Ba ngày sau, ngoại trừ lão quản gia Leon ra thì đám hoàng tử không hề thấy bất kì ai cả. Suốt ngày họ chỉ biết đi dạo ngoài hành lang và ở trong phòng khách mà thôi. Bọn họ còn rất nhiều chuyện phải làm nên hôm nay họ quyết định hỏi cho ra lẽ. Giờ ăn sáng đã đến, như thường lệ quản gia Leon đem bữa ăn vào phòng.
- Lão quản gia, đem chúng ta tới là chỉ để nhìn nhau vậy thôi à? Không có việc gì làm sao? - Uẩn Lãnh đại diện lên tiếng.
- Không, có việc chứ. Đợi nốt ngày hôm nay thì ngày mai gặp được rồi - Quản gia Leon nói.
- Nhưng ba ngày nay ở trong phòng hoài cũng chán, ngươi dẫn chúng ta đi tham quan đi - Hàn Ân thân mật nói.
- Vậy thôi được - Quản gia nhấc điện thoại lên - Bỉ Họa, ngươi đưa bọn họ đi tham quan lâu đài đi.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng: "Vâng, thưa gia gia" rồi quản gia Leon lui đi. Chưa đầy mười phút Bỉ Họa đã có mặt trước cửa phòng. Cô ta thở dài ngao ngán.
- Đúng là không bớt được chút rắc rối mà.
- Cô đưa chúng tôi đến đây là để nhốt lại à, chúng tôi là hoàng tử đó có biết hay không, rốt cuộc mấy người coi tụi tôi như chó mèo đem về rồi quăng qua một bên à... -An Long mắng chửi.
Không để An Long chửi xong, Ngạn Dũng đã cắt ngang.
- Cô biết tôi rắc bột truy tung trên người đúng không?
- Ồ, sao lại nói như vậy?
- Trận pháp đã giảm đi sức mạnh của mình, hơn nữa khi đưa ta ra ngoài, ta có cảm giác rằng có người cố ý, nếu không nó đã không đúng mười lăm phút không sai một khắc nào như vậy.
- Không ngờ ngươi lại nhạy cảm với thời gian vậy đó.
- Cô biết thì tại sao không trừ nó đi.
- Tại sao phải trừ? Nên nhớ ta là bác sĩ còn là viện trưởng. Từ lúc ngươi rắc lên ta đã biết, nhưng nơi này không phải muốn đi đâu là đi. Trận pháp cơ quan đầy rẫy. Nếu không phải do ta nương tay ngươi tưởng ngươi có thể đến căn phòng đó dễ dàng vậy sao?
- Ồ - Chỉ một từ đó và Ngạn Dũng không nói thêm gì nữa, hắn đã có những gì hắn muốn biết.
- Mà các ngươi muốn tham quan thì được thôi, chỉ cần các ngươi thề những gì các ngươi gặp, các ngươi làm, các ngươi nói, bất kì cái gì từ khi các ngươi đặt chân đến khi các ngươi rời đi ở vùng đất Mộng Huyết Quỷ này không để lộ bất kì thứ gì ra ngoài. Nếu lộ thì ngươi và mọi người biết đều chết hết là được.
- Cô quá đáng, lời thề của chúng tôi là có thể sử dụng lung tung vậy sao? Cô coi chúng tôi là cái gì? Là kẻ không thể tin sao? - Uẩn Lãnh cũng rất bực mình nên mới nói ra như vậy.
An Long thì khỏi nói, hắn đã chửi thẳng mặt Bỉ Họa rồi. Mọi người trong phòng đều không có sắc mặt tốt. Lời thề ở đây một khi phát ra phải giữ nếu không thì nó sẽ thành hiện thực. Là một hoàng tử, là một thân phận khác tôn quý hơn bất kì ai, bọn hắn chưa thề bất kì điều gì, cũng như không ai dám bắt bọn hắn thề điều gì.
- Nói xong chưa? Nói xong thì thề đi. Bọn ngươi là hoàng tử thì sao chứ. Không một ai quan trọng với tụi tôi bằng tiểu thư. Mọi sự gây hại cho tiểu thư chúng tôi sẽ bóp chết nó từ trong trứng nước. Nếu bọn ngươi không chịu thề, vậy chúng tôi sẽ đưa các người ra ngoài, cho dù các người có là tiểu thư mời đến. Bên tiểu thư, chúng tôi sẽ nói cho người hiểu, cùng lắm thì nhận phạt thôi - Bỉ Họa nói.
Cô không để ý đến việc nhận phạt nhưng là người của tiểu thư thì cũng biết cô ấy khắc nghiệt như thế nào, một khi đã nhận phạt thì phải mất một phần bốn cái mạng. Tuy nhiên, sau khi hết thì sức mạnh sẽ tăng lên đáng kể nên theo một khía cạnh nào đó cũng không coi là phạt.
