Ưng Nô

chương 25

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sáng sớm, lúc Hứa Lăng Vân tỉnh dậy đã hết sốt, hắn hồi tưởng lại chuyện đêm qua, không nhớ nổi đã thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ mang máng đến đoạn đọc sách thì đã mơ màng rồi. Hắn tìm ti giám bên ngoài hỏi thử mới biết Lý Hiệu đã đọc sách trọn một đêm, đến tận khi Lâm Uyển đến tìm mới về điện đi ngủ.

Hứa Lăng Vân dùng xong điểm tâm, đứng ngẩn người trong ngự hoa viên. Hắn không có việc gì làm, liền đứng ngẩn ngơ dưới bức tường cao ngoài điện Diên Hòa.

Điện Diên Hòa chia thành hai sân trong ngoài, trong là nơi đế hậu nghỉ ngơi, ngoài thì có mấy gian phòng trống dành cho ti giám luân phiên hầu hạ nghỉ ngơi. Nơi ở của Hứa Lăng Vân chính là một phòng trong đó.

Ban đầu, theo lễ pháp quy củ tiền triều, phàm là nơi ở của đế hậu, hoàng tử, thái tử, thậm chí cả thái hậu, cung nhân đều không được ở ngay bên ngoài. Cung nhân tự có phòng tạp dịch ở hậu điện, thị vệ lại càng không thể tự do đi lại trong hậu cung, có việc thì gọi đến, không có việc thì phải về tích viện.

Nhưng Thái tổ Đại Ngu xuất thân quân nhân, không quá xem trọng lễ pháp. Khi trùng tu hoàng cung cũng là khi vừa mới khai quốc, người đã lược bỏ đi rất nhiều cung điện theo quy củ tiền triều. Thậm chí lúc Thành Tổ Lý Khánh Thành kế vị, lại càng bỏ bê chỉnh trang hậu cung. Cứ như thế, quy tắc mới tiếp tục lưu truyền, chỉ cần tổ chức các loại lễ lớn tốt là được, không ai để ý tiểu tiết.

Cứ như vậy cho đến mười năm trước, đại học sĩ Phù Phong tự tay giải quyết vấn nạn hoạn quan rối loạn triều chính, trong triều mới dâng tấu chương chấn chỉnh hậu cung, Lý Hiệu lấy cớ trị tội, đuổi bớt thái giám vốn đã thưa thớt, nhân khẩu trong cung vốn không nhiều, nay lại càng quạnh quẽ.

Hứa Lăng Vân là thị vệ, lại còn là nam giới trưởng thành, đúng ra không nên ở lại trong cung. Nhưng do thân phận hắn đặc thù, việc hắn ở lại trong cung lại do chính Lý Hiệu hạ chỉ, đến thái hậu cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên. Trong những năm Thống Lịch đầu tiên, ưng nô không được coi như một chức quan chính thức, năm ấy Trương Mộ là người đầu tiên nhận chức ưng nô, gã và hoàng đế như hình với bóng, sinh hoạt và ăn uống hàng ngày đều chung một chỗ. Ưng nô là cái bóng của hoàng đế, vậy hắn ở ngoài điện Diên Hòa thì có gì kỳ quái đâu?

Thái hậu không lên tiếng, cũng không người nào dám ý kiến, nhưng Hứa Lăng Vân vẫn biết chừng mực.

Giữa hai sân trong ngoài điện Diên Hòa có đường thông, Hứa Lăng Vân quyết định không vào trong làm gì, lại rước phiền toái vào thân, ngày thường hắn cũng cực kì quy củ, chỉ quanh quẩn ở sân ngoài với ngự hoa viên. Lâm Uyển nếu không có việc gì cũng sẽ không ra ngoài, nếu nàng muốn đi dạo ngự hoa viên một lúc thì cũng sẽ có ti giám dẫn đường, cung nữ đi theo, Hứa Lăng Vân trông thấy từ xa, có thể lánh đi trước.

Nhưng mà hắn không tìm đến phiền phức, phiền phức lại thích tìm đến hắn.

Hứa Lăng Vân đứng dựa tường cao, say sưa ngắm nhìn bầu trời mùa thu trong xanh, bầu trời cao sâu xán lạn, hồng nhạn bay về phương nam, cảnh sắc tuyệt diệu, lòng người thư thái, mà phía sau bức tường lại chính là vườn hoa sân trong. Trong vườn hoa, giọng nói trầm thấp của Lâm Uyển vang lên.

Lâm Uyển: “Ngươi đi nói với Đình thị lang, bảo y đừng có năm lần bảy lượt kiếm cớ vào cung nữa.”

Hứa Lăng Vân bỗng giật mình.

Cung nữ nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Hứa Lăng Vân nhìn hai bên trái phải không có ai, biết tai mắt vây quanh Lâm Uyển rất đông, có hàng loạt cung nữ ti giám hầu hạ. Sáng sớm tinh mơ, nàng tránh được đám người trong điện, dẫn thân tín đến nơi hẻo lánh trong vườn hoa truyền lời dặn dò, ngay cả một bức thư cũng không dám viết, đề phòng rơi vào tay người khác. Không ngờ nghìn tính vạn tính, lại không tính được tới chuyện có người phía sau bức tường.

Lâm Uyển còn nói: “Nếu như y tới, ta cũng sẽ không gặp y nữa.”

Cung nữ không đáp, Lâm Uyển tiếp tục: “Nói cho y biết luôn, để y dứt bỏ mối tâm tư này đi thôi, ngày mười lăm tháng bảy đã qua rồi, đêm đó đã không dám đi, vậy thì cả đời này cũng không cần nuôi vọng tưởng gì nữa, Lâm Uyển chúc hắn một đời vinh hoa phú quý, vợ đẹp con khôn, cháu chắt đầy đàn.”

Lâm Uyển thở dài, dặn dò thêm: “Ngươi đi đi, nếu ta đoán không sai, hôm nay khả năng cao là y sẽ tới ngự thư phòng, ngươi cứ chờ bên hồ nước ngoài điện Minh Hoàng.”

Cung nữ vâng dạ, chờ âm thanh đi xa rồi, Hứa Lăng Vân mới chậm rãi đứng lên.

“Hứa đại nhân!” Xa xa, một tên ti giám kêu lên.

Cả bên trong lẫn bên ngoài, Lâm Uyển và Hứa Lăng Vân đều lập tức biến sắc, Hứa Lăng Vân vội ra hiệu người kia im lặng nhưng đã quá trễ, vội nhanh chân vòng qua mái đình bên hồ Thái Dịch, hô: “Có chuyện gì? Mới sáng sớm đã hò hét thế.”

“Thái hậu mời Hứa đại nhân tới trò chuyện.”

Tim Hứa Lăng Vân nhảy vọt lên, hắn theo thái giám đến điện Dưỡng Tâm. Sắc mặt Lâm Uyển trắng bệch, đứng trong góc thở gấp vài phút rồi ôm mối nghi ngờ về điện.

Buổi chiều, Hứa Lăng Vân cầm theo một vật rời khỏi điện Dưỡng Tâm. Lúc đi qua ngự thư phòng hắn bắt gặp Đình Hải Sinh đang nói chuyện với một cung nữ sau hòn núi giả, trong lúc vội vàng chỉ kịp nhìn thoáng qua, thình lình suýt đâm vào một người.

“Đi đâu đây?” Lý Hiệu lạnh lùng nói.

Hứa Lăng Vân bị dọa quá mức, hắn nghe thấy giọng Lý Hiệu, lập tức quỳ gối, đặt tay xuống đất hành lễ, đáp: “Thần mới rời khỏi điện Dưỡng Tâm.”

Lý Hiệu nói: “Đứng dậy đi.”

Lý Hiệu dẫn theo hai tên thị vệ, rõ ràng gã vừa mới nghị sự trong ngự thư phòng, đang trở về điện Diên Hòa. Hứa Lăng Vân liếc mắt ra hiệu, thị vệ tự giác lui ra phía sau, để quân thần hai người đi trước.

Lý Hiệu nói: “Lén la lén lút, có chuyện gì mà đi không nhìn đường thế.”

Hứa Lăng Vân cười nói: “Đâu có.”

Lý Hiệu bỗng xoay người, nói: “Ngươi giấu thứ gì trong ngực áo? Mẫu hậu ta thưởng cho ngươi cái gì? Lấy ra xem nào.”

Hứa Lăng Vân sững sờ, sau đó ngước mắt quan sát thật kỹ sắc mặt Lý Hiệu. Hắn xấu hổ lấy đồ vật trong ngực áo ra – một tấm lụa trải giường màu trắng rộng hai thước vuông.

Lý Hiệu: “?”

Lý Hiệu không hiểu gì, cầm tấm lụa trắng đánh giá, hỏi: “Mẫu hậu đã nói những gì?”

Hứa Lăng Vân nói lí nhí: “Bệ hạ thành hôn đã ba đêm rồi, mà vẫn chưa… chưa động phòng, đội ti giám không dám nói, thái hậu hỏi có chuyện gì, nên bảo thần tới…”

“Ngươi…” Lý Hiệu thật sự giận không chỗ phát tiết, xoay người bỏ đi.

“Bệ hạ!” Hứa Lăng Vân vội đuổi theo: “Xin bệ hạ nghe thần một câu.”

Lý Hiệu càng nghĩ càng giận, dừng bước nói: “Ngươi mách bao nhiêu chuyện cho thái hậu rồi! Cô thật muốn cắt luôn đầu lưỡi của ngươi!”

“Bệ hạ minh xét, thần một câu cũng không nói!” Hứa Lăng Vân phản đối: “Bệ hạ suy nghĩ kỹ một chút đi, không phải những chuyện này đều rõ ràng rồi sao?”

“Ngươi láo xược!” Lý Hiệu giận tím mặt, quát: “Chuyện của cô cần ngươi quản à? Không biết trời cao đất rộng!”

Hứa Lăng Vân thức thời im lặng, Lý Hiệu nói: “Thái hậu cảm thấy ngươi thân cận với cô đúng không? Người khác không dám nói thì để ngươi nói? Hay là ngươi to gan lớn mật, thích tự mình gánh trách nhiệm khuyên bảo hoàng đế động phòng? Ha, Hứa Lăng Vân, da mặt ngươi cũng dày lắm đấy.”

Hứa Lăng Vân quỳ một chân trên đất nghe giáo huấn, Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Ỷ mình được sủng sinh kiêu, không biết tốt xấu chính là nịnh thần! Cô nói một câu có thể cất nhắc ngươi, thì cũng có thể một câu đưa ngươi vào chỗ chết! Ngươi quỳ kiểu gì đấy! Quỳ hẳn xuống cho ta!”

Hứa Lăng Vân nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ưng nô trước giờ chưa từng để hai đầu gối chạm đất, đây là quy định do Thành Tổ định ra.”

Lý Hiệu không lên tiếng, dậm nhịp chân trên đất, nhìn trái ngó phải như đang suy nghĩ nói gì trị tội Hứa Lăng Vân, Hứa Lăng Vân lại dâng lụa trắng lên, chân thành nói: “Bệ hạ, thứ cho thần không biết trời cao đất rộng, nhưng việc này sớm muộn gì cũng phải làm.”

Lý Hiệu: “Ngươi… Thật sự là phản rồi.”

Nơi đáy mắt Hứa Lăng Vân thấp thoáng ánh cười, thấp giọng nói: “Thần không sợ chết, từ xưa cuộc đời của ưng nô đã luôn là đi tìm cái chết, nhớ năm xưa Trương tướng quân còn dám nói với Thành Tổ…”

Giọng Lý Hiệu lạnh băng: “Nói cái gì.”

Hứa Lăng Vân: “Người không thành hôn, ta không xuất chinh.”

Lý Hiệu im lặng, Hứa Lăng Vân lại nói: “Sau khi Thành Tổ thành hôn, tướng quân Trương Mộ còn dám nói: Người phải động phòng, việc này sớm muộn gì cũng phải làm. Thần mạo phạm bệ hạ, thần tội đáng muôn chết, nhưng thần chỉ có một tấm lòng trung, nguyện chết vì bệ hạ, xin bệ hạ trị tội thần.”

Lý Hiệu hít một hơi thật sâu, nghĩ một chút rồi ra lệnh: “Người đâu.”

Thị vệ đi sau chỉ nghe được loáng thoáng đôi ba câu, lại không rõ xảy ra chuyện gì, chạy tới nhận lệnh, Lý Hiệu phất tay áo, nói: “Nhốt ưng nô vào tử lao, trưa mai giải đi chém đầu, không cần báo lại cô.”

Nói xong gã giấu ý tứ sâu xa mà quan sát Hứa Lăng Vân một chút, lạnh lùng nói: “Lần này vừa ý ngươi rồi đấy. Cô đi động phòng còn ngươi ra pháp trường. Kiếp sau gặp lại, Hứa Lăng Vân.”

Nói xong gã xoay người bỏ đi, Hứa Lăng Vân thì bị hai tên thị vệ kéo xuống.

Lúc qua ngự hoa viên đúng lúc gặp cung nữ thân tín của Lâm Uyển đã nói chuyện xong với Đình Hải Sinh, đang bước ra ngoài, Hứa Lăng Vân huýt sáo trầm thấp, nói với cung nữ kia: “Trở về chuyển lời, chuẩn bị lại đồ vật giống thứ nằm trong chiếc hộp chuẩn bị cho ngày mười lăm tháng tám nhé, tuyệt đối phải nhớ đấy.”

Sắc mặt cung nữ kia trắng bệch, mắt thấy Hứa Lăng Vân bị kéo đi tử lao, vội vàng lảo đảo về điện Diên Hòa.

Hứa Lăng Vân bị áp giải vào trong tử lao, cai ngục lấy áo tù, không ai dám ta tay, sợ nhỡ đâu vị thiên tử buồn vui thất thường kia lại thay đổi chủ ý, lúc ấy lại liên lụy chết một đám người.

Hứa Lăng Vân nói: “Không cần thay đâu, ngày mai lại phải ra rồi.” Nói xong, hắn tự nhấc một bình với một chén rượu trên bàn cai ngục, vào phòng giam tự rót tự uống.

Đêm hôm đó.

Lý Hiệu như con khỉ lớn, đứng ngồi không yên, lúc thì ra đứng trong vườn hoa, lúc lại về điện đi dạo. Cuối cùng gã ngồi trong điện tự rót tự uống một đống rượu.

“Ra ngoài!” Lý Hiệu say túy lúy, trách mắng.

Ti giám giật nảy mình nhìn Lâm Uyển đang ngồi trên giường, Lâm Uyển mím môi, gương mặt mềm mại ửng đỏ.

Lý Hiệu thật sự tức giận đủ rồi, đêm qua gã đã không ngủ đủ, lúc dự buổi triều sớm thì lại bị Lâm Ý với đám quan lại luận tội, Lâm Ý bác bỏ hết các tấu chương về cuộc đi săn mùa thu, đám quan lại quỳ xuống không chịu đứng lên, từng câu trích dẫn kinh điển, từng lời chỉ chó mắng mèo, nói cho Lý Hiệu không còn mặt mũi nào.

Thượng thư bộ Hộ còn tấu Giang Nam lũ lụt mất mùa, năm nay quốc khố trống rỗng, đại hôn của hoàng đế đã tiêu tốn không ít tiền của, nếu vẫn muốn tổ chức săn thu, xin hoàng thượng tự mình chi tiền.

Lý Hiệu uống rượu say sưa, chỉ muốn lật bàn đập hết đồ vật. Gã thực sự không hiểu mình là cái loại hoàng đế gì, cuộc hôn nhân này không phải gã tình nguyện, gã một mực nhớ mãi không quên chuyến săn thu, kết quả không hiểu sao cuộc hôn nhân tốn kém này lại thành, còn chuyện tiền bạc lại tính hết lên đầu gã. Đã sáu năm gã chưa bước ra khỏi cửa cung, vậy mà lại không có đủ ngân sách cho chuyến đi săn gã mong chờ quá lâu.

Quả thực không thể nhịn nổi nữa!

Lúc về điện còn bị Hứa Lăng Vân đổ thêm dầu vào lửa, lần này thì sướng rồi, ngày mai lập tức lôi ưng nô đi trảm, để xem ai dám bước ra, đến Hải Đông Thanh nuôi hai trăm năm còn có thể phóng sinh nữa là.

Không, cơn giận của Lý Hiệu vẫn chưa hạ xuống được.

“Người đâu!” Lý Hiệu say khướt, nói.

Ti giám nơm nớp lo sợ lại gần, Lý Hiệu đang muốn mở miệng, Lâm Uyển lại đột ngột nói: “Bệ hạ.”

Lý Hiệu nhướn mày lên, ra hiệu Lâm Uyển có chuyện gì mau nói, Lâm Uyển dịu dàng nói: “Trước giờ thần tử chỉ dám nói đùa với thiên tử minh quân thôi, thần thiếp không biết ưng nô đã phạm phải tội gì…”

Lý Hiệu chặn lời nàng: “Ái thê nói chí phải, cô không xử trảm hắn nữa, truyền lệnh dẫn ưng nô tới đây.”

Lý Hiệu định tìm vật gì đó, truyền chỉ gọi Hứa Lăng Vân đến. Gã lượn một vòng trong phòng, bất chợt mất hết hứng thú, thở ra một hơi ngồi trên giường.

Lâm Uyển thỏ thẻ: “Bệ hạ, tha cho hắn thôi, đã canh ba rồi.” Nói xong nàng nhẹ nhàng kéo mở cổ áo Lý Hiệu.

Đầu óc Lý Hiệu chếnh choáng, cũng không biết mình đang làm cái gì.

