Ủng Bão (Cái Ôm)

chương 7-1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

edit: Ly bt

——————————————————————————–

Trừng bút máy, Quý Ngữ Phàm không đếm được đây là lần lần thầm thở dài thứ mấy.

Cậu không viết ra được, phải nói là không có biện pháp tĩnh tâm đến, mà đầu sỏ gây nên, tự nhiên là người ngồi ở phía sau cách hai ghế kia, cái người công khai chiếm phòng làm việc của cậu.

Có người ở sau lưng chăm chú nhìn hắn, hắn còn có thể viết xuống sao? Thực không hiểu được hắn vì sao rãnh rỗi như vậy, đem máy tính cùng điện thoại, bàn riêng tiến vào phòng này, không phải là nên làm việc chức? Như thế nào hắn vẫn là cảm giác được tên này luôn luôn tại nhìn hắn?

Thân thể đột nhiên bay lên, Quý Ngữ Phàm đã giật mình ôm cổ Diêm Cung Thiên, trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Anh làm cái gì? Mau buông tôi xuống!”Trong miệng trách cứ, cậu như trước không có buông tay ra.

“Em một ngày, nên nghỉ ngơi.”Hắn bá đạo mở cửa phòng công tác của Quý Ngữ Phàm, ngồi xuống ở sô pha trong phòng khách.

“Ngươi rất bá đạo.”Bị hắn ôm chặt vào trong ngực, Quý Ngữ Phàm cho dù cảm thấy ấm áp cũng làm theo mạnh miệng lẩm bẩm.

Diêm Cung Thiên cười cười, đối với việc cậu khẩu thị tâm phi sớm đã là thói quen.

“Tôi yêu em.”Hắn hôn hôn đỉnh đầu tình nhân.

mặt Quý Ngữ Phàm lại đỏ lên. Theo ngày đó đã hơn một tháng qua, Diêm Cung Thiên thường thường liền lơ đãng nói ra những lời này, tựa như ngày đó hắn hứa hẹn, hắn sẽ nói cả đời cho cậu nghe.

Cả đời… cậu hi vọng thật sự như thế, chính là thật sự có biện pháp đi đến lâu như vậy sao?

“Ngươi lại loạn tưởng.”Diêm Cung Thiên thấy cậu cúi đầu chỉ biết cậu lại miên man suy nghĩ, liền đưa tay vuốt ánh mắt cậu, tới gần hắn bên tai cậu nói: ” thời điểm tôi cho em biết tôi yêuem, hi vọng em có thể trực tiếp nhận, không cần nghĩ nhiều lắm.”

“Tôi biết.”Quý Ngữ Phàmcó chút chột dạ đích buông xuống trứ đầu.

“nơi này biết, vẫn là nơi này biết?”Diêm Cung Thiên buồn cười nhìn biểu tình chột dạ của cậu, chỉa chỉa đầu của cậu lại chỉa chỉa lồng ngực của hắn.”Tôi sẽ nói đến đến khi em chân chính hiểu biết mới thôi, em không cần một người ở chỗ này bất an.”

Hắn càng ngày càng hiểu cậu. Quý Ngữ Phàm có chút nhụt chí lại có chút cao hứng.

Trên môi một trận ướt át, Quý Ngữ Phàm biết mình lại bị hắn thâu một cái hôn.

Phóng bạch nhãn,cậu lại không tự chủ được hướng trong ngực tình nhân, biết mình càng ngày càng thói quen nụ hôn cùng cái ôm của hắn; mà sớm hay muộn có một ngày… Hắn sẽ cùng cậu có tiếp xúc thân thiết hơn? Cậu muốn nhận hắn, muốn cho đáp lại hắn, nhưng là thân thể lại sợ hãi mà buộc chặt.

Từ ngày đó thẳng thắn thành khẩn bày tỏ cảm tình tới nay, cậu đối hắn ỷ lại, cũng hay tùy hứng; mà sủng nịch Diêm Cung Thiên cho cậu càng ngày càng tăng, hạnh phúc như vậy làm cậu cảm thấy được không thực, có khi chính là một giấc mộng.

“Ngươi đang suy nghĩ gì?”

“Tôi…”Cho dù tới hiện tại, cậu vẫn là không có thói quen đối hắn loã lồ tâm sự; nói tới bên miệng rồi lại nói không nên lời, đành phải lắc đầu.

“Ngươi a!”Diêm Cung Thiên bất đắc dĩ lại sủng nịch lắc đầu, “Khi nào thì em lại đem việc nói chuyện với người yêu thành phiền não vậy?”

Quý Ngữ Phàm không nói lời nào, lẳng lặng hưởng thụ loại yên tĩnh này. Muốn sửa tính này của cậu, rất khó?

