Edit: Nagi Maria
“Lạc Diệp, chúng ta, ca ca ta, hắn…”
Lạc Diệp kéo Tiểu Chiêu đến trước mặt hai ngự tiền thị vệ “Hai người các ngươi nghe rồi đúng không? Tổn thương trong tâm hắn quá nặng, các ngươi còn ở lại đây làm chi, thôi thôi, hai ngươi tự mình quyết định đi, cả đời này Nhiễm Trần cũng không thể yêu các ngươi nữa đâu. Không, không phải, là không dám yêu thì đúng hơn”
“Dương Phi Long? Thương Vũ?” Tiểu Tịch hoảng sợ nhìn kĩ mặt của hai ngự tiền thị vệ “Lạc Diệp, chuyện này là sao?”
“Ai biết được, khi ta đến trước cửa, mấy đám thị vệ bị ta đánh bại gần hết rồi, tự dưng hai người này không biết từ đâu xuất hiện, chưa kịp nhìn mặt hai bên đã xông lên đánh nhau. Ta đánh không lại, nên dùng bột quăng vào mặt họ, rồi thừa dịp điểm huyệt, đến khi nhìn kĩ mới phát hiện ra đó là hai người này” Lạc Diệp nghĩ, để cho hai người họ nghe được tâm sự của Nhiễm Trần không phải là chuyện xấu, tuy nghe xong cả ba đều sẽ thống khổ nhưng xét về độ đau khổ thì Nhiễm Trần còn đáng thương hơn hai người họ nhiều, có lẽ nỗi buồn trong lòng Nhiễm Trần khiến hắn điên rồi.
Thương Vũ lệ sớm đã rơi đầy mặt, Dương Phi Long cố gắng mạnh mẽ, trong lòng hai người từ lâu vốn đã muốn giết chết bản thân ngàn vạn lần rồi.
“Tịch Nhi, chúng ta mau đi thôi, để hai người họ ở đây tự mình suy nghĩ đi” Nói xong liền nắm lấy tay Thẩm Tịch, cả hai rời khỏi hoàng cung.
Đêm nay ta thật mệt lắm rồi, nhưng ta không ngủ được, chỉ ôm thật chặt thỏ nhỏ vào lòng, ta biết một khi ngủ ta sẽ lại gặp ác mộng. Đến tận hừng đông, ta ngồi dậy, đầu đau kinh khủng, nhìn vào gương đồng, trên gương xuất hiện một người có đôi mắt vừa đen vừa sâu, người không giống người, quỷ không giống quỷ, doạ ra giật mình.
Ai, ta đi ra gọi Tiểu Hoàn Tử, kêu hắn mang nước đến để ta rửa mặt chải đầu, đang định đi thì nhìn thấy hai thị vệ đứng ngoài cửa không động đậy. Ai, tên Lạc Diệp này, đi rồi cũng không giải huyệt cho thị vệ là sao, thôi, để ta kêu người đến giải giúp họ vậy.
“A, các ngươi… các ngươi sao lại ở đây?” Khi bước đến trước mặt hai người họ, ta mới nhìn ra, đâu chẳng phải là Dương Phi Long và Thương Vũ sao.
Dương Phi Long giành nói trước “Ta lo ngươi sẽ gặp chuyện gì đó, nên hai ngày nay đều túc trực ở nơi này”
Ta quay sang nhìn Thương Vũ, Thương Vũ cũng gật đầu, nhìn thấy mắt Thương Vũ đỏ hoe, còn vương vài giọt nước, hẳn là mới khóc đi. Chắc là mấy câu nói ngày hôm qua đều bị cả hai nghe được hết rồi, chắc chắn là vậy rồi. A, cũng tốt, không sợ họ gây phiền phức cho ta nữa. Hít vào một hơi thật sâu, ta nói “Hôm qua, đã nghe được hết rồi?”
Hai người đều im lặng không nói.
Ta lập tức không nể mặt, lạnh lùng nói thẳng với cả hai người họ “Nếu nghe được thì cũng tốt, ta kêu Tiểu Hoàn Tử gọi người đến giúp hai ngươi giải huyệt, giảu huyệt xong rồi, lập tức đi khỏi đây cho ta”
Thương Vũ vẫn mở to mắt nhìn ta, làm ta thở gấp, ta không thèm để ý đến họ nữa, đi một mạch đến phòng Tiểu Hoàn.
“A, chủ tử, sao lại ở ngoài này vậy nè?” Tiểu Hoàn Tử vừa mở cửa liền kêu lên, nhìn thấy ta đã không đứng vững nữa, liền đưa tay ra đỡ lấy ta “Chủ tử, sao vậy? Lại bị đau ở chỗ nào rồi?”
Ta lắc đầu “Tiểu Hoàn, ngươi tìm Hồ đại ca đến đây giùm ta với, rồi kêu ai mang nước đến giúp ta chải đầu rửa mặt nữa.”
