“Thực ra trước đây tôi rất thích Thiên Ngạo.” Hồ Điệp Nhi chậm rãi mở miệng, “Tôi nghĩ rằng anh ấy sẽ trở thành chồng tôi, cho nên toàn tâm toàn ý mà yêu anh ấy, thậm chỉ cả thế giới chỉ có một mình anh ấy. Thế nhưng anh xuất hiện đã làm tôi biết rõ, những năm qua chỉ là tôi đơn phương, Thiên Ngạo căn bản không thích tôi.”
Hàn Khiêm trầm mặc liếc Hồ Điệp Nhi một cái, không nói gì.
Đôi khi có một số việc nếu không có ai nói cho ta biết, ta thực sự sẽ mặc kệ mắt mình bị che phủ, chỉ sống trong thế giới của riêng mình, không nhìn không nghe không biết.
“Bây giờ tôi đã hiểu.” Hồ Điệp Nhi chun mũi, như trút được gánh nặng mà nở ra một nụ cười, trên mặt vẫn còn một vệt nước nhàn nhạt, “Không thích tôi tức là không thích tôi, tôi cũng không cần phải tự lừa mình dối người.”
“Cô tốt như vậy, tại sao nhất định phải xoắn xuýt bên cạnh hắn chứ?” Hàn Khiêm hỏi.
“Cũng đúng, trước kia không biết tại sao tôi lại nghĩ không thông, hiện tại thì khác rồi, con gái tội gì phải quay quanh tình ái chứ, ba tôi không có con trai, vậy tôi có thể phụ ông ấy quản lý công ty mà.” Hồ Điệp Nhi nhún nhún vai, “Dù sao có rất nhiều đàn ông mong ước được ở rể Hồ gia, nói không chừng có nhiều người còn ưu tú hơn Thẩm Thiên Ngạo.”
Hàn Khiêm tựa như lần đầu tiên quen biết Hồ Điệp Nhi, chăm chú nghiêm túc cẩn thận đánh giá Hồ Điệp Nhi một chút, lời này mới thật sự như lời của con nhà giàu nói ra, thật không biết những năm qua cô rốt cuộc sống thế nào.
“Có điều, Thẩm Thiên Ngạo để tôi lỡ lâu như vậy, tôi nhất định không dễ dàng buông tha cho hắn.” Bộ dáng Hồ Điệp Nhi xoa tay nóng lòng muốn thử doạ Hàn Khiêm hết hồn, “Loại đàn ông không chịu để người ta vào mắt như anh ta đáng bị giáo huấn một trận!”
Hồ Điệp Nhi trầm mặc một lúc, lại hỏi vấn đề khi trước, “Có điều, anh thực sự nguyện ý cùng Long Ngạo Thiên ra nước ngoài sao?”
Suy nghĩ một chút về cuộc sống về sau, tuy rằng không có “Em này tiểu yêu tinh mê người” “Em à đáng ghét quá châm lửa tôi” “Em là đang câu_dẫn tôi sao” “Chàng trai à em chọc giận tôi rồi đấy”, nhưng mà vẫn còn hơn mấy lời nói ghê tởm như “Khiêm Khiêm người ta rất sợ đó em phải ôm người ta” “Khiêm, em thật là yêu nghiệt mê người, so với tôi còn yêu nghiệt hơn” cùng với “Em này tiểu bại hoại”, Hàn Khiêm bắt đầu không rét mà run.
“Anh không muốn cùng với Long Ngạo Thiên ra nước ngoài sao?” Hồ Điệp Nhi hỏi anh.
Hàn Khiêm cực kì khẳng định lắc mạnh đầu, biểu đạt ý tưởng kiên quyết phải rời xa Long Ngạo Thiên của mình.
Kỳ thật Hàn Khiêm vẫn rất thắc mắc Long Ngạo Thiên rốt cuộc thích mình chỗ nào, nếu Thẩm Thiên Ngạo thích mình thì có thể xem như…. Tình_một_đêm …. Nhưng mà Long Ngạo Thiên anh hoàn toàn không rõ.
Hai người không tiếp xúc gì, hơn nữa tiếp xúc cũng chỉ là vài lần ngắn ngủi gặp mặt, tựa như ngay từ lần đầu gặp, Long Ngạo Thiên đã thích mình rồi, khiến cho Hàn Khiêm vẫn rất nghi ngờ đối phương có phải thực sự thích mình không? Tại sao nhìn qua không đáng tin chút nào.
