kéo Từ Úc ra xa rồi mới giả vờ tức giận: “Lão Từ, có vợ tôi, vợ cậu và cả con trai tôi ở đó, cậu có nhất thiết phải làm tôi mất mặt không?”
“Có chơi có chịu chứ!” Từ Úc nhẹ nhàng đáp lại.
Khâu Đông Viễn quay đầu nhìn Hỷ Lạc và Tô An Hi, sau đó lại nhìn Từ Úc mà tò mò: “Sao lại hòa hợp được thế?”
“Anh bớt nói nhảm đi.”
Khâu Đông Viễn không biết phải làm sao, dù gì cũng là mình muốn đánh cược, không ngờ kết quả lại tới nhanh đến thế, bây giờ chỉ có thể khóc quỳ mà chịu thua thôi.
Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, rồi như dùng hết sức rít ra hai chữ từ kẽ răng: “Ông… nội.”
Từ Úc tặng cho Khâu Đông Viễn ánh mắt của bậc bề trên rồi còn vỗ vỗ vai anh ấy: “Cháu nội ngoan.”
Hết chương .