Edit: lybt
Hôm nay,là tiệc mừng công bộ phim sát thanh.
bộ phim điện ảnh này là công ty Diêm Cung Thiên tài trợ quay chụp, Quý Ngữ Phàm cùng hai biên kịch khác cải biên kịch bản;về tình về lí, cho dù Quý Ngữ Phàm không thích cũng phải tham dự, huống hồ lại có một Diêm Cung Thiên dùng tất cả biện pháp đều phải kéo cậu rời ổ chăn.
Khi gặp phóng viên, Quý Ngữ Phàm rất có lễ mỉm cười với mọi người, nói chuyện với nhau.
Đây chính là ấn tượng cậu tạo cho người khác, ôn hòa, có lễ, bình tĩnh, nói cách khác, là khó có thể thân cận. Tám năm nay cậu vẫn có thói quen đem tất cả sự tình nắm giữ ở phạm vi có thể khống chế, thẳng đến khi Diêm Cung Thiên xuất hiện.
mặt nạ bong ra từng màng nhanh chóng như thế, ngay cả cậu cũng khó hiểu. Vì cái gì Diêm Cung Thiên xuất hiện, quấy rầy cuộc sống vốn có, khiến cuộc sống yên tĩnh của cậu lại gợn sóng.
Ngày đó tỉnh lại trong lòng hắn, cậu đột nhiên hiểu được. Nguyên lai, cậu vẫn muốn yêu người,cũng khát vọng được yêu.
Câu yêu hắn! đã thập phần xác định điểm này, lại chậm chạp không dám mở miệng.
Mỗi khi cậu muốn đáp lại tình yêu của hắn, đoạn quá khứ kia tổng làm cho cậu dừng bước. Trốn tránh cùng lùi bước, toàn bộ do mình tự ti, còn có muốn cảm xúc muốn yêu lại không dám yêu.
Cậu thật có thể bắt lấy phần hạnh phúc thâm sâu như vậy sao? cậu sợ hãi một khi buông tay đuổi theo, phần hạnh phúc mộng ảo này sẽ biến mất không thấy như vậy.
Mộng càng mĩ lệ, khi thanh tỉnh liền càng thống khổ.
Quý Ngữ Phàm phiêu đãng suy nghĩ, khi tiếp xúc đến ánh mắt Diêm Cung Thiên cực nóng, đột nhiên tạm dừng ở.
Hắn luôn to gan như vậy,nhiệt tình nhìn cậu, Phảng phất trong thiên địa chỉ có hai người bọn họ tồn tại. Nhưng, cậu lại luôn rũ xuống mắt, không dám nghênh thị hắn ánh mắt tràn ngập tình ý kia.
“Tôi cùng vài hộ khách đàm một ít chuyện, lập tức sẽ trở lại, đừng loạn định.”Diêm Cung Thiên thẳng tắp định đoạt, không nhìn quanh mình khe khẽ nói nhỏ dặn dò bên tai tình nhân, làm bộ như lơ đãng thổi vào quá vành tai cậu, “Không cho phép chạm vào đồ có cồn, biết không?”
Nếu không phải thực có chuyện quan trọng, hắn mới không nghĩ để Quý Ngữ Phàm rời đi tầm mắt của mình, hắn thầm nghĩ nghiêm chỉnh một chút.
Quý Ngữ Phàmnhịn không được bên tai nóng lên, tim đập gia tốc. Hắn thật sự là lớn mật! Trước mắt bao người thế nhưng…
“Tôi đi bên ngoài hít thở không khí.”
Diêm Cung Thiên rời đi, Quý Ngữ Phàm có chút vội vàng nói với mấy người đang nói chuyện, chỉ vì cậu che dấu không được bên tai cùng hai gò má đỏ lên.
Tựa tại lan can ban công thượng, Quý Ngữ Phàm nhắm mắt lại thở hắt ra, làm cho gió lạnh ban đêm thổi vào hai má đang nóng. Nhớ tới hành vi can đảm của Diêm Cung Thiên, khóe miệng cậu không khỏi giơ lên nhất mạt tươi cười ngọt ngào mà mĩ lệ.
Hắn luôn lớn mật không quản đây là chỗ nào, nhưng lại vĩnh viễn có thái độ tự tin như vậy,?