Nhưng cách đối phương làm việc lại không giống như nhất thời hứng thú, mà giống như thật lòng yêu thương mới làm việc này, cho nên Hàn Khiêm có dùng cả đời cũng không thể hiểu được.
Thẩm Thiên Ngạo… thôi bỏ đi.
“Thực ra Long thật lòng thích anh.” Hồ Điệp Nhi nói.
Hàn Khiêm nhướn mày.
“Long lớn lên rất đẹp, cho nên trước giờ thường xuyên bị coi là nữ sinh, người nhà cũng không coi trọng anh ấy. Khi Long lớn lên bắt đầu đùa bỡn nhân gian, chưa bao giờ thật tâm thật lòng, chỉ biết đùa giỡn trái tim người khác. Thế nhưng sau khi anh xuất hiện thế giới của anh ấy chỉ vây quanh anh, trước kia anh ấy đối với tôi rất tốt, vậy mà khi trước ở bệnh viện bởi vì tôi muốn đánh anh, anh ấy thậm chí muốn xuống tay với tôi, tôi thấy nếu không phải Thiên Ngạo là anh em với anh ấy nhiều năm, chỉ sợ Long đã sớm trở mặt với anh ấy.”
Hàn Khiêm: ……….
Tuy rằng cô nói rất có lý, nhưng mà trong lòng tôi một chút cũng không thủng nổi a.
“Thực ra có một biện pháp giải quyết phiền não trước mắt của anh.”
“Là gì?”
“Chỉ cần anh kết hôn với tôi, mặc kệ là Long hay Ngạo đều không có biện pháp, trừ phi bọn họ muốn làm tiểu tam.” Trong mắt Hồ Điệp Nhi loé ra quang mang hưng phấn, “Bọn họ có lợi hại đến đâu cũng không có biện pháp trước pháp luật. Chỉ nghĩ đến hai người cao ngạo như vậy lại trở thành tiểu tam, tôi đột nhiên thật phấn khích!”
Cô gái, nhìn vào mắt tôi này, nói cho tôi biết cô đang nghiêm túc sao? Chuyện cười này một chút cũng không buồn cười…. Kết hôn gì đó một chút cũng không vui….. Đừng đem ra đùa chứ….
“Đương nhiên, tôi biết là anh thích Thiên Ngạo, tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, anh không cần nghĩ nhiều. Hơn nữa anh yên tâm, tôi sẽ khuyên Long buông tay anh, anh ấy so với Thiên Ngạo càng hiểu được thế nào là ái nhân.”
Hàn Khiêm: ……..
Cô gái à cô làm sao ra được kết luận là tôi thích Thẩm Thiên Ngạo thế……..
Hồ Điệp Nhi nói, “Nếu anh không thích Thiên Ngạo anh đã không cùng anh ấy trở về, thực ra trong lòng anh rất rõ ràng, anh ấy căn bản sẽ không để đám bảo tiêu kia động thủ.”
Hàn Khiêm vẫn như trước không nói gì, Hồ Điệp Nhi cũng không nói đến đề tài này nữa: “Anh ở đây nghỉ ngơi một lúc đi, Thiên Ngạo sẽ rất nhanh sẽ muốn động thủ với Hồ thị, tôi cần phải đến công ty phụ giúp cha.”
“Thực xin lỗi, dẫn tới phiền toái cho cô.” Hàn Khiêm thật tâm thật lòng áy náy.
Hồ Điệp Nhi: “Không có gì, tôi cũng muốn để Thẩm Thiên Ngạo biết thế nào là lợi hại, để anh ta bớt vênh vênh tự đắc coi thường phụ nữ.”
Sau khi Hồ Điệp Nhi đi, Hàn Khiêm cũng không ngủ, anh rút ra di động đã chuyển sang chế độ yên lặng, bên trên có tổng cộng cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ Thẩm Thiên Ngạo, còn có một cái tin nhắn.
Hàn Khiêm
“Đừng lo lắng cho tôi.”
Hàn Khiêm: ………
Lo lắng cho anh cái mợ gì.
Ngón tay Hàn Khiêm quét một cái lên màn hình di động, mở danh bạ điện thoại ra, ngón tay dừng trên tên của Thẩm Thiên Ngạo.
Cuộc gọi này…. Rốt cuộc có nên gọi hay không……..