Bọn hoàng tử rất bất ngờ khi cô ấy nói như vậy. Thuộc hạ của bọn họ trung thành rất nhiều nhưng để làm trái ý bọn họ thì không có bao nhiêu. Bất chấp mình bị phạt để đem nguy hại cho bọn họ giết chết khi nó vừa thai nghén lại càng không thể. Bọn họ nói gì thì nghe nấy, trung thành tận tụy thì rất nhiều, tuy vậy đến trình độ này thì không. Nó đã vượt qua cả sự trung thành, thậm chí hơn cả sự bảo vệ của ba mẹ đối với con cái. Bọn họ khâm phục cô tiểu thư chưa một lần gặp mặt này. Tại sao có thể thu phục được nhân tâm đến mức này? Cô tiểu thư này là người thế nào? Thật là thú vị. Bọn họ cũng không phải là người lắm chuyện hay muốn tiết lộ bất kì việc gì từ người khác, nên một lời thề để đảm bảo thì có là gì đâu. Thế là bọn họ cùng nhau giơ tay lên thề. An Long tuy giãy dụa nhưng dưới áp lực của các vị hoàng tử cũng giơ tay lên thề.
- Vậy được rồi, đi thôi - Bỉ Họa.
Cô ấy đưa bọn họ đi dạo xung quanh cung điện. Một cung điện xa hoa, mỗi một góc đều nhận thấy được sự tinh tế ở trong đó. Cái chân đèn, bộ bàn ghế, mỗi bức tranh, mỗi góc cây đều được đặt đúng chỗ như thể chỉ cần dịch xa ra mm thì nó sẽ phá hư cả khung cảnh này vậy. Cung điện này thậm chí còn đẹp hơn cả cung điện của năm đại gia tộc kia.
- Này, sao cung điện chủ yếu là màu đỏ vậy còn lại chỉ là màu đen hoặc trắng thôi, cây cối cũng toàn loại màu đỏ không luôn? - Hàn Ân đánh chết không bỏ tội tò mò lên tiếng.
- Vì tiểu thư thích màu đỏ, nên xây cung điện này theo ý thích của tiểu thư thôi - Bỉ Họa nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng để xây một cung điện màu đỏ như thế này thì tốn biết bao nhiêu công sức có thể hiểu được. Mỗi một vật trang trí đa phần đều màu đỏ, chỉ để màu trắng và màu đen mà có thể dung hòa là đủ hiểu tốn bao nhiêu tâm tư rồi.
- Ta có một tò mò - Uẩn Lãnh lên tiếng - Chuyện ở bệnh viện...
- Rồi, rồi. Ta biết ngươi muốn nói gì. Đúng, không sai. Bác sĩ giỏi nhất trong bệnh viện đều điều trị cho bệnh nhân thường, các bác sĩ ở phòng VIP là những kẻ non tay nghề thôi. Những bác sĩ phòng VIP muốn qua điều trị bệnh nhân thường thì phải trải qua kì thi khắc nghiệt hơn gấp trăm lần kì thi vào phòng VIP nữa.
Ba người An Long, An Lý và Uẩn Lãnh đã suy đoán được trước nên bớt ngạc nhiên hơn, còn những người còn lại thì không thể dùng từ ngạc nhiên để diễn tả nữa. Tại sao lại có chuyện ngược đời này?
- Tại sao? - Hàn Ân hỏi. Bọn họ đã quen cách nói chuyện ngang hàng của Bỉ Họa rồi, thêm vào Bỉ Họa cũng chẳng xem bọn họ ra gì nên cứ nói chuyện như vậy là được rồi, tổng cảm thấy không có gì là không ổn cả.
- Ta hỏi bọn ngươi nhá. Mấy kẻ bên phòng VIP mới có gãy một xíu cánh tay, cánh chân, bệnh một xíu về gan, phèo, phổi, cảm nhẹ,... đều đùng đùng chạy vào bệnh viện. Ngươi nghĩ tại sao phòng VIP của bệnh viện ta lấy nhiều tiền hơn gấp mười lần thậm chí nếu là người đại gia tộc có thể lên đến một trăm lần mà họ vẫn đùng đùng chạy vào không oán than để bọn ta chặt chém? Không phải vì bảng hiệu và cúp huy chương chứng nhận bệnh viện tốt nhất ở bán cầu Đông Hồng Xích sáu năm trước hay sao? Bọn họ muốn thể hiện mình giàu, muốn thể hiện danh tiếng, còn phòng VIP chúng tôi bán danh tiếng họ muốn, vậy thì trả tiền nhiều chứ có sao đâu. Mấy ai trong bọn nhà giàu các ngươi bị bệnh rất nặng mới leo đến bệnh viện hả? Vậy tại sao chúng tôi phải cho bác sĩ tốt nhất đi phục vụ bọn người mua danh thì nhiều, bệnh thì không bao nhiêu. Các đại gia tộc trong các ngươi đều chạy tới mời bác sĩ ở bệnh viện về tận nhà khám chấp nhận trả tiền hơn gấp nhiều lần nhưng hầu hết mấy bệnh nào là nặng đâu, một xíu thuốc, một tiểu phẫu là xong thôi. Vậy mà đòi phải bác sĩ tốt nhất. Trong khi những người dân kia kìa, họ làm công việc tay chân, bệnh rất nặng, thương tích cũng nặng hơn gấp nhiều lần, đôi khi chỉ còn một hơi thở mới có người đưa đến bệnh viện, bác sĩ giỏi nhất qua bên đó không đúng sao?
