Ứng Vô Hoan không biết mình đang đặt niềm tin vào điều gì, nhưng cô muốn tin tưởng như vậy, chỉ đơn giản là vì muốn thôi.
Trong phòng tiếp khách trên lầu, bầu không khí giương cung bạt kiếm, cãi vã kịch liệt, hoặc trầm trọng đến mức động tay động chân, Ứng Vô Hoan có thể đoán được bảy tám phần nhưng không giúp được gì cả.
Cô ôm đầu gối, cuộn mình ngồi trên sô pha ở tầng một, chống cằm lên gối, ngẩn người với nét mặt vô cảm.
“Cô Oanh về rồi, muốn ăn chút gì không, tôi bảo phòng bếp chuẩn bị ngay.” Nương theo giọng nói vang vọng của quản gia Trương, Ứng Vô Hoan chợt ngẩng đầu rồi nhìn ra cửa.
Cửa đang rộng mở, một mỹ nhân phong thái lả lướt đứng đấy, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, ý cười vẫn luôn thường trực trong đôi mắt, chiếc váy dài được cắt may bất quy tắc khẽ lay động trong gió.
“Ứng Ứng, qua đây để mẹ ôm chút nào.” Lục Oanh dang hai tay, cười gọi.
Ứng Vô Hoan nhanh chóng bước xuống, quên mang cả dép lê, để chân trần chạy về phía mẹ.
Cô vùi vào lòng mẹ, dùng đầu cọ cọ, nhỏ giọng gọi: “Mẹ ơi.”
Tết năm ngoái là lần gần đây nhất cô có thể nhìn thấy mẹ bằng xương bằng thịt, không biết nên cảm ơn Khúc Sở hay do trùng hợp thật nữa.
Lục Oanh cụp mắt, xoa đầu con gái, dịu dàng thì thầm dỗ dành: “Sao vẫn như trẻ con vậy.”
Đường cong trên bờ môi vốn không rõ của Ứng Vô Hoan chậm rãi bằng phẳng lại, cô lập tức ổn định cảm xúc vừa bộc lộ ra ngoài của mình, bình tĩnh tỉnh táo đáp: “Con xin lỗi.”
“Mẹ vì con nên lần này đã đặc biệt về gấp từ Pháp, để lỡ tận hai lễ hội âm nhạc đó.” Lục Oanh buông Ứng Vô Hoan ra, hỏi: “Vậy, con muốn sống với Khúc Sở thật à?”
Ứng Vô Hoan gật đầu, dứt khoát thừa nhận: “Đúng ạ.”
Cô tỉ mỉ vuốt ve đầu ngón tay vào lòng bàn tay, để níu giữ xúc cảm khi ôm mẹ.
Lục Oanh hiểu rõ, ánh mắt lướt thẳng qua cô: “Em được lắm đấy, Khúc Sở.”
“Bình thường thôi, thế giới thứ ba.” Giọng nam trầm vô cùng cuốn hút vang lên.
Ứng Vô Hoan máy móc nghiêng đầu, Khúc Sở lười biếng dựa vào cầu thang ở cách đó không xa, một tay bỏ vào túi, anh hững hờ cười, gọi: “Đã lâu không gặp chị rồi.”
Lục Oanh thở dài một hơi, chế nhạo nói: “Nhờ phúc của em nên gặp mặt nữa nè, ra vẻ ngầu gì chứ, bỏ tay ra.”
“...” Yết hầu của Khúc Sở chuyển động: “Không được, cứ thích ra vẻ đấy.”
Thật ra, Ứng Vô Hoan đã chăm chú nhìn cánh tay anh một lát rồi, ống tay áo sơ mi được xắn lên rất tùy ý, để lộ phần cánh tay với đường nét cơ bắp săn chắc, nơi cổ tay nhô lên khớp xương, giữa màu áo đen và làn da trắng lạnh có vệt màu đỏ tươi chói mắt chưa được che kỹ.
Khúc Sở mất tự nhiên trước ánh nhìn quá mức của cô, vô thức nhét tay vào túi sâu hơn.
“Đừng giả bộ nữa.” Ứng Vô Hoan lên tiếng, uể oải nói.
Khúc Sở bèn rút tay ra khỏi túi, trên mu bàn tay có vết thương rõ ràng, máu chảy xuống từ nơi đấy, uốn lượn dọc theo ngón tay thon gầy, cuối cùng tụ lại tờ khăn giấy mà anh vò trên đầu ngón tay.
“Sợ máu à?” Khúc Sở yếu ớt hỏi.
