Rất nhiều đêm cô độc giống đêm nay, khiến bà nằm một mình trong tẩm điện hoa lệ lạnh như băng mở to mắt đến khi trời sáng, đêm dài dằng dặc, khó tránh khỏi sẽ nhớ tới rất nhiều người, rất nhiều việc.
Bà luôn nghĩ: cả đời này, tính toán tường tận, hoàn toàn cô lập, người từng xuất hiện bên người bà nhưng không bị bà tính kế lợi dụng, chỉ có mình ông ta.
Khi tất cả mặt nạ đều tháo xuống cô độc một mình trong đêm, bà từng vô số lần hồi tưởng về khoảng thời gian khi đó.
Đó là đoạn thời gian duy nhất sạch sẽ trong cả đời bà, trong sạch, không thẹn với lòng.
Qua nhiều năm như vậy, ông ấy vẫn chưa hề nhắc về việc đó, cho nên bà cũng chưa từng nhắc với ông ta: lúc trước bà tình nguyện gả cho tiên đế đã quá năm mươi, cũng không phải vì nóng lòng muốn có được lệnh bài Thanh Long.
Mà là...... hoàng tử lỗi lạc toàn thân tao nhã trước kia, bà thật rất thích, thích đến mức tình nguyện không gả cũng không nguyện bức ông ấy vào con đường tranh quyền đoạt vị.
Cả đời bà chỉ mong như thế, chỉ mong ông ta có thể bình an vui vẻ.
Trong đêm đông rét lạnh, trên ngai vàng cao cao lạnh như băng, Thái hậu Đoan Mật toàn thân áo tím nhẹ nhàng vùi mặt vào trong tay áo.
"Từ khi hiểu chuyện ta đã được dạy rằng: cuộc đời ta gắn với một trách nhiệm, cả đời phải đeo mang nó, cho đến khi thực hiện được. Vì thế ta mất đi cha mẹ, mất đi tất cả huynh đệ tỷ muội, mất đi đứa con độc nhất, mất đi......" Giọng của bà dần dần thấp đến không thể nghe thấy, giống như mất tiếng, gục xuống cố bình tĩnh thật lâu, rồi mới cúi đầu tiếp tục nói: "Vì thế ta cố gắng cả đời, mất đi nhiều thứ! Nay...... Người bảo ta sao có thể cam lòng?!"
"Cố chấp đả thương người." Mộ Dung Thiên Hạ than thở một câu, thản nhiên nói: "Nếu có thể buông tay, bất luận trễ đến mức nào, dù chỉ một ngày cũng tốt."
"Người buông được sao?" Giọng nữ âm u chợt hỏi —— rốt cuộc bà vẫn không nhịn được: "Mộ Dung, mấy năm nay, người có vui không?"
Rốt cục bà cũng......chân thành thiết tha.
Mộ Dung Thiên Hạ nở nụ cười, là loại mỉm cười bình thường nhất của đế vương: nhìn như vui sướng, kỳ thật ý cười lại chưa hề chạm đáy mắt.
"Ta từng nghĩ là rất khó, nhưng nhiều năm đã qua, bất quá cũng chỉ thế mà thôi."
Cũng chỉ ngày qua ngày, cũng chỉ năm tiếp năm, cũng chỉ như thế mà đã trôi qua hơn nửa đời người, mới chờ được một đêm thế này, được một câu ân cần thăm hỏi từ nàng, chỉ là đã dùng hết cả đời lo lắng trù tính để đứng được ở nơi cao nhất, rốt cục đợi được giờ khắc này chỉ vì muốn ung dung nhàn nhã nói với nàng một câu: "Ta từng nghĩ là rất khó...... bất quá cũng chỉ thế mà thôi."
Người nói xem, cố chấp như thế có đả thương người không?
Dường như bà ta thở dài một tiếng, nhưng không nghe rõ. Mộ Dung Thiên Hạ từ xa xa nhìn bóng lưng nằm trên ngai vàng vẫn không nhúc nhích của bà, sau một lúc lâu, không nói gì xoay người bước ra ngoài.
Khi đến cửa đại điện, ông ta dừng bước, vẫn không quay đầu, đưa lưng về phía bà.
"Năm đó, trẫm giết nhiều huynh đệ như vậy, chỉ để một mình Giang Sơn sống sót, khi hắn còn ở đây, trẫm chưa bao giờ gây chút khó khăn nào cho hắn, thậm chí còn phong hắn làm Lâm Giang Vương. Sau đó hắn lại mê hoặc phi tần của trẫm, trốn khỏi cung, trẫm cũng không đuổi tận giết tuyệt. Thậm chí hai nữ nhi của hắn quay về, họ dần lớn lên trước mắt trẫm, trẫm cũng chưa từng truy cứu. Còn việc nhiều năm qua bộ tộc Thiên Mật tùy tiện xằng bậy ——" ông ta dừng một chút, "Mặc kệ là do tiên đế dặn dò hay do...... Lúc trước, trẫm đều đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Hôm nay việc cũng đã dao động đến nền tảng quốc gia, nếu lại có việc tiếp theo sau đó —— thân thể Thái Hậu nương nương quý giá, bộ tộc Thiên Mật nhiều phen quấy rầy thanh tĩnh của nương nương, tội đáng chết vạn lần, trẫm sẽ giết sạch toàn bộ bọn họ."
Ông cất giọng vang vang, đã lại là vị vua đứng đầu thiên hạ Đại Dạ.
Đoan Mật nằm trên ngai vàng, mắt tím chậm rãi nhắm lại.
"Thiên Thiên, " trong bóng tối lạnh như băng, bà nghe ông ta đè nén cất tiếng: "Bảo trọng."
Một khắc kia bà như lập tức muốn đứng dậy nhìn sang, nhưng cửa điện đã "két" một tiếng mở ra, rồi đóng lại.
Trong điện lại chỉ còn có mình bà, lạnh lẽo đáng sợ mà quen thuộc.
Nước mắt theo khóe mắt tím nhắm chặt dần chảy xuống, cuồn cuộn thấm ướt tay áo đang che mặt, chỉ để lại vài đốm nhàn nhạt.
Nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên bà cảm thấy lồng ngực nóng bỏng.
Bởi vì rốt cục ông ta cũng đã nhắc đến việc trước kia.
Tần Tang vội vàng chạy về, đến nơi thì ánh trăng lạnh trên bầu trời đã chỉ còn lại bóng trắng mơ hồ, nến đỏ trong điện Thiên Mật đã sắp tàn, Thái hậu Đoan Mật một mình một bóng nằm trên ngai vàng, mắt nhắm chặt, như là đang ngủ.
Tần Tang ung dung nhẹ nhàng bước đến, lẳng lặng đứng bên cạnh bà một lúc lâu, lúc xoay người muốn đi, lại bị bà ta lên tiếng gọi lại: "Tang Tang, ngươi đã về rồi."
Tần Tang cứng đờ cả người, bước qua, im lặng quỳ xuống, dập đầu: "Nương nương, thần có tội, xin nương nương hãy trách phạt thần!"
"Sao vậy? Tộc trưởng không trở về cùng ngươi?" Thái hậu Đoan Mật chỉ đứng dậy, hít thở hổn hển, chậm rãi cất tiếng hỏi.
Tần Tang lắc đầu, "Tộc trưởng sắp đến rồi, thần đã sắp xếp đâu vào đấy."
"Vậy tốt rồi." Thái hậu Đoan Mật nhìn nữ hài tử trẻ tuổi có gương mặt như tiên, dịu dàng hỏi: "Ngươi có tội gì?"
Giọng của bà dịu dàng như vậy, nhưng nghe mà trán Tần Tang thấm đẫm mồ hôi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành càng trở nên trắng bệt.
"A......" Thái hậu Đoan Mật như chợt nhớ ra, "Ngươi đang nói đến Kỷ Tiểu Ly......" Bà nhẹ nhàng cười rộ lên, "Ai gia biết, ngươi tính toán, sử dụng thủ đoạn với ai gia, làm mọi cách không cho ai gia biết thân thế của nàng...... Tần Tang, Giang Sơn là con trai ai gia mang thai mười tháng sinh ra, ngươi làm con gái hắn bảy năm, ai gia lại đã nuôi hắn mười bảy năm. Đứa bé Tiểu Ly kia, mặt mày giống Giang Sơn như đúc, về phần màu tóc và màu mắt của nàng —— Giang Sơn biết rõ những chuyện cổ trong sách sử Thiên Mật, hẳn là hắn đã chế được loại thuốc nào đó nhỉ?"
Tần Tang đẫm mồ hôi lạnh, quỳ gối run giọng nói: "Nương nương thánh minh."
Tối nay, Thái hậu Đoan Mật tựa như vô cùng mệt mỏi, vẻ mặt đều có chút rề rà, uể oải, khoát khoát tay áo với người ngồi dưới đất: "Đứng lên đi."
"Nương nương thánh minh, hết thảy đều không tránh khỏi tầm mắt của nương nương, " Tần Tang hơi nhỏm dậy, vẫn quỳ gối nơi đó, cất giọng khàn đặc: "Tiểu Ly quả đúng là muội muội ruột thịt của thần, ngày đó phụ thân liều chết đưa hai tỷ muội thần ra khỏi Thánh Địa Thiên Mật, phụ thân đã dặn dò thần chăm sóc nàng...... Xin nương nương nể tình phụ thân, buông tha cho Tiểu Ly!"
"Tang Tang, ngươi nói ngươi ái mộ Trần Ngộ Bạch, hẳn cũng là giả?" Thái hậu Đoan Mật cúi mắt say mê nhìn giáp ngón tay bằng vàng của mình, nhợt nhạt nở nụ cười, "Ngươi có biết vì sao ai gia lại nhận ra không?"
"Thần...... Không biết."
"Nữ tử như chúng ta, hẳn không thể thích nam nhân như Trần Ngộ Bạch." Thái hậu Đoan Mật nhẹ giọng nói, không biết là nói cho Tần Tang nghe hay là cho chính bà nghe: "Hắn rất lạnh, ngươi sẽ không thích hắn. Lại càng không bởi vì hắn mà quan tâm đến Tiểu Ly, mạo hiểm bỏ thuốc vào chung trà của ai gia."
Tần Tang không dám nhìn bà, nằm trên nền nhà lát gạch vàng lạnh như băng, một cử động nhỏ cũng không dám.
"Về phần Tiểu Ly...... tâm trí nàng ta ngờ nghệch cũng không sao cả, nàng ta vẫn có thể vì ai gia, vì ngươi, vì bộ tộc Thiên Mật mà làm một chuyện, " Thái hậu Đoan Mật đứng dậy, vươn cánh tay có lớp hộ giáp vàng tinh xảo, đỡ Tần Tang đứng lên, "Tang Tang, ngươi đến đây với ai gia."
Thái hậu Đoan Mật lạnh lẽo nắm tay Tần Tang, đưa nàng vào mật thất bên trong căn phòng phía trong.
Mật thất ẩn trong bức tranh vẽ Mộ Dung Giang Sơn, dù sáng tối Tần Tang đều từng tiến vào, nhưng khi Thái hậu Đoan Mật đụng đến cơ quan trên bức tranh, lúc mặt tường chậm rãi di chuyển, lộ ra một mật thất đen sì, Tần Tang liền giống như Tiểu Ly, trợn mắt há hốc mồm tại chỗ.
Thái hậu Đoan Mật mỉm cười, không nói một lời, dắt tay nàng đi qua một đường hầm u ám hẹp dài. Khi nhìn thấy chấm sáng nhỏ phía trước ngày càng gần, có một mùi hương thấm vào ruột gan, mùi hương kỳ dị khiến người ngửi thấy quên đi lo lắng - càng ngày càng nồng, cả người Tần Tang dần phát run —— nàng nhớ rõ mùi này! Đây là mùi hoa Thiên Mật!
Hoa Thiên Mật cực âm cực lạnh, truyền thuyết cho là có công hiệu kỳ diệu có thể khiến người quên hết ưu phiền, không màng sống chết. Mấy trăm năm qua bộ tộc Thiên Mật truyền giữ hình vẽ hoa Thiên Mật trên các dụng cụ hằng ngày qua nhiều thế hệ, nhưng vì nó chỉ sinh trưởng ở Thánh Địa Thiên Mật, từ khi bộ tộc Thiên Mật bị đuổi khỏi Thánh Địa, đã mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy loại hoa này.
Tần Tang vật vờ như hồn ma bị Thái hậu Đoan Mật dẫn vào mật thất nho nhỏ cuối đường hầm.
Trong mật thất có loại độc cực kỳ lợi hại, tộc Thiên Mật ưa dùng độc, Tần Tang lại là cao thủ trong đó, nhưng loại độc này khiến ý chí người ta tỉnh táo nhưng cả người lại không thể động đậy, nàng chưa từng biết đến!
Từ cửa mật thất đi vào, nàng liền bắt đầu tê liệt, đã mười bước mà nàng vẫn không thể cử động, Thái hậu Đoan Mật lại như thường, di chuyển tự nhiên.
Tần Tang không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt đánh giá bốn phía: nơi này cùng cỡ với mật thất ngoài kia, sạch sẽ bí mật, chỉ có một cái bàn dựa vào tường, phía trên có một nghiên mực, một bức tranh cuốn đang được xem.
