Ứng Công Án

chương 1: mỹ nhân kế

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit : Cải Trắng

Tuyên Tường năm thứ bảy, kinh thành.

Đến đêm trừ tịch, mọi nhà đều giăng đèn kết hoa, náo nhiệt biết bao! Ngay cả các phu nhân, tiểu thư bình thường đại môn không ra nhị môn không bước, cũng yến yến oanh oanh kết thành đôi chạy ra ngoài. Nhất thời trong lúc này, toàn bộ kinh sư chen chúc chật như nêm, liếc mắt nhìn lại hết thảy đều là cảnh tượng thái bình thịnh thế.

Ứng Thiên Dật nhìn hình ảnh đèn đuốc sáng trưng này lại cười không nổi. Hứa Đình Hoan ở phía sau thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ của thượng cấp đầy vẻ lạnh giá, trong lòng biết đích xác là không ổn, mau chóng chuyển chủ đề: “Tướng gia, ánh trăng hôm nay thật không tồi a!”

Ứng Thiên Dật ngẩng đầu nhìn bầu trời, cho dù hắn có cố gắng trợn to cặp mắt đẹp đẽ kia thế nào cũng không thể nặn ra một ánh sao từ bầu trời đêm âm u kia. Trợn trắng mắt nhìn Hứa Đình Hoan đang xấu hổ, Ứng Thiên Dật ảo não kéo kéo la quần (loại quần dành cho phụ nữ thời phong kiến) trên người, giọng nói hoàn toàn bùng nổ trước đêm: “Thực ghê tởm! Vì sao ta đường đường là nhất phẩm tướng quốc lại phải mặc nữ trang, đi rêu rao trên đường phố vào ngày hội chứ?!”

Hứa Đình Hoan âm thầm cười trộm, Ứng Thiên Dật tuấn khí nho nhã, mặc nữ trang vào thực sự là không thích hợp! Nhưng vì bảo trụ bát cơm nhất đẳng điện tiền thị vệ của bản thân, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức nói ra sự thực!

Ứng Thiên Dật không nhận được lời đáp, càng tức giận. Không quan tâm bản thân vẫn ở trên đường cái, đã đưa tay tháo cây trâm cài trên mái tóc đen xuống! Hứa Đình Hoan vừa nhìn, thế kia còn ra gì nữa! Vội vàng ra tay, cắm trâm cài lại lên đầu Thiên Dật! “ Tướng gia! Cái này không thể bỏ xuống được! Kỳ hạn phá án của ngài cũng sắp tới rồi! Đến lúc đó, không phá được án mất tích liên tục kia, ngài ăn nói thế nào với hoàng thượng hả!”

Ứng Thiên Dật nghe vậy, tuy rằng ngừng đi qua đi lại, nhưng cơn giận còn sót lại vẫn chưa tan, “Cái gì hả! Sang năm mới rồi còn không cho người ta ngồi yên ổn! Từ từ…Việc này có liên hệ mật thiết gì đến việc muốn ta mặc nữ trang không?

Hứa Đình Hoan thầm mắng, lại bị hắn vặn lại, trên mặt thì vẫn duy trì nét cười anh tuấn, không bắt nạt trẻ con, người già: “Là như thế này…tên cướp kia chỉ cướp mỹ nữ nhà lành…Hiện tại đã mất tích sáu người rồi, tất cả đều là tiểu thư nhà quan lại. Bỏ qua nữa…cũng có thể…Hôm nay náo nhiệt, các nữ quyến đều ra ngoài…Nếu như lại…”

Ứng Thiên Dật gật đầu, đồng ý với phân tích của Hứa Đình Hoan, thế nhưng: “Điều đó có liên quan gì với việc ta mặc nữ trang?”

Hứa Đình Hoan im lặng thở dài, hắn không nói rõ không được sao? Với kinh nghiệm nhiều năm làm quan, Hứa Đình Hoan đương nhiên hiểu rõ đạo lý đầu co đầu duỗi đều là một đao, sau khi thầm than xui xẻo, hắn vẫn thành thật nói rõ: “Ngài cũng biết tên kia chỉ hạ thủ với giai nhân đẹp nhất trên đường... Cho nên vì bảo hộ an toàn của các nàng, chúng ta đành phải tìm một mồi nhử còn đẹp hơn các nàng nữa…”

” Ngươi đang chỉ ta sao?!” Ứng Thiên Dật cười lạnh tra hỏi, đôi mắt sáng mị thành một vầng trăng khuyết. Hứa Đình Hoan quen tay che lỗ tai lại, quả nhiên giây tiếp theo tiếng rít gào như sấm của Ứng Thiên Dật liên tiếp vang lên: “Ta nói bao nhiêu lần rồi! Ta, là, nam, nhi, bảy, thước! Không được xem ta như nữ nhân! Ngay cả phá án cũng không được!” Khuôn mặt giống mẹ là nỗi đau trọn đời của hắn, vậy mà còn dám nhắc đến!

