Trấn Nam Vương rốt cuộc vẫn là lão chính khách đắm mình trong triều chính nhiều năm, dự đoán không sai chút nào. Không lâu sau, Đại hoàng tử từ Hán Trung trở về, chưa đến lễ mừng năm mới liền được phong đất. Mặt khác, hoàng thượng ban hôn Thiên Mật sứ tiền nhiệm Cố Minh Châu cho Đại hoàng tử điện hạ, cũng cho phép đứa bé hoạt bát tinh nghịch mà bọn họ sinh ra được nhận tổ quy tông, lấy tên là Mộ Dung Dịch Chi, ghi vào ngọc điệp.
Kinh thành năm nay, liền trôi qua bằng việc phủ đệ của Đại hoàng tử thênh thang rộng mở vó ngựa tưng bừng.
Ngày mùng ba đầu năm mới, kinh thành nghênh đón một trận tuyết lớn cuối đông, trong một đêm, đất trời trắng xóa.
Ánh mặt trời rọi khắp phủ Quốc sư, bên trong an bình yên tĩnh, Tiểu Ly đang say giấc nồng, loáng thoáng nghe được hoa mai tinh ở phòng ngoài rướng cổ họng vui sướng kêu lên: "Tuyết rơi! Tuyết thật lớn! Ta thật đẹp, mọi người mau đến xem này!"
Nàng mơ mơ màng màng đứng dậy muốn đi xem, nhưng vừa chui khỏi chăn đã bị quốc sư đại nhân chìa tay kéo trở về.
"Bên ngoài có tuyết rơi!" Nàng giãy dụa đẩy mặt hắn, "Ta muốn ngắm hoa mai!"
Trần Ngộ Bạch nắm lấy tay nàng đặt lại trên gối, đè nặng nửa người nàng, chậm rãi không hờn giận nói: "Nàng vẫn còn sức nhỉ!"
Hôm qua là mùng hai, vợ chồng bọn họ về phủ Trấn Nam Vương thăm cha mẹ vợ, ngày xuân cả nhà đoàn tụ vui như hội, uống rượu rồi phạt rượu, mấy người Kỷ gia bày trò phạt rượu, kết quả đương nhiên chỉ có Kỷ Bắc và Tiểu Ly chịu phạt, một gã say khước khiêng cái bàn chạy như điên trong phủ, một người khác vỗ tay cười lớn đuổi theo phía sau trầm trồ khen ngợi hắn, Trần Ngộ Bạch thật vất vả mới đưa được nàng về, ước chừng làm ầm ĩ đến nửa đêm mới dỗ nàng ngủ được.
Vốn thấy nàng say rượu chưa tỉnh, hiếm khi trời đổ tuyết, hắn muốn ở cạnh nàng thêm một lát rồi mới vào viện luyện kiếm, mà nàng lại lo chuyện không đâu, vừa mở mắt liền không thèm nhìn hắn mà chạy ngay ra ngoài?!
Quốc sư đại nhân mất hứng, hắn mất hứng liền xuống miệng không chút lưu tình —— không phải nàng muốn đi ngắm mai hồng trên tuyết sao? Hắn liền kéo vạt áo nàng, tạo ra hàng loạt đóa mai hồng xinh đẹp trên làn da mềm mại thơm tho trắng như tuyết.
Tiểu Ly bị hắn nắm vai đè trên giường không thể động đậy, bị hắn hôn mà dần dần mềm nhũn thân mình, mềm mại rên rỉ dưới thân hắn, cả người phát run, tiếp theo liền bị hắn ôm lên người, lừa gạt dỗ dành bảo nàng nắm lấy rồi ngồi xuống......căng ê khó chịu, nàng vẫn không quen, định duỗi chân chạy, quốc sư đại nhân nhanh tay lẹ mắt, đè nàng ngồi lại.
"A......" Tiểu Ly một ngụm nuốt hết, thân mình càng nhũn ra, khó chịu tựa vào vai hắn thở hổn hển.
Trần Ngộ Bạch sảng khoái không thôi thở dài một tiếng, cúi đầu tìm môi nàng, ngậm cái lưỡi thơm tho của nàng tỉ mỉ hôn mút, Tiểu Ly đã có kinh nghiệm, biết phải nghe lời chìu theo hắn thì mới sống yên, cao thấp hai nơi đều bị hắn chiếm, nàng vòng tay lên cổ hắn, dịu dàng nương theo phối hợp của hắn.
Nàng ngoan như vậy, quả nhiên hắn không lập tức cử động mạnh, chỉ có lòng bàn tay nóng bỏng chạy dọc theo sống lưng nàng, đè lên núi tuyết chậm rãi dùng lực, khiến hai chân nàng mở rộng, siết càng chặt hơn, nuốt hết vật to lớn kia vào bụng.
Tiểu Ly căng trướng không chịu được, lắc đầu tránh khỏi miệng hắn, lại không khóc ầm ĩ, hai mắt chỉ ửng đỏ, chau mày đáng thương nhìn hắn, bộ dạng mảnh mai không cất chứa nổi.
Tiểu thuyết viết rằng, chỉ cần nhìn hắn như vậy, hắn sẽ thương tiếc không thôi!
Đáng tiếc quốc sư đại nhân bị nàng nhìn mà cả người sôi sục, mắt lóe sáng, gầm nhẹ một tiếng bổ nhào đến đè nàng vào trong chăn gấm trên giường......
Ngoài phòng trời đất mênh mông, tuyết rơi không tiếng động. Trong phòng cảnh xuân kiều diễm, mềm mại rên rỉ.
Việc xong, Tiểu Ly mệt mỏi nhắm mắt khóc ấm ức, quốc sư đại nhân lại no nê, cảm thấy mỹ mãn, nhưng nàng khóc khiến hắn hết cách —— cứ vậy bỏ nàng lại mà đi luyện kiếm cũng không đành, hắn xuống giường bước đến bên cửa sổ, đẩy cửa nhìn ra, trước mắt toàn tuyết trắng.
Cũng may hắn yêu yên tĩnh, người hầu ở phủ quốc sư không nhiều lắm, chung quanh Quan Tinh lâu càng ít, lúc này xung quanh không người, quốc sư đại nhân chỉ mặc trung y nhảy cửa sổ ra ngoài, khinh công tuyệt diệu chỉ tạo vài dấu chân nhợt nhạt trên tuyết, đã chiết được một nhánh hoa mai lớn về.
Tin lầm tiểu thuyết, Tiểu Ly khóc mệt sắp ngủ, chợt nghe Hoa mai tinh kêu cha gọi mẹ ngoài phòng, chóp mũi nàng ngửi được một mùi hương ngọt ngào thơm ngát, nghi hoặc mở mắt ra, liền thấy quốc sư đại nhân nhà nàng đang ngồi ở đầu giường, ôm lấy khóe miệng cười xấu xa, trong tay cầm một nhánh cây tràn ngập hoa mai đỏ, đùa với nàng như trêu chọc cún con.
Tiểu Ly mừng rỡ không thôi với tay đoạt lấy, hắn lập tức nâng tay né đi, nàng tức giận nhào qua đánh hắn, lại nhào lướt qua người, thiếu chút nữa là cắm mặt xuống sàn......
Kỷ Tiểu Ly càng xấu hổ càng giận dữ, tóc tai bù xù nhảy lên lưng hắn, há mồm liền cắn! Quốc sư đại nhân bị cắn lại cao giọng cười to, hai vợ chồng ầm ĩ một trận, Tiểu Thiên đến bẩm báo đứng ở ngoài cửa gọi ba lần, bên trong mới lên tiếng trả lời.
Tiểu Thiên đến mời, là vì ba người nhà Đại hoàng tử điện hạ đến thăm phủ quốc sư.
Bởi vì sáng hôm nay tâm tình Quốc sư đại nhân rất tốt, ra gặp khách mà trong mắt vẫn ngập ý cười nhẹ nhàng.
Mấy ngày gần đây Mộ Dung Lỗi cũng vừa lòng đắc ý, thấy vẻ mặt quốc sư đại nhân vô cùng thoả mãn, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét, nghiêm mặt hỏi: "Quốc sư đại nhân mới cưới vợ bé sao? Có vẻ còn hăng hái hơn chú rể như ta nhỉ?"
Quốc sư đại nhân vô cùng khiêm tốn nói "Không dám", "Sao dám so với Đại hoàng tử điện hạ chứ? Điện hạ mới cưới vợ hơn một tháng, thế tử liền sắp đến tuổi ban hôn. Thật khiến người ngoài ước ao muốn chết!"
Đại hoàng tử điện hạ đang ngập tràn mãn nguyện - không chiếm được tiện nghi, không hờn giận hừ lạnh một tiếng.
"Qua mười lăm tháng giêng ta sẽ đến đất phong." Đại hoàng tử điện hạ lạnh lùng nói, "Tuy rằng muội ấy là phu nhân ngươi, nhưng ta đã được người hấp hối nhờ cậy, nên tự mình đến đây một chuyến —— Đối xử với muội ấy thật tốt. Nếu có chút bội bạc nào, chẳng cần biết phủ Trấn Nam Vương cư xử thế nào, ta nhất định sẽ không buông tha cho ngươi!"
Ánh mắt Quốc sư đại nhân đảo qua ngực hắn, rất muốn hỏi: xương sườn bị một đao chém đứt của ngươi có còn đau không?
Nhưng dù sao cũng là anh vợ ruột thịt, nể tình, hắn chỉ đáp lại "Biết rồi."
"Lý Vi Nhiên...... Có trở về tìm ngươi không?" Mộ Dung Lỗi trầm ngâm một lát, chợt hỏi.
Trần Ngộ Bạch khẽ lắc đầu, "Có lẽ hắn đã đoán được, chỉ không muốn hỏi rõ mà thôi."
Trong giọng nói của Mộ Dung Lỗi cũng chứa vài phần phiền muộn: "Khi từ Hán Trung trở về, ta nghe nói hắn xây rồi ở lại trong một ngôi nhà trúc bên bờ hồ Giã Nam."
Nhất thời hai người đều yên lặng. May mà Cố Minh Châu mang con trai đi chúc tết Tiểu Ly trở về, Mộ Dung Dịch Chi chạy vào, trong tay cầm chặt một bao lì xì đỏ thẫm, chạy đến trước mặt Đại hoàng tử khoe vật quý, mở ra cho hắn xem viên dạ minh châu lớn trong túi: "Phụ thân, người xem! Cô cô tặng một viên bi cho con chơi!"
Đại hoàng tử cười nhìn quốc sư đại nhân liếc mắt một cái, ôm lấy con trai, một nhà ba người tạm biệt quốc sư đại nhân rồi rời đi.
Tiễn cả nhà Đại hoàng tử điện hạ đi, quốc sư đại nhân trở về hậu viện, phu nhân nhà hắn đang chơi hộp nữ trang của nàng, lấy hết bảo bối trong rương ra bày đầy bàn, quốc sư đại nhân bước qua, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai nàng, mắng: "Dám cả gan lấy dạ minh châu ta tặng nàng làm bi cho thằng nhóc đó chơi ha? Có phu nhân nhà ai phá sản thế không?"
Tiểu Ly đang chơi vui, chợt bị hắn nhéo lỗ tai, dưới tình thế cấp bách thuận tay chộp thứ gì đó ném hắn.
Trần Ngộ Bạch nhanh tay bắt được khối ngọc bích vô giá đó, cười mắng: "Càng lúc càng lớn gan! Xem ra vi phu phải mạnh mẽ chấn chỉnh phu cương rồi!"
Trong phòng chấn chỉnh phu cương dạt dào sắc xuân, vật vô giá đầy bàn bị ném sức sẹo xiêu vẹo, việc xong, quốc sư đại nhân cảm thấy mỹ mãn ôm phu nhân thở hổn hển vào lồng ngực trêu đùa, thấp giọng hỏi nàng: "Nàng rất thích tiểu thế tử nhà Đại hoàng tử sao?"
"Thích chứ!" mặt Tiểu Ly đỏ ửng tựa vào ngực hắn, thở phì phò nho nhỏ: "Lúc nhóc gọi ta là cô cô, ta hận không thể tặng hết tất cả bảo bối cho nhóc!"
Trần Ngộ Bạch cảm thấy buồn cười, thốt ra: "Về sau nếu chúng ta có con, nàng nhất định chính là ‘mẹ hiền con hỏng’." (LPH: thực hiện chính sách ‘nuôi con bệnh, dạy con hư’, ha ha:v)
Hắn nói vô tâm, người trong lòng hắn nghe được mà cứng đờ.
Hai ngày trước nàng lại có quỳ thủy rồi.
Trần Ngộ Bạch áy náy vì đã lỡ lời, trong lòng lại do dự —— bộ tộc Thiên Mật sớm đã bị nhổ tận gốc, lo lắng trước đây cũng không còn tồn tại. Mấy tháng qua hắn đã thay cho nàng mấy đơn thuốc, bồi dưỡng dần dần, nay màu tóc và màu mắt nàng đều đã tim tím mơ hồ, theo lý thuyết thì đã có thể ngừng thuốc hoàn toàn được rồi.
Ngừng thuốc, hẳn nàng sẽ khôi phục hoàn toàn màu mắt tím tóc tím của người Thiên Mật, tuy cả người âm hàn, dưới điều trị tận tâm của hắn, mang thai cũng không phải là việc khó.
Mà Trần Ngộ Bạch kéo dài, chậm chạp chưa hạ quyết tâm, không phải vì không muốn nàng sinh con, kỳ thực lo lắng do dự trong lòng hắn là —— trừ mắt và tóc hóa tím, tư chất thông minh cũng là đặc điểm lớn nhất của bộ tộc Thiên Mật.
Cô dâu nhỏ ngây thơ đơn thuần trước mắt, sẽ biến thành Cố Minh Châu, Tần Tang xinh đẹp tuyệt trần, thông minh lạnh lẽo —— Trần Ngộ Bạch không chờ mong kết quả như thế.
Hắn hi vọng nàng vĩnh viễn vui vẻ đơn thuần, mà người thông minh luôn không quá nhiều vui vẻ.
"Tiểu Ly...... nàng thật rất muốn có một đứa con đúng không?" Hắn nâng mặt nàng lên, nghiêm mặt hỏi.
Thê tử của hắn, nghiêm túc gật gật đầu.
Trong lòng Trần Ngộ Bạch quyết định, than nhỏ một tiếng, kéo nàng vào lòng.
"Được." Hắn hứa hẹn với nàng.
Hắn không nên lựa chọn thay nàng, không nên bởi vì điều hắn thích, mà để nàng mang dáng vẻ này.
Bất kể nàng biến thành dạng người gì, đều vẫn là phu nhân của hắn. Huống hồ dù có thế nào —— thì sao có thể thông minh hơn hắn chứ?
Từ hôm đó Tiểu Ly liền ngừng thuốc, dược liệu bổ ấm dễ chịu trong kho thuốc của phủ quốc sư cứ cuồn cuộn không ngừng đưa vào Quan Tinh lâu, ban ngày quốc sư đại nhân cho nàng uống thuốc bổ, buổi tối hắn dùng thân thể nỗ lực thực hiện bổ khí cho nàng.
Màu tóc và màu mắt của Quốc sư phu nhân mỗi ngày một tím hơn, cũng may lúc này tộc Thiên Mật đã không còn ai, thỉnh thoảng trong thành có đồn đãi, nhưng việc liên quan đến quốc sư đại nhân, mọi người cũng không dám bàn tán nhiều.
Nhoáng một cái liền đến đầu xuân, như mọi ngày, sáng sớm Trần Ngộ Bạch tỉnh lại, vừa thu tay, trong lòng đã không có bóng người!
Đây là việc chưa từng xảy ra! Trần Ngộ Bạch có dự cảm không tốt, hốt hoảng ngồi dậy, nhìn xung quanh, nàng đang ngồi trước bàn trang điểm bên giường.
Tóc dài màu tím lộng lẫy tinh khiết xõa trên vai, dưới ánh mặt trời mờ ảo, quả thực như không thuộc về nhân gian. Từ trên giường, Trần Ngộ Bạch chậm rãi ngồi dậy, nàng nhìn hắn qua gương trang điểm, đôi mắt tím giống như đá quý lóe sáng như ánh mặt trời.
"...... Tiểu Ly!" Trần Ngộ Bạch nghe được giọng của mình đang phát run.
"Chàng tỉnh rồi." Người trong gương hơi mỉm cười với hắn, "Đêm qua ngủ có ngon không? Có nằm mơ không?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Trần Ngộ Bạch cảm thấy trên trán trên lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
"Bởi vì thiếp đã có một giấc mộng thật dài...... Hôm nay mới tỉnh." Nàng nhoẻn miệng cười, xinh đẹp không gì sánh nổi!
Trong đầu Trần Ngộ Bạch "ầm" một tiếng, môi mỏng nhếch lên. Khi trở mình xuống giường hình như lảo đảo ngã sấp, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn chật vật như vậy.
Ngay cả giày hắn cũng không kịp mang, chân trần bước nhanh đến bên nàng, giống như chậm một chút thôi nàng sẽ biến mất không còn.