Cô ta nói cho bọn họ một trận xấu hổ, đúng là thế thật. Nhưng có điều gì không ổn lắm.-
- Nếu bệnh viện lớn như vậy thì người dân kia đâu dám bước vào đâu, bác sĩ sẽ không cam lòng? - Ngạn Phong lên tiếng chỉ đúng sơ hở.
- Ngươi ngốc à? Bọn ta đã tuyên truyền một cách bí mật cho người dân biết rằng chỉ thu một số tiền tượng trưng, còn người nghèo khổ thì không lấy một xu coi như từ thiện. Các gia tộc và đại da tộc biết thì cũng khinh thường tìm hiểu vì họ nghĩ chúng ta chỉ làm cho có danh tiếng tốt giống như bọn họ. Thêm nữa, bọn họ đinh ninh rằng bác sĩ chữa cho bọn họ là bác sĩ tốt nhất còn gì. Còn bác sĩ thì mỗi ba tháng chúng ta đều tổ chức cuộc thi đấu, ai đủ tiêu chuẩn hoặc đánh bại bác sĩ bệnh nhân thường đều được qua làm việc, tất nhiên là bác sĩ bệnh nhân thường được nhiều tiền hơn bác sĩ VIP, bác sĩ VIP nhận bao nhiêu thì tự kê khai, chúng tôi dựa trên đó sẽ thu một khoản và cũng dựa trên đó để tính tiền lương của bác sĩ thường.
- Ngươi không sợ bọn họ gian lận sao? - Uẩn Lãnh nói.
- Nếu phát hiện gian lận thì chúng tôi sẽ bắt nộp phạt gấp nhiều lần, cả hội đồng đã tuyển người đó phải nộp phạt nên bọn họ tuyển rất nghiêm túc, những hội đồng tuyển người đều được ta và Hắc Thiên tuyển chọn rất kĩ lưỡng nên rất ít trường hợp vi phạm.
- Thế tiền bạc bọn ngươi làm sao để cung ứng cho đủ khi chữa kiểu miễn phí vậy? - Hàn Ân tò mò.
- Nói cho các ngươi biết cũng không sao vì ta nghĩ các ngươi không có bệnh viện nào, tôn nghiêm của các ngươi cũng không cho phép biết bí mật của người khác và làm theo đúng không?
Một câu nói chọt trúng tim đen của mọi người, không ngờ Bỉ Họa lại có thể đọc được tâm lý như vậy. Sau đó Bỉ Họa lại nói tiếp:
- Tiền bạc của bọn nhà giàu để làm gì? Bọn ngươi tưởng bọn ta ăn hết những thứ ấy sao? Thật ra những người mua danh tiếng nhiều lắm, khi chi trả hết những phí hao tổn và phí của người dân còn thừa ra số tiền cũng khá lớn đấy. Công nhận bọn nhà giàu tiêu tiền như rác thật, mua cái danh không mà đủ cho người dân ăn mấy tháng thậm chí mấy năm rồi... - Bỉ Họa liếc xéo, giọng khinh bỉ, nói liên tục.
- Khụ, cái này là cô nghĩ ra à - Uẩn Lãnh cắt ngang để khỏi làm cho không khí lên men mùi tự vấn và xấu hổ hơn nữa, người nghĩ ra vụ này thật quá xuất sắc đi.
- Không, tiểu thư của bọn ta đó - Lúc này Bỉ Họa với ánh mắt sáng lấp lánh vì sùng bái tiểu thư nhà mình, không còn thấy vị viện trưởng ác ma kia đâu nữa.
Sau khi đi loanh quanh, bọn họ lại về phòng khách và ôm nỗi chờ đợi gặp mặt với vị tiểu thư rất tài giỏi và độc đáo kia, vừa biết lợi dụng tâm lý vừa biết lợi dụng kẻ hở để kiếm được lợi cho mình nhất và còn có thể giúp đỡ cho người dân kia nữa. Đối với bọn họ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên chẳng biết giúp đỡ những người dân và cũng chẳng quan tâm. Tuy nhiên họ biết một điều là dân chúng rất đông và rất khó giải quyết vấn đề của họ. Thế mà vị tiểu thư kia lại giải quyết được phần lớn vấn đề trong đó. Thật là một con người thú vị.