Sự việc đã bại lộ, Hứa Đình Hoan biết để Ứng Thiên Dật phẫn nữ trang nữa sẽ không thể vui đùa rồi, chỉ hận tên cướp mắt mù kia sao không ra tay nhanh lên một chút!

Ứng Thiên Dật tìm một góc, ba chân bốn cẳng cởi xuống hết thảy mọi thứ có thể làm hắn nhìn giống nữ nhân, khôi phục nguyên vẻ mỹ nam tử ôn văn nhĩ nhã.” Được! Chúng ta tiếp tục tuần tra!”

Hứa Đình Hoan nghe được mệnh lệnh, lắc đầu cười khổ, không có mồi nhử, dạo phố nữa lại có ý nghĩa gì chứ?

Lại đi vào phố xá sầm uất, phát hiện nữ quyến chỉ có tăng chứ không hề giảm, Ứng Thiên Dật không khỏi cau mày, xoay người hỏi Hứa Đình Hoan đang đứng hóng mát ở bên cạnh: “Đã xảy ra đại sự như thế này rồi, sao lại không nhắc nhở các nàng ít ra ngoài cửa một chút chứ?”

Hứa Đình Hoan bất lực nhún nhún bờ vai rộng: “Chính là bởi vì từng nhắc nhở mới gặp phải cục diện thế này đấy!”

” Cái gì? “Ứng Thiên Dật nghiêng nghiêng đầu, vì sao hắn nghe thấy lại không hề hiểu?

Hứa Đình Hoan phẫn nộ đáp: “Tên kia không phải chỉ bắt người đẹp nhất sao? Ai không muốn đoạt được cái danh hiệu này hả! Ta thấy, nói không chừng các nàng mong chờ kế tiếp đến phiên mình ấy chứ!”

” Hồ đồ!” Ứng Thiên Dật lạnh lùng quát lên, nhưng cũng không biết làm gì với các nàng.

Ngay lúc hai người đang kề sát lề đường, một thanh âm thanh nhã đột nhiên vang lên từ phía sau lưng: “Ứng Thiên Dật! Hứa Đình Hoan! “

Theo tiếng hai người quay đầu lại, đồng thời nuốt nước bọt. Điều này không thể trách bọn họ, chỉ cần là nam nhân bình thường trông thấy mỹ nữ u diễm đẳng cấp khuynh quốc như này ở phía sau, phỏng chừng đều sẽ thất thố như vậy! Mày liễu đen mảnh, môi anh đào đỏ thắm, nước da như ngọc tan, đôi mắt thanh tú như ánh sao! Tuy rằng có hơi cao, nàng cũng là thiên tiên mỹ nữ khiến hoa nhường nguyệt thẹn!

Nếu như nói vừa rồi Ứng Thiên Dật giả nữ là thoát tục, không thuộc khói lửa nhân gian, thì vị này chính là yêu mị diễm lệ dụ người ta phạm tội! Thế nhưng bọn Ứng Thiên Dật đứng ngốc ra, hiển nhiên không phải hoàn toàn vì vẻ vũ mị của người đang đến.

” Hoàng thượng?! Ngài, ngài, đây, đây là loại trang phục gì! “Ứng Thiên Dật đau đầu hét lớn!

Hoàng đế ưu nhã ngoáy ngoáy cái lỗ tai đang tê dại, vẻ mặt vô tội trả lời: “Giúp các ngươi phá án a! “Mặc dù đang mặc loại trang phục này, vẫn không giấu được vẻ cao quý trong từng cử chỉ, không cần hoài nghi, mặc dù không giống nhưng y thật sự là đương kim Hoàng Linh đế———- Cao Cảnh Úc! Mười bốn tuổi kế vị, bảy năm thái bình thịnh thế!

“Đây gọi là đích thân làm việc! Sử quan mau nhớ kỹ. Đây chính là biểu hiện cụ thể của việc trẫm yêu dân như con.” Cao Cảnh Úc cao giọng phân phó, không biết sử quan ban nãy trốn ở đâu, quả thực sánh ngang công phu của Ninja từ phía dưới xông lên, sau khi nhanh chóng vận bút ghi chép xong, lại “vèo” một tiếng biến mất! Không hổ là bị hoàng đế làm cho vất vả quen rồi, ngay cả quan văn cũng luyện ra công lực không tầm thường như thế!

Ứng Thiên Dật trợn mắt nhìn lên trời, vì sao hoàng đế này lại thích xuất hiện như vậy?! Nếu không phải y cũng coi như anh minh, Ứng Thiên Dật thật muốn đánh hắn một trận! Nhưng vẫn phải nhịn lại tính khí, khuyên vị hoàng đế nhỏ hơn mình ba tuổi: “Hoàng thượng thiên kim chi tử, cẩn thận Hoàng thượng vạn kim chi khu, vẫn là nên chờ trong cung, vì an toàn.”

Cao Cảnh Úc ngẩng khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của bản thân lên, nghiêm túc trả lời: “Mỹ mạo của thiên tử chính là tài phú của quốc gia! Làm sao có thể giấu diếm chứ? Phải thẳng thắn để người trong thiên hạ may mắn được nhìn chứ…” Đột nhiên bình thường lại, Cao Cảnh Úc đi tới, cười quyến rũ, hỏi: “Hay là... Ngươi đố kị vì... có người chia hưởng vẻ diễm lệ của trẫm chứ?”

Ứng Thiên Dật thoáng chút ngây người, lập tức giận đến phát run! Hắn thật không rõ, bản thân thì tránh không kịp việc giống như nữ nhân, vì sao người này lại có thể đem ra công khai như báu vật thế?! Thực sự là bất hạnh to lớn của thiên hạ!

Ứng Thiên Dật cười lạnh, lui lại từng bước, cách xa hoàng đế: “Không dám, thần chỉ sợ bệ hạ phơi nắng nhiều, giảm bớt cảm giác thần bí của người.”

Lúc này Cao Cảnh Úc mới thoả mãn liên tục cười tươi. Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng Hứa Đình Hoan không thể không nói hoàng đế mặc nữ trang thật đúng là không phải mê người bình thường a! Vừa rồi vẻ đẹp của Ứng Thiên Dật có cảm giác xa cách khiến người không dám tuỳ tiện nhúng chàm, hiện tại vẻ đẹp của Cao Cảnh Úc lại là một loại mê hoặc khiến người ta muốn áp đảo ngay tại chỗ.

Ứng Thiên Dật đang chuẩn bị tiếp tục lý luận với hoàng đế, bị một trận gió bất thường hấp dẫn, ngay lúc hắn muốn quay đầu lại tìm ra kết quả, thì một bóng đen phủ xuống, cướp Cao Cảnh Úc đi!

“Ô...” Cao Cảnh Úc khẽ hô một tiếng, còn chưa kịp cầu cứu, liền ngất xỉu vì bị người ta điểm huyệt! Ứng Thiên Dật vội đến mức đỏ cả mắt! Hắn từng rủa hoàng đế này nhưng đấy là nói đùa! Không thực sự muốn như vậy a!

Hứa Đình Hoan gấp gáp đến phía trước những người khác, một chưởng đánh qua, nỗ lực phân tán lực chú ý của người đến! Thế nhưng người đến dường như đã sớm có chuẩn bị, không chút hoang mang lấy hoàng đế làm lá chắn! Khiến chưởng kình của Hứa Đình Hoan phải cứng rắn thu lại! “Đáng hận...” Việc này ngay cả Hứa Đình Hoan cũng không thoải mái nổi nữa. Hoàng đế này đúng là lén chạy đến đây, một đại nội cao thủ cũng không mang theo! Lại chỉ dẫn theo một sử quan không giúp đỡ được gì, lúc này đang ở bên cạnh vội vàng ghi chép!

Mắt thấy Cao Cảnh Úc sắp bị mang đi, Ứng Thiên Dật cắn răng một cái, liều mạng kêu to: “Này —— mang ta cùng đi! Bộ dạng của ta không kém tên kia đi! Hơn nữa… Ngươi yên tâm, ta... Ta... Ta là nữ phẫn nam trang! “

Mọi người ở đây bị phát ngôn dũng cảm của hắn dọa cho hoảng sợ, Hứa Đình Hoan choáng váng một lúc, tưởng thật đi gần đến, hỏi: “Tướng gia? Đây là sự thực sao?”

Ở một góc tối, Ứng Thiên Dật hung hăng cho hắn một quyền, nhưng nhìn về phía ánh mắt của tên cướp, lại xuất hiện sự nghiêm túc.

Suy nghĩ một chút, tên cướp vẫn luyến tiếc vẻ thanh lệ của Ứng Thiên Dật, dùng nội lực hút lại, giam luôn Ứng Thiên Dật vào trong lòng, cứ thế mà đi.

“…” Thực sự chẳng biết nói gì cho phải, Hứa Đình Hoan than lớn một tiếng, chạy về phía doanh trại của cấm vệ quân!

Úc đại nhân... tỉnh tỉnh...” Không dám để lộ thân phận hoàng đế, Ứng Thiên Dật đành phải dùng cách xưng hô thuở nhỏ khi hai người ở thái học viện để gọi Cao Cảnh Úc. Không ngừng hô hoán, cuối cùng khiến cho Cao Cảnh Úc trong lòng hơi hơi giật giật, ngay lúc Ứng Thiên Dật thở phào nhẹ nhõm, tên cướp lưng hổ eo gấu kia đột nhiên xông vào, dò xét bọn Ứng Thiên Dật và một phòng đầy mỹ nhân.

Ứng Thiên Dật ôm chặt Cao Cảnh Úc, quyết tâm thề chết cũng không để cho hỗn đản này động vào một cọng tóc gáy của hoàng đế.

Sau khi nam nhân kia xem qua mặt mỗi người một lần, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng giữa Cao Cảnh Úc và Ứng Thiên Dật. Ngay lúc Ứng Thiên Dật nhắm mắt chờ chết, thì nam nhân kia bỗng nhiên ôm đầu kêu to!”

“Oa oa oa ~~~~~ vẫn không được! Vì sao mỹ nữ như vậy ta còn là không động tâm nổi? Chả lẽ cả đời ta đã định là đoạn tụ sao!”

Cái gì với cái gì đây hả… Gần như cùng lúc hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt Ứng Thiên Dật lạnh lẽo đến mức muốn giết người. Đám nữ nhân kia cười nhạo, nhỏ giọng mắng chửi: “Bị bắt đến đây lâu như vậy, cái gì cũng chưa từng phát sinh… trách không được…”

Đang lúc nam nhân còn đang kêu gào, Ứng Thiên Dật nhẹ nhàng buông Cao Cảnh Úc ra, giậm chân bước tới trước mặt tráng hán: “Thì ra là vì, loại, lý, do, này…hại ta giả nữ nhân!” Rống xong, nắm tay Ứng Thiên Dật như mưa rơi xuống! Đừng nhìn hắn mảnh mai thế, khi giận lên thì sức lực lại không hề nhỏ!

Tráng hán bị lời của hắn hù dọa, lại quên cả phản kháng, mặc hắn làm càn!

Ngăn cản Ứng Thiên Dật lại là một tiếng ngâm khẽ của Cao Cảnh Úc! Bỏ lại tráng hán, Ứng Thiên Dật chạy về bên người Cao Cảnh Úc.

” Trẫm... Thắng...”

Ứng Thiên Dật đang lo lắng, nghe được lời nói chẳng đầu chẳng đuôi của Cao Cảnh Úc, bỗng ngẩn người.

Cao Cảnh Úc rất nhanh nói tiếp: “Ngay cả tên cướp cũng thừa nhận mỹ mạo kinh thế của trẫm rồi!”

Ứng Thiên Dật thổ huyết...

” Này! Sao ngươi lại không nói lời nào?” Cao Cảnh Úc không nghi ngờ truy vấn hắn.

Ứng Thiên Dật lại chỉ muốn tìm một cây cột để đâm đầu chết! Sao lại có người như thế? Sao lại có thể để người như thế lên làm hoàng đế? Tiên hoàng sẽ không thực sự dùng tướng mạo chọn thái tử chứ?!

Hứa Đình Hoan dẫn người vọt vào, chỉ thấy Ứng Thiên Dật quỳ gối bên người Cao Cảnh Úc, âm trầm cười tà! Biết rõ hắn không ổn, trước khi Ứng Thiên Dật động thủ, lập tức kéo hắn lại!

“Thả ta ra! Ta không nhịn được rồi! Ngày hôm nay cho dù tịch thu gia sản, dù chém đầu ta cũng phải đánh y! Thả ta ra!”

“Bình tĩnh... Tướng gia...” Hứa Đình Hoan giữ chặt Ứng Thiên Dật, liếc mắt nhìn sang sử quan đang múa bút thành văn, gào to phẫn nộ: “Việc này không cần ghi lại nữa ——!”

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio