Ước Hẹn Thanh Sơn

chương 16

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hoàng hôn.

Mưa càng lúc càng nặng hạt.

Trần Kiêu không ngờ rằng lúc này Trịnh Thanh Sơn lại lên núi.

Cô vội vàng khoác áo khoác đi ra ngoài, thấy anh đang đứng trước sân homestay.

Dưới mái hiên, du khách đang ngồi quây quần chơi đàn ghi-ta, mọi người đang ngồi hát theo.

Anh cau mày.

Trong cơn mưa, gương mặt Trịnh Thanh Sơn đặc biệt lạnh lùng.

“Bạn học Trịnh.” Trần Kiêu chạy về phía anh.

Anh tiến đi tới, che dù lên đầu cô, những hạt mưa dày đặc rơi xuống tạo ra âm thanh như những hạt châu nhỏ rơi trên đ ĩa ngọc.

Mới chạy được hai bước, nhịp tim của Trần Kiêu đã bắt đầu dồn dập.

Cô hít một hơi, ngước lên nhìn, thấy đường quai hàm rắn chắc của anh mềm mại hơn mọi ngày rất nhiều.

Cô hỏi: “Tôi chỉ vừa gửi địa điểm mà cậu đã tìm được rồi?”

Trịnh Thanh Sơn dắt cô vào trong, đáp: “Lúc đó tôi đã ở trên núi rồi”.

Trần Kiêu im lặng một lúc, vậy là khi anh lên núi thì trời đã bắt đầu mưa.

Cô định hỏi nhưng Trịnh Thanh Sơn đã thu dù lại.

Bài hát dưới mái hiên kết thúc, một tràng pháo tay vang lên, những thanh niên 18, 19 tuổi luôn tràn đầy năng lượng.

Trịnh Thanh Sơn muốn đặt phòng qua đêm, bà chủ nhà nhìn vào máy tính, vẻ mặt khó hiểu nói: “Xin lỗi, thật trùng hợp, hôm nay trời mưa, có nhiều người ở lại qua đêm nên không còn phòng."

Vẻ mặt Trịnh Thanh Sơn không thay đổi, quay sang Trần Kiêu nói: “Tôi thấy gần đây có một khách sạn khác, tôi qua xem xem”.

Bà chủ nhà che miệng cười: “Sao đôi tình nhân trẻ tuổi này lại ngại ngùng như vậy? Sao không ở chung phòng?”

Tim Trần Kiêu đập thình thịch, vô thức nhìn Trịnh Thanh Sơn.

Trịnh Thanh Sơn làm như không nghe thấy, chỉ nói: “Cám ơn.”

Trần Kiêu lo anh đi tìm khách sạn một mình nên theo anh đến đó.

Hai người đi ra ngoài, Trịnh Thanh Sơn cố ý nghiêng dù về phía cô, bàn tay trắng nõn lạnh lẽo có chút gân xanh đang nắm lấy cán ô.

Hành động tưởng chừng như tuỳ ý nhưng lại hoàn toàn kiên định.

Trên núi trời không quá tối, cách vài bước lại có một chiếc đèn lồ ng tròn treo trên cây, ẩn mình như những vầng trăng sáng.

Vì trời mưa nên thời tiết khá lạnh.

“Đám người Diệp Thải chơi bài thế nào?” Trần Kiêu chủ động hỏi.

“Vương Bằng Trình thắng.” Anh mỉm cười đáp: “Về sau tôi cũng không biết.”

“Vậy Diệp Thải chắc sẽ nổi nóng.”

Trịnh Thanh Sơn vui vẻ gật đầu.

Đi xuống đường núi có thể nhìn thấy một khách sạn nằm ở góc đường.

Tường đỏ ngói xanh, phảng phất hương vị cổ xưa.

Những hạt mưa rơi rải rác trên dù, cô thản nhiên hỏi: "Ninh Tưởng cũng đang chơi bài phải không? Cô ấy thế nào rồi?"

Hỏi xong cô liền hối hận, tim lỡ một nhịp, ngước lên nhìn anh.

Anh nhìn cô, trong mắt hiện lên sự dò hỏi.

Trần Kiêu mở miệng định nói "Tôi chỉ hỏi thôi" nhưng chưa kịp nói đã bị câu trả lời của Trịnh Thanh Sơn nuốt chửng.