Lúc này, tiếng điện thoại vang lên, Quý Ngữ Phàm theo thường lệ không nghe, tùy đáp thu cơ trả lời.

“Người khỏe, tôi là Quý Ngữ Phàm, hiện tại không thể đón nghe điện thoại, thỉnh sau một tiếng tất lưu lại tính danh ngài, cùng với chuyện muốn liên lạc,tôi sẽ mau chóng liên lạc cùng ngài.”

“Ngữ Phàm, ta là mụ mụ…”

thanh âm khiếp sợ truyền ra, thân hình Quý Ngữ Phàm nhanh chóng cứng ngắc lên.

yên tĩnh hạnh phúc vừa nãy trong nháy mắt ngưng kết, Diêm Cung Thiên cảm thấy cậu biến hóa chỉ có thể càng thêm ôm chặt hắn, cho cậu biết hắn luôn luôn tại nơi này, ở bên cạnh cậu.

“Ngươi hẳn là ở nhà đi? Ngươi vẫn là không muốn đón điện thoại của mụ mụ sao?”

thanh âm đầu kia Điện thoại có chút run rẩy, nhưng Quý Ngữ Phàm chính là cứng ngắc nhanh bắt lấy tay Diêm Cung Thiên khoác trên lưng cậu. Vì cái gì mụ mụ sẽ gọi điện thoại đến, nàng muốn muốn làm cái gì?

Thấy thế, loại tình cảm thương tiếc của Diêm Cung Thiên du nhiên nhi sinh, giữ lấy đôi tay trắng bệch của cậu, nâng đến bên môi nhẹ nhàng hôn.

Quý Ngữ Phàm cảm thấy một trận lo lắng, thân mình theo thoáng thả lỏng.

“Ngữ Phàm, anh ở trong này.”Diêm Cung Thiên ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói.

Quý Ngữ Phàm cảm kích nhìn hắn một cái, càng thêm nhanh dựa vào trong lòng ngực hắn hấp thu ấm áp.

“Ta nghe nói…” thanh âm đầu kia Điện thoại dừng hạ, lại tiếp tục nói: ” nghe nói ngươi tại cùng một người nam nhân nói thương yêu, có thật không?”

sắc mặt Quý Ngữ Phàm trắng xanh, như điện giật nhanh chóng nhảy khỏi lòng ngực Diêm Cung Thiên như đạn nhảy dựng lên, nhằm phía điện thoại.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”Hắn nắm điện thoại lên, có chút kích động chất vấn.

( Ngữ Phàm? Ta chỉ là muốn hỏi) hình như nàng bị giọng điệu nói chuyện của cậu làm ngây ngẩn cả người.

“Bình tỉnh một chút.”Diêm Cung Thiên vội vàng theo lại đây, ôm nhẹ eo câu từ phía sau, trong giọng nói mang lo lắng.

“Không cần hỏi, thế thì như thế nào?”Quý Ngữ Phàmcảm nhận được ấm áp người phía sau nhân truyền đến, thở sâu ý đồ bình phủ tâm tình của mình.

( ngươi thật sự… Ngữ Phàm, ngươi như thế nào sẽ cùng một người nam nhân… Như vậy không đúng a, ngươi không thể bởi vì trước kia…) trong thanh âm nàng mang hoang mang cùng không thể tin được.

“Tôi không cần mẹ tới quản tôi!”Lời của nàng lần thứ hai kích thích Quý Ngữ Phàm. Hắn chịu không nổi ý tứ trong lời nàng, khẩu không chọn ra lời nói: ” vài năm này mẹ làm cái gì? Mẹ không có tư cách quản tôi!”

Phịch một tiếng cúp điện thoại, cậu lập tức xoay người ôm chặt Diêm Cung Thiên.

Nàng dựa vào cái gì dùng loại ngữ khí này nói hắn? Nhiều năm như vậy cũng không để ý đến hắn, năm đó liên nhìn cũng không nhìn đã đem hắn đưa ra nước ngoài, nàng khi nào quan tâm hắn? Nhưng nàng hiện tại lại đến chỉ trích tình yêu hắn thật vất vả mới đạt được sao?

Nàng tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy? Muốn khóc cũng khóc không được, hắn đem mặt chôn ở trước ngực Diêm Cung Thiên không ngừng kịch liệt đích thở dốc, cảm xúc vẫn không thể bình phục.

“Ngữ Phàm, Ngữ Phàm, “Diêm Cung Thiên cảm nhận được cậu bình phủ không dưới kích động, lo lắng ôm chặt cậu.”Tôi phải nên làm như thế nào? Như thế nào cho em cảm giác tốt một chút?”

Quý Ngữ Phàm trong lòng ngực hắn nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt lưng hắn, thì thào phun ra hai chữ: “Ôm tôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio