Sáu vị hoàng tử vội vã huy động lực lượng để tìm ra Dương Liễu Nhu. Điều kì lạ rằng cô ta như bốc hơi trên thế giới này vậy. Không hề có một thông tin nào về Dương Liễu Nhu đang ở nơi nào, cô ta dường như đã biến mất.
Họ tìm cả ở nơi của Ngạn Hồng Ngọc và Hàn Mỹ Hân rất nhiều lần vì nghi ngờ hai bọn họ nhưng cũng không thể tìm được. Với mạng lưới thông tin của sáu người bọn họ thì họ tin rằng con ruồi cũng chẳng thể lọt được. Rốt cuộc là Dương Liễu Nhu đã đi đâu?
Này thứ hai kể từ khi Dương Liễu Nhu biến mất. Các vị hoàng tử cũng không đi học mà tập trung đi tìm Dương Liễu Nhu. Một phần vì tò mò có người đã qua được mạng lưới tình báo của họ, một phần vì sợ Dương Liễu Nhu gặp chuyện không may. Điều kì lạ hơn nữa là theo họ được biết trường Lý Tự Trọng náy sẽ không để một học sinh nào đi ra khỏi trường, dù có vấn đề gì cũng phải có lí do và họ sẽ kiểm tra gắt gao thông tin đó là đúng hay sai. Khi họ hỏi thầy giáo chủ nhiệm Hoàng Thanh thì thầy bảo Dương Liễu Nhu bệnh đã viết đơn xin phép và còn đưa cho bọn họ xem nữa. Tuy nhiên, bọn họ đã kiểm tra hết tất cả các phòng khám, bệnh viện từ lớn đến nhỏ, kiểm tra họ hàng từ xa đến gần cũng không thấy tăm hơi Dương Liễu Nhu đâu cả. Họ lên phòng hiệu trưởng thì cũng nhận được câu trả lời tương tự và ra về.
Rất lạ. Họ quyết định điều tra xem Dương Liễu Nhu và trường học này có liên quan gì với nhau hay không. Cuối cùng họ cũng thất vọng vì không hề có được một thông tin nào cả. Lần đầu tiên họ nghi ngờ mạng lưới thông tin siêu việt của mình.
Ngày thứ ba kể từ khi Dương Liễu Nhu biến mất. Họ vẫn tiếp tục tìm nhưng không hề ra kết quả. Đang ngồi ở biệt thự của cả sáu người hay còn gọi là trụ sở bí mật để làm việc của tất cả các công ty con của tập đoàn cả sáu người lập trong bí mật thì có cuộc gọi đến:
- Thưa hai ngài, đức vua gọi các ngài đến bệnh viện Thiên Thanh, phòng khoa cấp cứu vì vị hôn thê của ngài An Long bị tai nạn gãy chân - Quản gia của đức vua nói.
- Câm mồm, ai là vị hôn thê? Ta chưa bao giờ thừa nhận. Chết đi càng tốt - An Long bực dọc mắng chửi.
- An Long hoàng tử đáng kính, nên nhớ, cái đó vẫn nằm trong tay đức vua - Quản gia từ tốn trả lời.
- Chết tiệt, nếu ta lấy được nó rồi thì đừng hòng đe dọa ta...
An Long cúp máy cái rụp. Năm vị khác nhìn An Long bằng ánh mắt ái ngại.
- Nếu ngươi vẫn nóng như vầy, chẳng thể làm nên việc lớn đâu - An Lý mở miệng.
- Xin lỗi, ta sẽ tiết chế, nhưng mỗi khi nhắc đến cái đó là ta không chịu được - An Long giải thích cho sự nóng giận của mình.
- Nóng cũng phải dập đi cho ta - Uẩn Lãnh nóng nảy đáp. Hắn rất khó chịu khi An Long không tiết chế được mình, khi cái đó chưa vào tay bọn họ thì không thể cứ làm càn như vậy được.
- Biết rồi - An Long cúi đầu nhận sai.
Sau đó, An Long, An Lý cùng Uẩn Lãnh tiến đến bệnh viện Thiên Thanh để phòng ngừa An Long nổi nóng lên một lần nữa.
Bệnh viện Thiên Thanh là bệnh viện nổi tiếng nhất ở bên bán cầu con người sinh sống. Nó cũng ở khá xa nên những ca bệnh nguy cấp mới chuyển lên nơi này hoặc giới thượng lưu thích chạy đến để khoe khoang. Tuy luyện tập sức mạnh tăng nhưng các bệnh của con người vẫn gặp ở thế giới này. Như vậy thì có phải con người sẽ bị yếu thế hơn so với ma cà rồng không? Không! Thế giới này công bằng lắm. Ma cà rồng không mắc bệnh của con người nhưng cấu trúc xương sẽ yếu hơn nên rất dễ gãy. Vậy nên cuộc chiến giữa ma cà rồng với con người trở nên cân tài cân sức.
Khi bọn họ bước vào bệnh viện tiến đến phòng khoa cấp cứu thì bỗng nhiên họ thấy một đống bác sĩ đang tập trung trước phòng khoa cấp cứu. Từ phòng đến phòng thì giành cho các giai cấp quý tộc, còn phòng đến thì giành cho người dân bình thường. Chính họ cũng trề môi khi nghe đến quy chế này vì đã phân chia giai cấp quá rõ ràng nhưng sau ngày hôm nay chính bọn họ sẽ phải nghĩ lại. Bọn họ không thích đi thăm cái người vị hôn thê kia nên cứ đứng ở đây xem có chuyện gì xảy ra đã.
Một đống bác sĩ kia cũng khoảng hơn hai mươi người bỗng dạt ra đứng xếp hàng hai bên. Tiếng giày cao gót lộp cộp nện xuống sàn. Một bác sĩ nữ trẻ đang bước đến phòng này. Tất cả các bác sĩ khác đều cúi đầu hô viện trưởng.
An Long, An Lý và Uẩn Lãnh đều đồng loạt dựt dựt khóe miệng. Một người con gái bề ngoài khoảng hai mươi mấy tuổi mà đứng ở vị trí viện trưởng. Tuổi nghề được bao nhiêu? Bệnh viện hết người rồi sao? Vậy mà cũng nói là bệnh viện nổi tiếng nhất, đúng là chẳng thể tin được lời thiên hạ mà. Bọn hắn sau này có việc cũng chẳng bước vào nơi này, bác sĩ riêng của họ còn giỏi hơn.
Bọn họ quay gót đi đến vị hôn thê kia rồi đi cho rồi, ở đây còn có cái gì mà xem. Thật đáng thất vọng khi một bệnh viện lại như vầy. Bỗng cô ta cất tiếng nói làm cả ba người phải dừng lại để nhìn...