“Ai? Ai là Hồ đại ca cơ?” Tiểu Hoàn lần đó không có cùng ta đi đến Đông Lâm, nên không biết Hồ đại ca chính là thị vệ mà ta đã cứu khi bị đám người của Phi Long đánh trọng thương.
Ta nghĩ, Hồ đại ca nhất định có thể giải huyệt đạo cho họ, ta nói Tiểu Hoàn tìm người nào đến đến giải huyệt cho họ cũng được, Tiểu Hoàn nhìn hai người đứng ở trước cửa, gật đầu đáp ứng, rồi đỡ ta ngồi xuống ghế, sau đó mới ra ngoài gọi người.
Hai người họ đứng ở ngay phía sau ta, ta thấy có hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng ta, nhưng ta không quay đầu lại. Chân trái ta lại có chút đau rồi, không phải là do đêm qua vì kích động nên không chú ý đến chân trái bị lạnh, giờ bị ứ huyết rồi. Cuối cùng ta vẫn không chịu được, tiện thế nằm lên trên bàn thạch, thật lạnh, lạnh giống lòng ta bây giờ vậy.
Ta suy nghĩ mông lung, nhưng không có nhắm mắt lại, nhìn vào cái cây phía xa xa, rồi nhìn đến một nơi vô định, nếu như ta là đám mây trên bầu trời, nhất định sẽ rất tự do đi, sẽ không bị trần thế này làm cho phiền não nữa, cũng sẽ không yêu, cũng không hận, càng không có đau đớn và tuyệt vọng.
Dần dần mắt ta cũng nặng nề, từ từ khép mắt, đi vào giấc ngủ.
Nghe được tiếng tranh cãi ầm ĩ, nhưng ta lại không mở mắt được, cơ thể ta thật nhẹ nhõm, hình như ta đang nằm ở trên giường, tâm ta cũng thấy rất an ổn. Ta bỗng nghe được một câu, Tiểu Quai, ta vĩnh viễn sẽ không rời bỏ ngươi, dù ngươi có đẩy ta ra xa, ta cũng sẽ trở về bên cạnh ngươi, bảo vệ cho ngươi cả đời này. Nghe xong câu này, tai ta liền trũng xuống, từng từ từng từ đi vào trong lòng ta.
Nếu những lời này là những hạt giống gieo vào đáy lòng ta, ta sẽ đợi, sẽ ở đây đợi cả đời, ta mong vào một ngày nào đó, những hạt giống này sẽ phá vỡ mặt đất cứng ngắc lạnh lẽo của đáy lòng ta, nảy mầm, sinh trưởng, thậm chí là đơm hoa kết trái.
Đây thật là một giấc mộng đẹp……
Ta mở to hai mắt, mộng đẹp đã hết mất rồi, trong lòng vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp đó, đau đớn từ chân trái bất chợt truyền lên não, ta ngồi dậy, Tiểu Thuận Tử đỡ ta.
“Chủ tử, người tỉnh rồi a? Ai, người hù chết Tiểu Hoàn Tử rồi, hắn vừa trở về liền thấy người nằm trên bàn, biết ngay người lại ngất nữa rồi. Hoàng thượng và Tề Quân đã tới rồi, họ xem mạch bảo người không sao cả, chỉ cần đốt đĩnh hương thôi. Để thần đi lấy nước cho người” Tiểu Thuận Tử ra ngoài múc nước để giúp ta rửa mặt chải đầu.
Ta mặc ngoại sam, nhìn ra ngoài, ngoài sân chỉ có Tiểu Thuận Tử và Tiểu Quí Tử, còn những người khác đều không thấy đâu cả.
Tiểu Thuận Tử mang nước về, ta nhịn không được liền hỏi “Tiểu Thuận Tử, mấy thị vệ bên ngoài đi hết rồi sao?” Tiểu Thuận Tử gật gật đầu.
Bọn họ đi hết rồi, vậy là ta có thể bình tĩnh mà sống rồi. Sông cuộc sống thật vui, thật hạnh phúc, nhưng, sao ta lại khóc thế này? Đây không phải là cuộc sống mà ta mong muốn sao? Đây không phải chính là thứ bình an mà ta muốn sao? Sao tâm ta lại trở nên trống rỗng đau đớn như vậy.
Quả nhiên ta vẫn là người bị coi thường mà.
Nhưng, mọi việc xong hết rồi, cũng tốt, cũng tốt……
Vậy thì, ta cứ khóc một trận cho thật đã đi……
Dùng nước mắt để đem tất cả chuyện cũ rửa trôi đi, rửa thật sạch sẽ, dù là chuyện vui, chuyện buồn, yêu và hận, cứ để nó qua đi, trôi đi cũng nước mắt.