“Như thế nào? Tình nhân của ngươi bỏ lại một mình ngươi?”
Quý Ngữ Phàm mở mắt ra quay đầu, thấy người trước mắt, hoảng sợ thở hốc vì kinh ngạc. Không! Hắn không muốn gặp lại người này.”Thật có lỗi, tôi không biết anh.” cậu thở sâu, ra vẻ trấn định mau tránh ra, cậu muốn trở lại đại sảnh; cậu nghe lòng kinh hoàng, hoảng sợ hay là tức giận nói không nên lời.
” vô tình như vậy?”Người nọ sử lực giữ chặt cánh tay Quý Ngữ Phàm, ngả ngớn nâng cằm cậu, “Đã quên học trưởng ngươi tôn kính nhất còn chưa tính, ít nhất, tôi vẫn là của người đàn ông đầu tiên đúng không? Ngữ Phàm.”
“Buông tay ngươi ra! Đừng đụng tôi!”Quý Ngữ Phàmdùng sức đẩy nam nhân ra, cương đĩnh lưng căm tức nhìn người trước mặt, “Tôi nói tôi không biết anh!”
“Dục! Tiểu Miêu trước kia cũng có lợi trảo?”Nam nhân lộ ra nhất mạt cười bỉ ổi dung, “Khó trách ngươi sẽ đã quên, lúc ấy hưởng dụng ngươi lại không chỉ có ta.”
Máy toàn thân như bị rút đi, hàn ý thẳng lủi mà lên, cậu cảm thấy một trận vựng huyễn. Trí nhớ giống như thủy triều nảy lên đến, lưng cậu mạo thượng từng đợt mồ hôi lạnh, cơ hồ muốn nhuyễn ngã xuống đất, lại kiên cường dựa vào ý chí chống đỡ.
Cậu không nghĩ, cũng sẽ không cho người này nhìn ra yếu đuối cùng sợ hãi.
“Nhiều năm không thấy, cậu nhưng thật ra tăng thêm vài phần hương vị, họ Diêm có thể thỏa mãn ngươi đi? So với tôi như thế nào?”
Nam nhân cười đến đắc ý đáng khinh.
“Ngươi căn bản so ra kém hắn.”Quý Ngữ Phàm ổn định thân mình, ngây ra nói.
” Thế sao? Nhiều năm như vậy không thấy, ngươi muốn xác nhận lại không?”Nam nhân đột nhiên gần sát mặt của cậu, thô bạo bắt lấy, hôn lên môi cậu.
Quý Ngữ Phàm cảm thấy một trận tư tâm, khuất khởi chân liền hướng phía dưới hắn hung hăng đá vào.
“Ngươi!”Nam nhân đau hô một tiếng, giơ tay lên huy phía Quý Ngữ Phàm.
Quý Ngữ Phàmrất nhanh bắt lấy tay hắn đưa hắn quăng đi ra ngoài.
” đừng tưởng rằng tôi còn là Quý Ngữ Phàm năm đó.”Quý Ngữ Phàm nghe thấy thanh âm mình lạnh lùng, giống như tại địa phương xa xôi vang lên, nghe như mơ hồ mà không giống thực.
“Nam nhân của ngươi biết quá khứ của ngươi sao?”Nam nhân nhịn đau cắn răng gầm nhẹ trứ, đang nhìn thấy cậu càng thêm tái nhợt dữ tợn nói: “Nói vậy hắn không biết quá khứ của ngươi sáng lạn cỡ nào đúng không?”
Quý Ngữ Phàm cúi đầu, hắn sẽ đi nói vơi Thiên sao? Vạn nhất Thiên đã biết…
Thì tính sao đâu? Cậu không thể thay đổi quá khứ của mình, không thể thay đổi đã chuyện phát sinh. Cậu cứng ngắc cứng rắn xả xuất nhất mạt cười khổ, không lời nào để nói.
“Ngươi muốn nói liền tận lực đi nói đi!”Quý Ngữ Phàmxoay người, lưng thẳng thắn rời khỏi ban công, đưa tay gạt ra cửa tiến đến chỗ những người đang xem náo nhiệt, duy trì trầm ổn nện bước bước khỏi đại sảnh.