Việc này sớm muộn gì cũng phải làm, không hoàn thành thì sẽ kéo dài mãi mãi, chẳng biết lúc nào mới chấm dứt. Lý Hiệu sống hai hai năm trên đời, lần đầu tiên gã cảm thấy làm hoàng đế là chuyện thực sự chán nản.

Lý Hiệu hờ hững cởi áo bào leo lên giường, không lâu sau, mặt gã đỏ tới mang tai, người liên tục thở hổn hển, lặng yên nhìn sàn nhà xuất thần.

“Bệ hạ…” Lâm Uyển nói nhỏ.

Trong mắt Lý Hiệu ngập tràn bi ai, gã biết không thể giận lây Lâm Uyển, quay lại nói: “Làm đau nàng à?”

Lâm Uyển khẽ lắc đầu, Lý Hiệu kéo chăn cho nàng, đang đứng dậy bỗng nhớ ra một chuyện, gã quay đầu lại.

“Nàng… Lâm Uyển.” Lý Hiệu trầm giọng: “Cô không nhớ cha nàng từng nói…”

Lâm Uyển cắn môi dưới không lên tiếng, một lát sau nàng đưa bàn tay xuống dưới gối, dưới đó cất giấu trâm sắt sắc nhọn, ngón tay sột soạt sờ soạng dưới chăn định cắt đầu ngón tay. Đúng lúc nàng còn đang suy nghĩ làm sao tìm được tấm lụa trắng trên giường, Lý Hiệu lại thở dài, nói:

“Thôi bỏ đi.”

Lâm Uyển khó mà tin ngẩng đầu, thấy Lý Hiệu đứng dậy mặc áo choàng, tùy tiện thắt đai lưng. Thái giám đi lên hầu hạ, Lý Hiệu lạnh lùng nói: “Tất cả lui ra, ngày mai lại nói.”

Thái giám khom người lui ra, lòng Lý Hiệu lo lắng, quay đầu lại nói: “Cô ra ngoài một chút, nàng ngủ tiếp đi.”

Lâm Uyển âm thầm run sợ nằm lại, Lý Hiệu lại nói: “Về phần thái hậu, cô sẽ đích thân nói.”

Cho đến lúc này Lâm Uyển mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi đến cực điểm.

Lý Hiệu đẩy cửa điện bước ra vườn hoa, người canh giữ ngoài cửa chợt ngẩng đầu, cặp mày khẽ cong lên.

Lý Hiệu: “Đến đây từ bao giờ?”

Hứa Lăng Vân: “Thần mới đến đã canh ở đây rồi.”

Lý Hiệu nhỏ giọng nói: “Nghe thấy cả rồi chứ gì?”

Hứa Lăng Vân khẽ gật đầu.

Lý Hiệu không ngờ Hứa Lăng Vân lại đến nhanh như thế, gã hít một hơi thật sâu, nhíu mày hạ tiếng cực nhỏ: “Cô vẫn chưa muốn trở mặt với nhà họ Lâm. Hứa, Lăng, Vân, nếu ngươi còn dám nói hươu nói vượn trước mặt thái hậu…”

Hứa Lăng Vân lấy một tấm lụa trắng nhuốm máu được gấp gọn gàng, trên cánh tay hắn vẫn còn có một vết cắt mờ, vết thương cũng đã liền lại.

Lý Hiệu lẳng lặng đứng im, Hứa Lăng Vân nhìn Lý Hiệu không nói câu nào.

Lý Hiệu nhận tấm lụa trắng: “Cảm ơn ngươi, Hứa ái khanh.”

“Ái khanh?” Khóe miệng Hứa Lăng Vân nhẹ nhàng nhếch lên, hắn lắc đầu, quay người bước đi: “Nếu bệ hạ không còn việc gì cần sai bảo, thần xin phép cáo lui, thần nên trở về đại lao rồi.”

“Đứng lại.”

Lý Hiệu thở dài, nói: “Đi cùng cô một lúc.”

Hai người dừng lại bên hồ Thái Dịch, nửa đêm canh ba, Lý Hiệu nói: “Ngươi cũng ngồi đi, cô cho ngươi ngồi.”

Hứa Lăng Vân cũng không từ chối, hắn lập tức ngồi xuống, quân thần sóng vai bên hồ, không ai mở miệng.

Một lúc lâu sau, Lý Hiệu đứng dậy đi khỏi, Hứa Lăng Vân ngẩn người thật lâu rồi cũng trở về một mình.

Con người bỏ đi, để lại một mảnh trời trăng mùa thu như nước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio