Một bóng dáng từ phía sau cây bước ra...
- An Lý??? Tại sao lại là ngươi???
- Ta nghĩ lúc này chính ngươi mới là người nên giải thích - An Lý định đi từ từ nhưng thời gian không cho phép, hắn chạy nhanh đến nơi này lại gặp đúng chuyện như thế. Lúc nãy, An Long đã liên hệ với hắn bảo hắn phải nhanh chóng dẫn người về. Mị Huyết Thiên đã liên hệ, phải quay về vùng đất Mộng Huyết Quỷ trong vòng tiếng nữa. Qua chuyện này hắn có thể kết luận: Dương Liễu Nhu - một con người đầy nguy hiểm.
- Vậy à... - Dương Liễu Nhu bước từng bước đến gần An Lý - Ta lại nghĩ mình không cần giải thích với ngươi.
Đôi mắt đỏ rực của Dương Liễu Nhu khiến An Lý không thể cưỡng lại mà nhìn sâu vào trong đó.
- Ta, là An Lý, cũng là Mark David, ta xin thề những chuyện ta nhìn thấy từ mười lăm phút trước đến bây giờ không cho bất kỳ ai biết bằng bất kỳ cách nào nếu không cả ta và người biết đều phải chết ngay lập tức.
- Rồi... đi về thôi - Dương Liễu Nhu nói và dẫn đầu đi về trước.
An Lý sợ hãi. Chuyện gì vừa xảy ra. Rõ ràng là hắn không muốn nói. Tại sao hắn lại thốt ra lời thề sau khi nhìn vào mắt của Dương Liễu Nhu??? Đợi đã... Sau khi nhìn vào mắt Dương Liễu Nhu... Dương Liễu Nhu...
- Cô... cô là ai??? Cô đã làm gì???
- Ta cho ngươi biết mình đang thề cái gì, là vì gì thì ngươi nên hiểu rõ. Có một số thứ biết càng nhiều chết càng sớm. Nếu ngươi không phải là bạn thân của họ. Ta đã giết chết ngươi rồi. Người chết mới có thể giữ bí mật.
- Bọn họ???
- Không nên hỏi nhiều.
Cả hai im lặng quay trở về nơi mà đám người Ngạn Dũng chờ...
Khi Dương Liễu Nhu và An Lý tới nơi thì thấy Hàn Ân cùng Uẩn Lãnh đang nướng thịt thú rừng. Khói bay nghi ngút.
- Hai người về rồi à. Lại đây chờ ăn đi, sắp chín rồi - Hàn Ân nói.
Không ai hỏi đã xảy ra chuyện gì vì nghĩ Dương Liễu Nhu đi lạc và An Lý dẫn về. Nhưng khi nhìn thấy mặt An Lý cực kỳ khó coi An Long cũng hỏi một câu:
- Nè, ngươi bị gì mà mặt nhăn đủ kẹp chết cả một con ruồi vậy?
- Không có gì - Hắn có thể nói sao? Có thể kể sao? Hắn giờ đây phải quan sát thật kỹ Dương Liễu Nhu để xem có làm gì nguy hiểm với bọn họ thì phải bóp chết ngay lập tức. Nguy hiểm cận kề mà không nói được. Hắn nghẹn muốn chết.
Dương Liễu Nhu được Hàn Ân đưa cho một miếng thịt. Cô ấy không ăn ngay, mà đưa ngón tay mình lên vươn lưỡi liếm một cái rồi mới bắt đầu ăn.
Ngạn Dũng đang nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra lại nhìn thấy đúng cảnh tượng này. Trong lòng vang lên một hồi chuông làm chấn động tâm hồn bình tĩnh như nước của hắn. Hắn ngửi thấy mùi máu người trên Dương Liễu Nhu thì nghĩ chắc gặp người nào rồi đánh nhau một trận thôi. Đó là chuyện thường thấy, đặc biệt là người đầy tai tiếng như Dương Liễu Nhu. Nhìn thấy Dương Liễu Nhu chỉnh tề chắc người giao đấu rất thảm. Nhưng còn hành động đó thì...
--- ------
Mười tám năm trước, vào mùa đông trời đầy tuyết, đất cũng trắng xóa. Một đám hắn y nhân chết không nhắm mắt ở một vùng đất hoang vu ít người biết tên. Bên cạnh đó một đứa bé gái chỉ khoảng , tuổi cầm một đoạn tơ mỏng, máu từ đoạn tơ nhỏ xuống nền tuyết trắng xóa, màu đỏ và màu trắng đánh sâu vào thị giác. Đôi môi cô bé mỉm cười...
- Thật đẹp...
- Ngươi thật là biến thái - Một bóng người nhảy xuống trên cành cây gần đó, nhìn kỹ là một thiếu niên với gương mặt mỹ khiến người ta hít thở không thông.
- Ta thật bình thường, rất bình thường.
Sau đó, cô bé quăng đoạn tơ xuống đất chà xát cho thật sạch, rồi quấn lại ngang hông. Nó mảnh và trong suốt gần như hòa vào màu của dây lưng, không nhìn kỹ thì không thấy, mà cho dù thấy cũng không hề nghĩ đó chính là vũ khí giết người. Cô bé móc trong túi mang theo ra một con gà quay. Đang định bẻ chiếc đùi thì con gà bỗng biến mất. Đôi mắt cô bé lập tức nhìn chằm chằm vào người thiếu niên kia.
- Trả đây, quen nhau được hai năm, ăn chực cũng hai năm. Không biết xấu hổ.
- Gà quay mẹ nhóc làm là nhất - Nói rồi bay đi mất.
Mười phút sau, hắn quay lại ném cho cô bé một cái đùi gà...
- Bé tí thế này ăn nhiêu đây là được rồi.
- Người thừa kế của gia tộc Leo mà không biết xấu hổ tới mức này, thật là bái phục.
- Đồ ăn ngon có thể chiêu dụ cả quỷ hồn. Ta có là gì đâu.
- Ta quyết định không nói cho ngươi là đó là món ta nấu không phải mẹ ta.
Gương mặt của người nào đó cứng đơ lại. Ái chà đắc tội chính chủ rồi. Làm sao có ăn ngon nữa. Nhìn qua cô bé, thấy cô đang vươn lưỡi liếm ngón tay, sau đó cắn đùi gà ăn một cách ngon lành. Hắn phân vân có nên trộm mất luôn không sợ sau này không có để mà ăn nữa. Trong lúc hắn phân vân thì cô bé đã chén hết cái đùi gà. Đứng dậy đi.
Không xong, không nhanh là mất ăn thật đấy. Hắn chạy theo quấn quít đòi ăn, quấn quít xin lỗi. Cô bé ở đằng trước mỉm cười một nụ cười thật nhạt.
--- ------
Tám năm sau đó, cũng cùng một khung cảnh như vậy. Hắc y nhân cũng nằm chết trên nền tuyết. Vẫn là cô bé đó, hình dạng đó, không hề cao lên một chút nào. Cô bé lấy trong túi ra một con gà quay, một bóng hình lại nhảy xuống nhanh chóng cướp đi. Cô bé hình như đã quen rồi, bình tĩnh lấy trong túi ra một món thịt heo kho nữa. Cô bé lại vươn lưỡi liếm liếm ngón tay trước khi ăn.
- Nè, tại sao ngươi cứ thích liếm ngón tay vậy? Có gì ngon sao? Mười năm rồi, thấy khi nào ăn thịt cũng liếm. Thói quen rồi à?
- Ngươi thấy không? - Cô bé chỉ chỉ ngón tay vô đám hắc y nhân - Dù ta có dùng sợi dây mảnh cỡ nào, vết thương của bọn họ cũng khiến ta nuốt không vô, nhất là khi giết người, ta có cảm giác như mình đang ăn thịt người ấy, liếm liếm ngón tay cho lấy lại cảm giác thịt người là như thế nào - Giọng nói cô bé dường như đã ôn hòa hơn.
- Ngạn Tuyết Nhung, người không sợ trời không sợ đất, lại lo sợ vớ vẩn thế này sao? - Tám năm, cũng đủ để hắn mặt dày hỏi nhiều chuyện, hắn càng ngày cảm thấy cô bé càng dung túng hắn, chỉ cần hắn hỏi, cô sẽ trả lời. Tuy nhiên, một số chuyện hắn biết mình không nên hỏi như cô bé là một con người, cho dù là ma cà rồng tám năm cũng cao lên không ít, vậy mà cô bé không hề cao lên.
- Ngươi... - Gương mặt cô bé từ từ nhích lại gần gương mặt thiếu niên, khi thấy nó biến thành cứng đờ thì cô bé mỉm cười nói - Từ nay ta không làm gà quay nữa.
Nói rồi cô bé đứng dậy, xách theo con gà quay chưa ăn xong kia chạy biến. Khi người thiếu niên hoàn hồn, cô bé đã chạy thật xa. Thiếu niên vội đuổi theo la lớn: " Tuyết Nhung, đừng như vậy mà... hãy thương hại cho ta đi..."
--- ------
Dương Liễu Nhu và Ngạn Tuyết Nhung? Có quan hệ gì? Thói quen của Ngạn Tuyết Nhung rất lạ... phải nói là không một ai giống trên cái thế giới này. Ai lại đi liên tưởng vết thương của người với món thịt động vật kiểu như vậy đâu. Hắn đã không ít lần cười nhạo thói quen vớ vẩn ấy của Ngạn Tuyết Nhung. Hắn phải quan sát thật kỹ không bỏ sót chi tiết nào vì hắn còn biết rất nhiều thói quen khác lạ của Ngạn Tuyết Nhung nữa. Nếu Dương Liễu Nhu thật là Ngạn Tuyết Nhung hắn sẽ đè ra đánh một trận. Mười mấy năm qua hắn lo đến muốn điên cuồng, tại sao lại không đi tìm hắn? Còn gặp lại lại nhởn nhơ như không quen biết?