“Tôi không để ý.”

Trịnh Thanh Sơn: “Tới rồi.”

Khách sạn này cũng rất đông du khách ở lại.

Trịnh Thanh Sơn đi tới hỏi, cũng không còn phòng trống, nếu tìm nữa thì họ phải đi bộ ngược lên núi, nhưng trời đã rất khuya, lên núi hiển nhiên là không an toàn.

Trịnh Thanh Sơn quay người, chiếc dù trên tay lấm tấm những hạt mưa, uốn lượn thành một đường chảy dọc xuống mặt đất.

Trần Kiêu chỉ cảm thấy ánh mắt anh thâm trầm, không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

Một lúc sau, Trần Kiêu chậm rãi thở dài, nhẹ giọng nói: “Khách sạn gần nhất cách nơi này rất xa, một mình cậu lên núi thì không an toàn."

Trịnh Thanh Sơn khẽ nhếch khóe miệng.

Trần Kiêu quan sát vẻ mặt của anh, sau khi xác nhận anh không có cảm xúc gì khác, mới nói tiếp: “Đến chỗ của tôi một đêm, dù sao bọn Diệp Thải cũng không có ở đây.”

“Ừ.” Trịnh Thanh Sơn không khách khí chút nào, đáp lại ngay như sợ cô sẽ hối hận, anh mỉm cười dịu dàng, gật đầu: “Bạn học Trần, làm phiền rồi."

Trên đường về, mưa càng lúc càng to.

Một chiếc đèn đường treo trên cây đã hỏng.

Về lại homestay, đám thanh niên đang bắt đầu uống rượu.

Tiếng cười của họ rất phóng khoáng, ai nấy đều vui vẻ với những người bạn mới quen.

Bà chủ nhà đang buồn chán ngồi ở quầy lễ tân chơi mạt chược trên máy tính, ngước mắt lên nhìn thấy Trần Kiêu quay lại cùng Trịnh Thanh Sơn thì cười khúc khích.

Trần Kiêu nhìn qua, cảm thấy bối rồi trước ánh nhìn “Tôi biết hai người sẽ quay lại” trong mắt bà chủ nhà, vội mỉm cười chào hỏi rồi dẫn Trịnh Thanh Sơn về phòng.

Những người trẻ tuổi đang ca hát dưới mái hiên, cùng nhau uống rượu và nướng thịt, thấy hai người liền vui vẻ mời tham gia.

Trần Kiêu không có việc gì làm, quay lại nhìn Trịnh Thanh Sơn đang cởi áo khoác, anh cười nhẹ đồng ý: “Được.”

Sự xuất hiện của cô và Trịnh Thanh Sơn khiến đám bạn trẻ hào hứng.

Một cô gái biết Trần Kiêu là nhà thiết kế thời trang nên nhờ cô chỉ dạy về việc phối màu.

Cô gái nhỏ có rất nhiều ý tưởng độc đáo làm Trần Kiêu cảm thấy ngạc nhiên.

Trịnh Thanh Sơn không thích nói chuyện, chỉ im lặng ngồi bên cạnh cô, thỉnh thoảng đưa cho cô một xiên thịt nướng.

Trần Kiêu lúc đầu hơi ngượng, sau cũng quen dần.

Nhóm bạn trẻ nhìn thấy tương tác giữa hai người liền cảm thán: "Sau này nếu có bạn gái, tôi nhất định phải đối xử tốt với cô ấy như anh Trịnh vậy."

Trần Kiều nhìn Trịnh Thanh Sơn, không biết phải mở miệng như thế nào.

Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đáp lại: "Đúng vậy."

Trần Kiêu im lặng không phản bác.

Mối quan hệ của cô với Trịnh Thanh Sơn quả thực khó lý giải nhưng trả lời như vậy trước mặt người khác xem như là trung chính.

Trò chuyện với họ, Trần Kiêu cũng phần nào quay lại với ký ức học sinh.

Dường như cô vẫn là Trần Kiêu thời trẻ.

Cô nhìn người bên cạnh, sau đó cụp mắt xuống, nhấp một ngụm rượu.

Mùi trầm hương trên người anh hòa lẫn với mùi rượu và mùi khói.

Lưng Trần Kiêu cứng đờ.

Xung quanh rất ồn ào, tiếng hát xen lẫn tiếng trò chuyện. Một lúc sau, cô nghe Trịnh Thanh Sơn ghé sát vào tai cô, hỏi: "Sáng sớm mai muốn đi ngắm bình minh không?"

Trần Kiêu hơi khựng lại, khẽ gật đầu.

Tiếng nhạc lại lấn át không gian.

Cơn mưa dường nhu nhẹ bớt.

Bà chủ ngẩng đầu nhìn về phía này, sau đó lại cúi đầu tiếp tục chơi mạt chược.

Trần Kiêu cũng ngân nga theo họ.

Được bao quanh bởi tiếng hát và tự do, mọi người giống như những con chim bồ câu sải cánh trong mưa, thoát khỏi xiềng xích, không gì có thể níu giữ bước chân họ.

Đột nhiên Trịnh Thanh Sơn nhích lại gần, nói gì đó bên tai cô.

Trần Kiêu quay đầu nhìn về phía anh, chóp mũi cô lướt qua sống mũi anh.

Cả hai đều ngẩn người.

Trần Kiêu cảm thấy lỗ tai hơi nóng, nhỏ giọng hỏi: “Cậu vừa nói gì thế?”

Tiếng hát ngày càng to hơn, hòa vào tiếng mưa: “Tôi muốn ôm cả thế giới này, không ai có thể ngăn cản được tôi…”

Môi Trịnh Thanh Sơn mấp máy, giữa lông mày và ánh mắt hiện lên vẻ uy nghiêm mà cô chưa từng thấy: "Trần Kiêu... Tôi... cậu..."

Tiếng hát hơi to, cô chỉ nghe được vài từ rải rác nhưng thực sự không nghe được câu nói hoàn chỉnh.

Cô không còn cách nào khác ngoài cúi xuống và hỏi, "Cậu nói gì?"

Anh cụp mắt.

Ánh sáng từ mái hiên chiếu lên lông mi anh, để lại một bóng mờ.

Anh a nhếch lên nụ cười nhàn nhạt thường ngày và lắc đầu: "Không có gì."

Xung quanh có tiếng vỗ tay, cắt ngang lời Trần Kiêu muốn hỏi, cô cũng cười theo những người khác.

Bữa tiệc kéo dài đến mười hai giờ rưỡi mới kết thúc.

Trần Kiêu thêm Wechat mọi người rồi quay lại phòng với Trịnh Thanh Sơn.

Sau một ngày leo núi, uống rượu và ca hát, Trần Kiêu mệt đến mức không thể nhướng mắt.

Cô tắm rửa rồi nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Cô mơ hồ cảm thấy có người nằm cạnh mình, cô giật mình rồi nhớ ra đó là Trịnh Thanh Sơn.

Trần Kiêu bình tĩnh lại, lẩm bẩm như đang mơ: “Trịnh Thanh Sơn…”

Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc xõa trên mặt cô, nói "Ừ, Trần Kiêu, ngủ ngon."

Trần Kiêu thật sự ngủ rất ngon.

Đồng hồ báo thức reo trước khi mặt trời mọc, Trần Kiêu nằm trong chăn ấm áp, lưỡng lự với quyết định dậy sớm leo núi.

Trịnh Thanh Sơn đứng dậy, kéo rèm nhìn ra ngoài, cười nói: “Thời tiết đẹp quá, cậu có muốn đi ngắm bình minh không?”

Trần Kiều nhìn anh.

Anh đang thay quần áo, chiếc áo sơ mi trắng được cài cúc tỉ mỉ.

Cô "ừ" một cách lười biếng, nhưng vẫn không đứng dậy.

Trịnh Thanh Sơn cài cúc tay áo: “Tôi mang bữa sáng cho cậu.”

“Cám ơn.”

Trịnh Thanh Sơn nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Tối qua cậu gọi tôi... Mà thôi, không có việc gì quan trọng."

Bình thường Trần Kiêu rất ít khi gọi anh bằng tên mà luôn gọi anh là bạn học Trịnh hoặc Trịnh tiên sinh một cách lịch sự.

Chỉ khi lên giường cô mới vô thức gọi anh là “Trịnh Thanh Sơn.”

Trần Kiêu ngáp dài, sau khi Trịnh Thanh Sơn đi rồi, cô đứng dậy tắm rửa.

Anh quay lại rất nhanh.

Trần Kiêu nhắn tin cho đám bạn trẻ đêm qua nhưng không ai trả lời, có lẽ họ không dậy nổi.

Cô ăn sáng với Trịnh Thanh Sơn rồi cùng nhau leo núi.

Chỉ mới bốn hoặc năm giờ sáng, bầu trời vẫn chưa sáng rõ.

Nơi chân trời le lói ánh sáng yếu ớt, chiếu xuyên qua những tầng xanh xung quanh núi.

Không ngờ Trần Kiêu lại gặp được đôi vợ chồng giàngày hôm qua.

Bốn người nhập hội và đi cùng nhau.

Trước mặt mờ mịt, không biết là do sương mù hay do mây.

Hít sâu một hơi, cái lạnh thấm vào tim phổi.

Dần dần, bầu trời trở nên sáng rõ.

Những giọt sương đọng trên ngọn cây phản chiếu ánh nắng.

Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn cùng nhau đứng trong đình trên đỉnh núi.

Từ điểm cao nhất nhìn về phía con đường quanh co chỉ có thể thấy được từng cụm cây xanh mướt.

Thoạt nhìn, nó hùng vĩ đến mức khiến người ta cảm thấy thích thú.

Không lâu sau, bầu trời đột nhiên trở nên sáng rõ giữa biển mây.

Mặt trời mọc xuyên qua làn sương mù.

Ánh sáng chiếu vào Trần Kiêu, cô không nhịn được cảm thán thành tiếng.

Ở Lăng Thành chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô nhìn chăm chú về hướng mặt trời mọc.

Ánh nắng sớm dường như xua tan mọi u ám mà cô đã phải chịu đựng trong quá khứ.

Dũng cảm tiến về phía trước, mọi việc rồi sẽ tốt đẹp.

Lúc rời đi, đôi mắt Trần Kiêu sáng ngời.

Trịnh Thanh Sơn nói: “Nếu thích, lần sau chúng ta lại đến đây.”

Trần Kiêu gật đầu: “Được.” Cô mỉm cười, cau mày, nói nhiều hơn bình thường một chút, hỏi anh: “Bạn học Trịnh, cậu thấy khung cảnh vừa rồi thế nào?”

Anh mím môi, nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói: "Rất đẹp."

Trần Kiêu chưa bao giờ thấy Trịnh Thanh Sơn như thế này.

Ánh nắng chiếu lên đôi mắt của anh, ánh nhìn không vướng tạp niệm.

Lời anh nói thành kính như một tín ngưỡng.

Tuy nhiên, Trần Kiêu chắc chắn rằng với tính cách của Trịnh Thanh Sơn, anh không tin vào tôn giáo.

Đôi vợ chồng già dự định đi dạo trên núi một lúc nữa.

Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn chuẩn bị xuống núi tìm bọn Diệp Thải, chắc mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới.

Trên đường về, Trần Kiêu nhận được tin nhắn Wechat từ bà cụ.

Cô mở ra, là tấm hình chụp cô đang ngắm bình minh.

Cô giật mình dừng chân.

Trịnh Thanh Sơn quay lại hỏi cô: “Sao thế?”

Trần Kiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc của anh, khuôn mặt đã in sâu vào tâm trí cô từ thời thiếu nữ.

Cô mím môi không nói.

Cô bình tĩnh tắt điện thoại, bước đến gần anh và trả lời: "Không có gì, là cụ bà lúc nãy gửi lời tạm biệt."

"Đi thôi."

Anh đi bên cạnh cô.

Trần Kiêu thất thần.

Trong tấm hình cô vừa nhận, là hình ảnh biển mây dập dờn.

Ánh bình minh rực rỡ.

Tất cả bao trùm lấy cô và Trịnh Thanh Sơn.

Khi ấy, cô đang ngắm bình minh.

Còn anh quay đầu lại và nhìn cô.

Tim cô như lỡ nhịp, không khỏi muốn hỏi anh, phong cảnh đẹp hơn hay cô đẹp hơn?

Nhưng Trần Kiêu vốn không phải người thẳng thắn như vậy, rốt cuộc cũng không thể mở miệng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio