Ngồi vào bàn học, Hải Dương đem bài tập tiếng Anh ngày hôm nay ra làm. Cầm trên tay hai tờ photo bài tập, cô chần chừ một lúc rồi đem balo của Hải Phong lại rồi để vào trong tờ bài tập thầy dặn cô đưa cho cậu.
Nhờ người ngồi cạnh có vốn tiếng Anh siêu đẳng nên thời gian vừa qua, môn tiếng Anh của Hải Dương tiến bộ vượt bậc đến nỗi thầy Đông cũng phải khen cô một câu. Bởi vậy mà Hải Dương tự tin hẳn, không còn dánh vẻ nghiêm túc như khi đánh trận mỗi khi đến tiết Anh như trước nữa.
Chỉ là so với ai kia thì cô chẳng khác nào trẻ mới tập nói. Mỗi lần nhìn bài kiểm tra của mình đặt cạnh bài kiểm tra của cậu ta, cảm giác thế giới như sụp đổ vậy.
Thử tưởng tượng xem: bức tranh của bạn trông rất dễ thương, khá thu hút nhưng khi đặt cạnh một bức tranh đẹp vượt trội, nổi bật thì sự tồn tại của bức tranh còn lại chỉ để làm nền cho bức tranh xinh đẹp kia mà thôi.
Cô và Hải Phong chính là như vậy. Nếu chỉ riêng môn tiếng Anh cậu ta giỏi thì cũng không nói đi, ai bảo người ta là con lai.
Thế nhưng!
Có nhất thiết phải giỏi toàn diện các môn như vậy không hả trời?
Trước đây Hải Dương chỉ muốn làm một người bình thường, sống qua năm cấp một cách lặng lẽ. Nhưng từ cái ngày Hải Phong xuất hiện, áp lực thật lớn!!!
Hải Dương làm xong bài tập tiếng Anh rồi, lại đem toán ra làm tiếp. Mãi đến hơn h, cô mới đặt bút xuống.
Vươn vai ngáp dài một cách thoải mái, Hải Dương gấp sách vở lại rồi gieo mình xuống giường cái "phịch"
Mệt thật đấy. Hải Dương lẩm bẩm, cô đánh răng xong ngáp ngắn ngáp dài tắt điện trèo lên giường ngủ.
Bình thường, Hải Dương rất dễ vào giấc, hiếm khi cô bị mất ngủ. Vậy mà đêm nay, vừa nhắm mắt lại thì hình bóng lúc chiều của Hải Phong lại hiện lên trong tâm trí cô. Ánh mắt cô đơn hoảng loạng như đứa trẻ bị bỏ rơi của cậu ta ám ảnh cô. Đôi mắy ấy đen láy, chất chứa sự buồn bã bi thương lạ lùng.
Hải Dương quay người qua lại mấy lần vẫn không thể dứt hình bóng cậu ta ra khỏi đầu bèn ngồi bật dậy. Cô mò mẫm tìm điện thoại, vẫn giao diện đó, vẫn khung trò chuyện đó, vẫn dòng chữ viết dở chưa gửi cho Hải Phong.
Cô bặm môi gõ chữ. Âm thanh bàn phím vang lên trong bóng tối.
Hải Dương ngã xuống giường, mắt nhắm lại. Ánh sáng xanh nhạt từ điện thoại hắt ra khiến xung quanh không đến nỗi tối om.
Trên điện thoại hiển thị dòng tin nhắn đã gửi
Hải Dương: [ Đang làm gì đấy? ]
Hải Dương cảm thấy hối hận. Giờ này thì ngủ chứ còn làm gì?
Cô ngồi bật dậy, ngón tay dí vào dòng tin nhắn vừa gửi rồi xoá di. Thờ dài một hơi, tắt điện thoại rồi lặi nằm xuống.