Thái hậu Đoan Mật buông tay nàng bước qua, nâng tay chậm rãi trãi rộng bức tranh.
Tần Tang nhìn hoa văn màu tím rậm rạp trên bức tranh, có vài chỗ nàng liếc mắt một cái là có thể nhận ra —— Lệnh bài Kỳ Lân! Lệnh bài Huyền Vũ!
Bảy bảy bốn mươi chín bản đồ Ám Dạ nằm trên lệnh bài Ám Dạ cốc đều ở đây!
Ngay cả siết nắm tay Tần Tang cũng không thể, cứng người đứng đó, mắt tím sáng ngời, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm tấm bản đồ, hô hấp dồn dập không thôi.
Thái hậu Đoan Mật cũng đang dừng trên tấm bản đồ, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Nghiên mực và tấm bản đồ này, đều do năm đó phụ thân ngươi tự tay chế thành."
Mộ Dung Giang Sơn vốn rất thông minh, năm đó dưới sự dạy bảo của Thái hậu Đoan Mật đã đọc rất nhiều sách sử Thiên Mật, say mê tìm tòi nghiên cứu, vì việc trở về Thánh Địa Thiên Mật mà làm ra rất nhiều việc, Thái hậu Đoan Mật từng đặt hy vọng rất lớn vào đứa con trai này.
Nay nhắc lại việc năm đó, bà vẫn không nhịn được mà hơi cong khóe miệng.
"Nghiên mực này có trộn chất lỏng của hoa Thiên Mật, tấm bản đồ này cũng do rễ hoa Thiên Mật bện thành. Năm đó vài lần phụ thân ngươi rời cung tìm kiếm Thánh Địa Thiên Mật, mặc dù lúc ấy không thể thành công, lại có duyên mà mang về vài nhánh hoa Thiên Mật, hắn dựa theo phương pháp trong sách cổ làm ra nghiên mực cùng tấm bản đồ này." Thái hậu Đoan Mật ngẩng đầu, nhìn Tần Tang đang không thể cử động, "Hắn chưa nói với ngươi sao?"
Tần Tang muốn lắc đầu, lại chỉ có thể gian nan đảo mắt trả lời.
Thái hậu Đoan Mật thở dài thật dài, "Cũng đúng. Sau đó hắn lại chán ghét bộ tộc Thiên Mật như vậy, đương nhiên sẽ không nói cho ngươi biết." Giáp vàng nhẹ nhàng phất qua mặt bàn, bà nhẹ giọng nói: "Dùng nghiên mực này mài mực vẽ bảy bảy bốn mươi chín lệnh bài Ám Dạ lên tấm bản đồ, lại dùng dòng máu tinh khiết trong tim của người tộc Thiên Mật thấm ướt bản đồ, bản đồ Thánh Địa sẽ hiện ra."
"Tang Tang, ai gia cũng không nguyện giết cháu gái ruột của mình. Nhưng dòng máu tinh khiết của tộc Thiên Mật, trên cõi đời này, trừ ngươi ra, đại khái chỉ có nàng ta —— lại nói, nàng ta là đứa nhỏ sinh ra ở Thánh Địa Thiên Mật. Máu của nàng ta hẳn càng âm hàn tinh khiết hơn ngươi." Thái hậu Đoan Mật nhìn Tần Tang, dịu dàng nói: "Huống hồ ngươi là người hầu đắc lực nhất của ai gia, ai gia không muốn giết ngươi, chỉ có thể lựa chọn giết nàng."
"Nương nương!" Lúc này Tần Tang không thể quỳ xuống, chỉ có thể run giọng kêu to: "Thần nguyện ý chết đi! Thần nguyện ý lấy máu trong tim nhuộm bản đồ Thánh Địa! Chỉ cần nương nương chôn xác thần cạnh mộ cha mẹ, một chút thần cũng không tiếc nuối!"
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước có nhiều bạn hỏi ta một việc, ta xem xét lại trình tự thời gian truyện《 khanh vốn là giai nhân 》: Mộ Dung Thiên Hạ và Thái hậu Đoan Mật cùng tuổi, Mộ Dung Thiên Hạ đăng cơ năm hai mươi tám tuổi, là lúc Mộ Dung Giang Sơn mười ba tuổi. Bốn năm sau hắn mười bảy tuổi, cùng mẫu phi của Đại hoàng tử - lúc này đang có mang Tần Tang bỏ trốn, lúc ấy Đại hoàng tử ba tuổi.