Ứng Vô Hoan lắc đầu, anh gật đầu: “Vậy thì tốt, khi làm nũng em đáng yêu lắm, nhưng dừng lại xíu nhá, phải chờ chút nữa mới có thể trả lại mẹ cho em được.”
Khúc Sở ngoắc tay với Lục Oanh: “Chị, theo em lên đây.”
“Tới ngay.” Lục Oanh vừa trả lời vừa lục túi, lấy một hộp trang sức bằng nhung tơ xanh tinh xảo, nhét vào tay Ứng Vô Hoan, giải thích: “Quà sinh nhật năm nay của con, mẹ mua trước rồi.”
Hai tay của Ứng Vô Hoan cầm hộp, cô vẫn đứng đấy, đưa mắt dõi theo bóng lưng của mẹ và Khúc Sở biến mất rồi mới cúi đầu nhìn quà.
Trong hộp chính là một viên đá sapphire kashmir mượt như nhung, kèm theo thẻ tên, 11.82 carat, giá trị ngàn vạn.
Nhưng cô đâu còn thích màu xanh đậm nữa, bây giờ cô chuộng xanh nhạt, tiếc rằng mẹ không biết.
Viên đá quý không trong suốt, chẳng chiếu sáng được màu mắt ảm đạm mơ hồ của Ứng Vô Hoan.
Cô hết đóng rồi mở hộp, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng mới nhét vào túi váy ngủ.
Ứng Vô Hoan gửi tin nhắn cho giáo viên buổi chiều đến ôn thi Vật lý, cực kỳ ngắn gọn.
Ứng Vô Hoan: [Hôm nay nghỉ học ạ.]
Giáo viên trả lời cũng nhanh: [Được, tìm thời gian học bù sau.]
Cô cũng không nhiều lời, cô giáo hiển nhiên đã quen với cách giao tiếp của cô, lời ít ý nhiều, chỉ ưu tiên các câu nói rõ ràng.
Trình bày thẳng thắn là xong, ngoại trừ trả lời trong giờ học, Ứng Vô Hoan ít khi dài dòng, tuyệt đối sẽ không tán gẫu về chuyện nhà.
Đầu bếp đã chuẩn bị cả một bàn tiệc đầy ắp theo lượng khách đến nhà, nhưng mãi đến khi cơm canh đã nguội hết, cũng chẳng ai qua dùng bữa.
Hôm nay đã được định sẵn là một ngày không bình thường, bấp bênh.
Ứng Vô Hoan ngồi trong phòng khách, bên trái là túi để quà sinh nhật sớm hơn năm tháng, túi bên phải đựng cồn và băng gạc y tế cô xin từ quản gia, cả hai đều trĩu nặng.
Người “bố” tám trăm năm không gặp Ứng Hành Vân bước vào cửa lớn, không kịp thay giày đã vội vã bỏ đi, đến nửa ánh mắt cũng chẳng bố thí cho cô.
Ứng Vô Hoan ngắm nghía chuỗi dấu chân trên sàn nhà, tận đến lúc có người tới lau dọn sạch sẽ.
Qua một lát nữa, ông nội, người đã sớm giao quyền cho anh trai cùng cha khác mẹ của cô Ứng Thận Hành, đang chống gậy, được người ta đỡ vào cửa.
Ứng Khiêm tung hoành ngang dọc trên thương trường, sát phạt tứ phương hơn nửa đời người, cuối cùng đành chịu thua trước cơ thể của mình. Sau khi trúng gió, bản thân ông không còn khỏe mạnh như trước, thậm chí có lần bị liệt nửa người, về sau khôi phục lại được, hiện giờ có thể miễn cưỡng đứng lên cũng được xem là một kỳ tích y học.
Ông đặc biệt tới, hẳn chuyện hôm nay nào dễ dàng giải quyết như vậy, Ứng Vô Hoan tuyệt vọng nhắm mắt, than thở nhẹ đến mức không thể nhận ra.
Tất cả những người có quan hệ thân thích với cô ở kiếp này, đều đã tề tụ về đây.
Họ đang tranh chấp bàn luận với nhau vì quyền sở hữu cô.
Không thể nghi ngờ gì nữa, Khúc Sở đã đặt Ứng Vô Hoan vào vị trí mắt bão, nhưng tâm bão rõ ràng là nơi tĩnh lặng nhất, bởi vì áp suất khí quá cao, không khí không hình thành được dòng đối lưu, ngay cả gió cũng chẳng xuất hiện.
Nhưng trái tim cô đang xoay vòng trăm ngàn lần, chỉ ước có thể cuốn theo cơn gió lốc, tốt nhất là tan nát ngay tại đây.
***
Bên trong phòng tiếp khách tầng hai là khung cảnh nghiêm nghị, Khúc Sở đứng chính giữa, anh thẳng lưng, vẻ mặt long trọng, bàn tay đã ngừng chảy máu.
Tiếng hô hấp lẫn thở dài nặng nề đan xen vào nhau, tạo nên bầu không khí đặc biệt cho căn phòng này.
Khúc Sở liên tục bị chất vấn, anh đều đối đáp trôi chảy.
Dung Lỗi xuất phát đầu tiên, anh ta và Khúc Sở là bạn từ nhỏ, xưng huynh gọi đệ đã khoảng hai mươi năm.
Tay trái đấm vào lòng bàn tay phải, sau vài lần tấn công, Dung Lỗi chuyển sang dạo quanh Khúc Sở, dùng tình động tâm, dùng lý động não [1]: “Anh hai à, cậu đã được mời vào ngành Thạc sĩ Tâm thần học của Viện Y học Harvard rồi. Nếu không có gì bất ngờ, cậu nên cầm bằng Tiến sĩ rồi mới về nước hành nghề, em gái tôi thì ít nhất phải hoàn thành chương trình cấp 2 trong nước. Hơn nữa, cậu nói tôi nghe thử, học y thì làm sao chăm sóc được một cô gái vị thành niên? Cậu dư dả thời gian à?”
[1] 晓之以情, 动之以理: dùng tình cảm để làm lay động lòng người, dùng lý lẽ để khiến người khác hiểu rõ. Tác giả sai raw chữ li ở cuối.
“Đương nhiên tôi biết, cậu vốn đã giành được huy chương vàng Olympic quốc tế về Vật lý và Sinh học. Đối với cậu, cũng chẳng khó khăn gì để nhận được lời mời ấy, nhưng việc này liên quan đến quỹ đạo cuộc đời của cậu đấy, cậu phải tính thật kỹ chứ. Dù chúng ta không nghĩ đến người khác thì cũng phải suy xét vì bản thân mình, cậu không thể mới có chút rượu vào là bắt đầu nói ra lời mê sảng được, đúng không?”
“Không đúng.” Khúc Sở bác bỏ như đinh đóng cột: “Trước khi đến, tôi đã dành tận tám ngày để suy nghĩ về tính thiết thực và khả thi của chuyện này rồi. Tôi sẽ không đi du học, cũng đã để lỡ cơ hội thành nghiên cứu sinh trong nước, tôi sẽ thi thẳng vào Viện Y học tại đây luôn, lấy bằng Tiến sĩ ở Đế Đô, sẽ chẳng ảnh hưởng đến việc chăm nom em gái cậu đâu.”
Lục Lận đã chứng kiến Khúc Sở trưởng thành, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川), ông hết hơi, ngậm điếu thuốc, vẫn không lên tiếng gì.
Ứng Thận Hành ném ly qua, mảnh vỡ bắn lên, vô tình cắt trúng vết thương trên mu bàn tay của Khúc Sở.
Anh ấy thật sự muốn ra tay nặng hơn với Khúc Sở, may mà em gái Ứng Cẩn Ngôn đã níu lại.
Đôi mắt sắc bén của Ứng Thận Hành nhìn thẳng vào Khúc Sở: “Cậu có biết vì sao pháp luật nước ta lại quy định, khi đàn ông độc thân nhận nuôi cô nhi khác giới, thì phải chênh lệch hơn bốn mươi tuổi không?”
Chồng chất nỗi âu lo, không phải không tin vào nhân phẩm của Khúc Sở, chỉ đơn giản là chẳng thể đánh cược vào nhân tính mà thôi.
Khúc Sở gật đầu, thề son sắt: “Tôi hiểu rõ anh đang bận lòng điều gì, nhưng tôi tuyệt nhiên không hề xuất phát từ tâm lý bẩn thỉu mới đưa ra ý kiến này. Nếu như tôi có một tí suy nghĩ nam nữ với em gái anh, tôi sẽ chết ngay lập tức, chết không tử tế.”
“Lý do?” Ứng Cẩn Ngôn thấp giọng, đặt câu hỏi: “Trước đó anh đâu biết em gái tôi, sao bỗng dưng có ý định này?”