Lúc Hải Dương quyết tâm quên hết mọi chuyện, thả lỏng để chìm vào giấc ngủ thì tiếng tin nhắn đột ngột vang lên khiến cô giật nảy người, lại vội vàng ngồi dậy mở điện thoại ra coi
Dòng thông báo hiện lên: " Hải Phong đã gửi tin nhắn cho bạn "
Hải Dương hồi hộp chạm vào dòng thông báo kia, tin nhắn của cậu ta hiện lên
Hải Phong: [ Sao thế? ]
Sao thế?
Chỉ vẻn vẹn hai chữ mà không hiểu sao trái tim cô chợt rung lên. Hải Dương cúi thấp đầu, không nhịn được khẽ cười, hai má dần nóng ran.
Cô nên trả lời thế nào đây?
Hải Dương sốt ruột, cô gõ gõ rồi lại xoá. Liên tiếp vài lần như thế người bên kia có lẽ cũng mất kiên nhẫn với cô. Tin nhắn lại tới
Hải Phong: [ Có chuyện gì à? ]
Chuyện gì ư? Cô cũng không biết nữa. Thầy Đông đã bảo cô là gia đình cậu có chuyện đột xuất, cô còn nhắn tin cho cậu làm gì?
Điện thoại trên tay lại vang âm thanh tin nhắn
Vội vàng mở ra xem
Hải Phong: [ Hải Dương? Sao không nói gì thế? Ngủ rồi à ]
Hải Dương mím môi, quyết định nhắn lại
Hải Dương: [ Chưa, tớ chưa ngủ ]
Hải Phong: [ Cậu nhắn gì thế? Sao lại xoá? ]
Hải Dương: [ Không có gì, nãy tớ gửi nhầm ]
Hải Phong: [ Ừm ]
....
Hai người trầm mặc một lúc, không ai nói thêm điều gì. Hải Dương thở dài, định gõ tạm biệt thì tin nhắn từ Hải Phong gửi tới
Hải Phong: [ Chiều nay mẹ tớ đột xuất gọi tớ về ]
Hải Dương ngạc nhiên khi Phong nhắn cho cô như vậy, giống như cậu đang giải thích với cô vậy. Bất giác nở nụ cười, ngón tay lướt tren bàn phím, cô nhắn lại.
Hải Dương: [ Tớ biết, thầy Đông nói với tớ rồi ]
Hải Dương: [ Balo của cậu cùng bài tập thầy phát tớ cầm hộ cậu rồi. Mai tớ đem trả nhé? ]
Hải Phong: [ Không cần đâu. Có lẽ mai tớ chưa thể đến lớp được ]
Hải Dương: [ Hả? Thế bao giờ cậu đi học lại ]
Hải Phong: [ Chưa biết nữa, việc nhà khá quan trọng. Không biết bao giờ mới xong ]
Hải Dương: [ Vậy để tớ đem balo qua nhà cậu cho. Cậu ở đâu? ]
Hải Phong: [ Để tớ tự đến lấy ]
Hải Phong: [ Muộn rồi, đừng nghịch điện thoại nữa. Ngủ đi ]
Hải Dương: [ Oh, ngủ ngon. Bye bye ]
Hải Phong: [ Ngủ ngon ]
Hải Dương vùi mặt vào chăn, hiện giờ tim cô vẫn đang nhảy loạn lên. Cậu ấy chúc cô ngủ ngon....
Hải Dương ngồi bật dậy. Cô đang nghĩ gì thế? Chúc ngủ ngon thôi mà? Kích động cái gì vậy?
Tự tát mình một cái rồi niệm thầm trong đầu rằng cô chỉ vui khi mình không làm cậu ta buồn mà thôi.
Ngủ đi, ngủ đi.
Điên điên rồ rồ đến gần giờ, cuối cùng Hải Dương cũng chìm vào giấc ngủ. Đáng khinh bỉ là đêm ấy cô lại nằm mơ thấy Hải Phong bày tỏ tình cảm với mình.
Ai da, tâm hồn thiếu nữ rung động rồi.
_____
Tác giả: Tối nay hai chương rồi nhé >