Mấy ngày nay, Khúc Sở đã suy nghĩ vô cùng thấu đáo, anh nghiêm túc nhả từng chữ thật chậm rãi: “Tôi nghe thấy em ấy đang cầu cứu. Một bóng dáng nhỏ bé trên sân thượng, như thể buông tay ra là sẽ rơi xuống ngay, tôi không có cách nào phán đoán được chứng bệnh, tôi chỉ hy vọng em ấy có thể sống vui vẻ một chút thôi. Mà vào ngày gặp được Ứng Vô Hoan, vì một vài chuyện xảy ra, tôi cũng dao động tín ngưỡng học y của mình, tôi cũng cần người cứu tôi, lý do này được chứ?”
Đương nhiên là Ứng Vô Hoan không hạnh phúc rồi, nhưng tất cả người nhà quan tâm cô cũng đã cố hết khả năng của bản thân. Dẫu vậy, cách bồi dưỡng xưa giờ là thế, áp lực lớn, thiếu thốn tình thân gia đình, họ không tài nào thay đổi hay cải thiện được tính cách đã hình thành từ nhỏ của cô.
Chỉ có thể xác định trong bài kiểm tra tâm lý được sắp xếp định kỳ vào thời gian rảnh, chắc chắn cô không mắc bệnh về sinh lý là được.
Điều hài hước của việc thảo luận này là, trong chuyện Khúc Sở muốn dẫn con gái rời khỏi nhà để chăm sóc, bố và mẹ về mặt sinh học của Ứng Vô Hoan hiếm khi nào thống nhất ý kiến, cả hai đều tán thành.
Lục Oanh ra sức chỉnh lại tư thế để khoe hết nét đẹp trên chiếc váy mình đang mặc, bà cười tươi rói: “Mọi người đều đã thấy Khúc Sở lớn lên thế nào, không yên tâm gì chứ? Chưa cần kể đến việc nó sẽ không làm chuyện khác người với nhân phẩm của mình, thì ai mà dám đụng đến Ứng Ứng à?
Không một ai tung hứng với bà, tuy bà nói cũng đúng.
Bạn không biết đến thân thế của Ứng Vô Hoan thì thôi, nhưng sau khi được phổ cập rồi và bạn vẫn muốn mưu toan ý đồ xấu với cô, thì quả thật đầu óc bạn vừa bị lừa đá vừa bị giẫm qua.
Khúc Sở là người thông minh, không gây ra chuyện ngu xuẩn gì đâu.
Nếu ý kiến của Lục Oanh vẫn được xem như phân tích hợp lý, thì Ứng Hành Quân quả thực là ví dụ cho “Ngọa long phượng sồ" [2]. Ông không nói nửa câu, nhanh chóng đập “Giấy thỏa hiệp ủy thác chăm sóc” lên bàn, đến tên cũng lười ký, đóng dấu gọn lẹ.
[2] 卧龙凤雏: Ý chỉ người tài chưa xuất đầu lộ diện.
Ông cũng không quên giải thích vì sao con dấu màu vàng, Ứng Hành Vân coi trời bằng vung, bật hơi nói: “Lúc ký tên, tôi đang vẽ một bức tranh nên tiện tay ấn thôi.”
Cực kỳ vớ vẩn.
Cuộc tranh luận này tốn rất nhiều thời gian, đến cuối cùng, Dung Lỗi lo âu xoa dịu thay Khúc Sở, kiên trì hòa giải với câu: “Bữa nay dừng tại đây thôi, hôm khác tỉnh táo lại rồi nói sau.”
Hơn nửa quá trình, Ông cụ Ứng chỉ lắng nghe, xong việc mới mở miệng. Ông cụ không lên tiếng thì thôi, nhưng khi đã cất giọng rồi thì ai nấy đều kinh ngạc.
Ông cụ thẳng tay ném ra một quả bom chìm, đỡ bàn đứng dậy, giọng như tiếng chuông đồng: “Cháu Sở, vừa rồi ông đã cho người thông báo đến ông nội cháu, ông ấy cũng sắp tới rồi. Nếu cháu có thể thuyết phục ông nội cháu, ông sẽ đồng ý để Ứng Vô Hoan đi với cháu.”
“...” Ứng Thận Hành bóp xương lông mày, cứng rắn bổ sung: “Cậu còn phải đảm bảo nhà cậu lắp camera giám sát theo yêu cầu của tôi, để tôi có quyền lợi giám sát bất kể lúc nào và bất cứ nơi đâu. Việc cậu muốn làm rất nghiêm trọng, tự do bản thân chỉ là điều nhẹ nhất mà cậu phải trả giá thôi, tôi khuyên cậu bây giờ thu hồi lại lời nói đi.”
Con người của Khúc Sở ấy, bạn nói anh ấy là con nhà người ta, hoàn toàn dựa vào việc so sánh.
Giữa đám con ông cháu cha cùng thế hệ khác người đến mức chọc thủng trời, đã bật lên một Khúc Sở với vẻ ôn hòa hiểu chuyện.
Nhưng trên thực tế, từ trong xương cốt, anh vẫn là một người ngông cuồng bướng bỉnh, hăng hái năng nổ.
Ứng Thận Hành thẳng thừng bỏ thêm vào cán cân, Ứng Vô Hoàn phía bên trái, còn phải là vô vàn điều xoay quanh Khúc Sở.
Quả cân nhẹ nhất là tự do, nặng nhất nằm ở cả quãng đời sau này.
Ứng Thận Hành cứ im lặng khoanh tay nhìn anh như vậy. Ánh nhìn hai bên chạm nhau giữa không trung, không lùi bước cũng chẳng né tránh.
Chiếc kính gọng vàng đã được tháo xuống từ lâu, trong đôi mắt hẹp dài trìu mến của Khúc Sở chỉ chứa hai cảm xúc: kiên nghị và nghiêm túc.
Gần như không hề nghĩ ngợi gì, Khúc Sở đã chấp nhận yêu cầu này: “Được, tôi sẽ phối hợp lắp camera. Nếu Ứng Vô Hoan không vừa ý khi sống với tôi, mọi người xử lý thế nào, tôi đều chịu hết, quyết không nuốt lời. Ai còn yêu cầu gì thì hãy nói, tôi đồng ý tất, chỉ cần có thể đưa em ấy đi.”
“Dù việc này sẽ khiến cậu lãng phí hết hai mươi năm phấn đấu và cả đời cậu sao?” Dung Lỗi ép hỏi.
“Phải.” Khúc Sở ngẩng đầu ưỡn ngực, cung kính đáp: “Vì em ấy, tôi sẽ từ bỏ tự do, thay đổi kế hoạch trước đấy, dù phải xoay chuyển toàn bộ cuộc đời, tuyệt không hối hận. Tôi sẽ không bao giờ từ bỏ suy nghĩ muốn đưa em ấy đi. Con người tôi, cuộc đời tôi, tôi sẵn sàng lấy ra để đảm bảo. Hôm nay tôi đã không suy nghĩ kỹ càng, tôi sẽ thuyết phục ông nội của tôi trước, sau đấy sẽ trình bày rõ với các vị.”
Lục Lận đè thuốc lá: “Cháu cứ đi trước, để chúng ta cân nhắc đã, chắc hẳn người nhà cháu cũng đến rồi.”
Khúc Sở dùng một tay chỉnh quần áo, lễ phép rời đi.
***
Ứng Vô Hoan đến ngồi ở băng ghế dưới mái hiên, trên gối là âu phục được gấp lại, nghe tiếng mưa rơi tí tách.
Bên cạnh có bóng râm phủ xuống, khi nghiêng đầu thấy rõ người đến, hàng mi dài khẽ rung động, cô nhạt giọng hỏi Khúc Sở: “Cần gì chứ?”
Đâu cần gây chuyện đến mức này chỉ vì em. Không đáng, càng chẳng cần phải vậy, ngay cả bản thân mình em cũng sẵn sàng từ bỏ mà.
Cô vặn mở nắp chai cồn trong túi rồi đưa cho Khúc Sở, tỏ ý anh hẵng tự xử lý.
“Cảm ơn, em còn rất chu đáo nữa.” Khúc Sở khẽ cười khen ngợi. Anh cầm lấy chai cồn, nghiêng xuống đổ vào vết thương, cồn cao kích thích đến máu, từng giọt rơi dưới nền đất xi măng.
Vết thương bề ngoài trắng bệch, bên trong là máu thịt đỏ tươi, dấu cắt cũng không nông, nhìn vào sẽ thấy vô cùng đau đớn. .
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Nhưng Khúc Sở vẫn duy trì nụ cười, cũng không chớp mắt.
Ứng Vô Hoan cắn môi, chờ anh trả lại chai cồn rồi mới đưa băng gạc đến, vừa định nói để em băng giúp anh, đã thấy Khúc Sở tự băng bó rất thành thạo, động tác gọn gàng, sau cùng anh còn cúi đầu dùng răng cắn bỏ đầu còn lại của băng gạc.
“Nào, thắt chiếc nơ bướm xinh đẹp cho anh trai đi, cảm ơn Ứng Ứng.” Khúc Sở khom lưng, đưa tay cho cô, giọng nói mát lạnh tựa dòng nước đang chảy róc rách dọc theo khe núi