Uổng Phí Thông Minh

chương 33

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hết ngày nghỉ lễ tết nguyên đán, cuộc sống lại trở về quỹ đạo như bình thường, dưới sự chỉ dạy ngày đêm của Cố An Thành, Hà Phỉ Phỉ về cơ bản đã nắm được các nghiệp vụ của công ty, bây giờ không cần sự trợ giúp của Cố An Thành cũng có thể xử lý được một số nghiệp vụ bình thường. Nhưng mà cô vẫn không hề có chút hứng thú với công việc kinh doanh, bởi vì có liên quan tới Cố An Thành, cho nên vẫn nhẫn nhịn được một chút.

Hà Phỉ Phỉ vốn định tiếp tục ở cùng với Hướng Nhuỵ cho vui, nhưng cuối cùng lại bị Hướng Nhuỵ đuổi đi, miệng còn nói ghét bỏ cô vì ăn không uống không, lại còn không đóng tiền điện tiền nước, vì vậy cô đành đi tới nhà Cố An Thành. Cố An Thành "gắng gượng" chứa chấp cô, sau này Hà Phỉ Phỉ mới phát hiện, người này không biết đã dọn dẹp xong phòng khách từ lúc nào, đồ dùng hàng ngày cũng đã mua mới toàn bộ và rất đầy đủ mọi thứ.

Một tuần sau, Hà Phỉ Phỉ vui vẻ và háo hức đi mua những món đồ trang trí đặt vào những vị trí thích hợp, ban công phòng khách cũng đặt mấy chậu hoa, căn phòng có chút trống rỗng, rốt cuộc cũng trở nên ấm áp hơn một chút.

Nằm trên ghế sa lon, Hà Phỉ Phỉ mỗi tay ôm một con chó, đối với cuộc sống ở chung phi pháp này tràn đầy chờ mong.

"Phỉ Phỉ."

Nghe được tiếng gọi, Hà Phỉ Phỉ mang dép, lạch bạch chạy tới thư phòng, "Anh gọi em à, có chuyện gì thế?"

Cố An Thành ngồi ở phía sau máy vi tính, vẫy vẫy tay với cô, Hà Phỉ Phỉ đi tới, Cố An Thành thuận thế ôm eo của cô, để cho cô ngồi lên đùi của mình, "Nhìn một chút, thích căn nhà này không? Biệt thự có hai mươi lăm phòng trên đảo Laucala, muốn đặt trước không."

Hà Phỉ Phỉ chăm chú nhìn từng tấm hình chụp hòn đảo ở trên máy vi tính, "Ở biệt thự à? Có quá mắc không, mặc dù là chi phí công, nhưng mà đó cũng là tiền của ba em, tiêu tiền như nước như vậy em có chút đau lòng."

"Không phải còn nói cả Phương Dịch và Lâm Huỷ nữa sao, Phương Dịch nhiều tiền như vậy, để cho anh ta bỏ ra là được."

Hà Phỉ Phỉ nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Cố An Thành, trầm mặc một lúc, "Ý kiến hay."

"Mau chọn đi thôi."

"Đều rất đẹp......"

Hà Phỉ Phỉ lại bắt đầu không biết lựa chọn cái nào, nhìn căn biệt thự với phong cách xa hoa và lạ lẫm khiến cho cô không biết phải lựa chọn cái nào.

Vào lúc Hà Phỉ Phỉ đang phân vân, thì Cố An Thành cũng không nhàn rỗi, với tư thế như vậy, lại bắt đầu giở trò với Hà Phỉ Phỉ, lúc Hà Phỉ Phỉ quay đầu lại trừng mắt nhìn anh, anh vẫn còn giữ vững vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt, giống như bàn tay để ở trong quần áo của cô không phải là tay của anh vậy.

"Không bằng đặt căn nhà này đi, cảnh biển đẹp nhất, anh cảm thấy sao?"

"Em quyết định là được rồi."

"Vậy để em gửi hình cho Lâm Huỷ và Hướng Nhuỵ xem một chút, anh lấy tay ra, em viết chữ rất khó."

Cố An Thành tiếc nuối rút tay ra ngoài, "Nếu như Lâm Huỷ và Hướng Nhuỵ bận chuyện không đi được thì sao đây?"

Hà Phỉ Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Vậy thì chỉ có thể để lần sau cùng đi chơi thôi, nhưng mà nhất định phải gọi Phương Dịch đi, anh ta nhiều tiền mà không có chỗ nào tiêu, chúng ta là bạn tốt, phải phụ giúp một tay mới đúng."

Trong lòng Cố An Thành thầm nghĩ, đúng là một vợ tiết kiệm, biết suy nghĩ cho chồng. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.

Hà Phỉ Phỉ gửi hình qua cho bọn Lâm Huỷ, họ cũng nói nhất định sẽ đi, dù sao đảo Laucala là một hòn đảo đẹp nhất ở Fiji, dường như không có cô gái nào có thể chống cự được sức hấp dẫn của nó. Hơn nữa lại còn không tốn tiền.

"Bờ biển, biệt thự, Fiji, ôi mình thật sự muốn đi ngay bây giờ!"

Cố An Thành không chút lưu tình đem một phần hợp đồng ném tới trước mặt cô, tàn nhẫn phá vỡ giấc mộng ảo tưởng của cô, "Đừng nghĩ nữa, còn hơn tháng nữa cơ, bây giờ thì hãy dịch phần tài liệu thành tiếng Anh đi, tối nay anh cần dùng tới."

"Bây giờ em đã không còn là trợ lý của anh nữa có biết không?" Hà Phỉ Phỉ phản bác một câu, sau đó mở hợp đồng ra liếc mắt nhìn, nhìn sơ thì có mấy từ chuyên môn cô không biết dịch, "Không được, anh cũng biết là em thi không qua cấp bốn mà? Thay vì anh sai em đi phiên dịch, sao không trực tiếp fax cho Abby đi."

Cố An Thành khẽ liếc cô một cái, "Ở Canada hai năm, em đều nói tiếng Trung?"

"Văn nói và văn viết khác nhau rất nhiều, hơn nữa hợp đồng quan trọng như vậy, em sợ dịch sẽ có sơ sót."

Cố An Thành ôm sát hông cô, chóp mũi ghé sát lại cổ của cô, hít sâu một hơi, "Không sao, để cho em yên tĩnh một chút là được rồi, anh sợ em sẽ phá huỷ cả cái căn phòng này mất."

Hà Phỉ Phỉ không phục, "Em đang bài trí mà, ai bảo anh để cho căn phòng trống trơn như vậy...... A đúng rồi, còn có bức tranh nghệ thuật chưa treo lên, em với không tới, anh treo đi."

Cố An Thành bất đắc dĩ lắc đầu, đi theo cô tới phòng khách, cách trang trí xa lạ nhưng lại quen thuộc rơi vào trong mắt, anh hơi ngẩn ra.

Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ sát đất xuyên thấu vào trong phòng khách, chiếu vào chiếc thảm dày cộm và nặng nề ở dưới đất, trong không khí mơ hồ có chút bụi bặm, nhìn rất ấm áp không giống như trước đây rất lạnh lẽo.

Trên bàn uống trà, một chiếc cốc biến thành hai, trước kia để hoa khô, giờ đổi thành hoa tươi, trong góc phòng khách thì có những bồn hoa tươi nhìn rất vui mắt. Đạt ca và Đạt muội thì lăn lộn đuổi nhau trên thảm trải sàn, Lộ Mao và Nhị Mao thì lười biếng nằm ngủ dưới ánh mặt trời, nhìn cảnh tượng này yên tĩnh và ấm áp.

Trước đây, Cố An Thành không hề trang trí cái gì, chỉ cần sạch sẽ là được, từ sau khi Hà Phỉ Phỉ tới bỗng nhiên anh mới phát hiện, một người trong căn phòng đó mới cô đơn lạnh lẽo biết bao.

Hà Phỉ Phỉ ôm lấy anh, dụi dụi vào trên ngực của anh, "Thấy sao, đẹp không?"

Cố An Thành cúi đầu ừ một tiếng, khoé mắt cũng trở nên dịu dàng. Anh giơ tay lên xoa xoa tóc cô, "Vất vả rồi."

"Được rồi, mau tới đây treo bức tranh lên đi."

Cố An Thành đem bức tranh treo lên, Hà Phỉ Phỉ thưởng thức thành quả lao động của mình, trong lòng cảm thấy thoả mãn.

Bọn họ cứ ở như vậy, cũng rất tốt xd

Cô liếc mắt nhìn Cố An Thành, ánh mặt trời chiếu một vầng sáng lên một bên khuôn mặt của anh, khiến cho những đường cong trên khuôn mặt của anh trở nên dịu dàng đi không ít. Hà Phỉ Phỉ cố nén lại nhịp tim đang đập nhanh, quả nhiên, bởi vì có một người như anh ở bên cạnh, cho nên mới có loại cảm giác mong đợi như vậy.

Sau đó cả một buổi chiều Hà Phỉ Phỉ cũng giúp Cố An Thành phiên dịch phần hợp đồng kia, Cố An Thành thì họp qua video với đối tác nước ngoài, bất tri bất giác trời cũng đã tối.

Hà Phỉ Phỉ ôm bụng, vẻ mặt đau khổ nhìn Cố An Thành, Cố An Thành rất nhanh kết thúc cuộc họp, tắt máy vi tính, "Đói bụng rồi à."

"Cũng sắp bảy giờ rồi."

Cố An Thành xem đồng hồ, "Trễ thế này rồi à." Anh đứng lên, mở tủ lạnh ra liếc nhìn, "Đồ ăn cũng không còn nhiều nữa, chỉ đủ nấu hai tô mì thôi, có thể không?"

"Có thể, có thể, em cái gì cũng có thể ăn, nhanh lên nhanh lên một chút."

Động tác của Cố An Thành rất nhanh, khoảng mười phút sau, đã bưng hai tô mì đi ra ngoài. Mùi thơm này khiến cho người ta chảy nước miếng, Hà Phỉ Phỉ đã rất đói rồi, nhào qua ngồi ở trước ban rồi gắp lia gắp lịa, ngay cả một câu khen Cố An Thành cũng không có.

Cố An Thành cởi tạp dề xuống, "Ăn từ từ thôi, anh cũng đầu có giành với em đâu."

Hà Phỉ Phỉ bớt chút thời gian giơ ngón tay cái lên với anh.

Ăn mì xong, Cố An Thành lại lấy cho cô miếng bánh ngọt dâu tay làm món ngọt tráng miệng, Hà Phỉ Phỉ vừa ăn vừa lệ rơi đầy mặt, mẹ nó, nhất định là mập chết mất thôi. Quả thật là Cố An Thành nuôi cô giống như nuôi heo vậy, trong mọi tình huống, có cái gì ngon anh cũng có thể làm cho cô ăn, mỗi ngày mỗi món khác nhau. Quả thật là Hà Phỉ Phỉ có chút hoài nghi Cố An Thành đã từng làm đầu bếp, đối với chuyện này cô vừa thoả mãn vừa cảm thấy buồn bã, nhưng mà không phải ai muốn cũng được, mập thì mập đi, lúc này cô không có lá gan nhịn ăn.

Trừ tài nấu nướng giỏi, việc nhà Cố An Thành cũng làm hết, anh có hơi thích sạch sẽ, trong nhà phải sạch sẽ mới cảm thấy thoải mái, bình thường Hà Phỉ Phỉ cũng muốn quét dọn nhà cửa để giữ chút thể diện sau khi ăn chùa uống chùa, nhưng mà lại phát hiện trong nhà từ trong ra ngoài đều sạch tưng không có một hạt bụi. Hà Phỉ Phỉ không hề nghi ngờ cô mà ở với Cố An Thành từ lâu, thì tứ chi của cô cũng muốn bị thoái hoá rồi.

Cố An Thành cầm chén không đi vào phòng bếp, Hà Phỉ Phỉ đi theo phía sau lưng của anh, "Nếu không sau này để cho em rửa chén đi, dù sao em cũng phải làm chút chuyện chứ. Em nói cho anh biết, anh đừng cho rằng em quá vô dụng nha, dù gì thì em cũng ở nước ngoài hai năm, những kỹ năng sinh hoạt cơ bản em đều biết!"

Cố An Thành liếc cô một cái, nhìn cô hăm hở muốn thử như vậy, cũng không ngăn cản, "Vậy em làm đi."

Hà Phỉ Phỉ vén tay áo lên, đeo bao tay cao su vào, bắt đầu thể hiện mình, Cố An Thành khoanh tay đứng ở bên cạnh nhìn cô, Hà Phỉ Phỉ rửa chén xong nhìn anh với đôi mắt tranh công thì anh cong môi lên, khen ngợi cô, "Dáng vẻ rất giống."

"Vậy sau này việc rửa chén cứ giao cho em."

Cố An Thành lạnh nhạt nói, "Không cần, nếu như em muốn tìm việc làm, thì sau này em hãy giặt ga giường đi."

"...... Ga giường?"

Cố An Thành gật đầu một cái, giọng nói bình thản giống như đang nói chuyện thời tiết, "Có thể sẽ thường bị dơ, vậy thì em sẽ có chuyện để làm."

Hà Phỉ Phỉ sau khi phản ứng kịp, nhịn một lúc lâu mới nói ra một câu, "Cố An Thành, mặt của anh so với tường thành còn dày hơn!"

Chuyện cũng đã làm xong, Hà Phỉ Phỉ định tiếp tục đi phiên dịch hợp đồng, kết quả lại bị Cố An Thành lôi kéo đi siêu thị, "Không phải nói bản hợp đồng này tối cần dùng đến sao?"

"Ngu ngốc, lừa em thôi, đã sớm phiên dịch xong hết rồi."

"...... Anh khốn kiếp! Anh có biết là em đã phải tra từ điển mất bao lâu không, đã chết mất bao nhiêu tế bào não không!"

"Vậy em phải cám ơn anh.. Anh đã khiến cho ngày chủ nhật của em trở nên có ý nghĩa rồi."

Lại bị lừa, Hà Phỉ Phỉ tức giận cầm tay của Cố An Thành lên cắn vô số lần, Cố An Thành chỉ khẽ liếc cô một cái, "Cắn tay thì có lợi ích gì?" Nói xong, anh cúi người xuống, ghé sát vào mặt của cô, sau đó dùng ngón tay chỉ vào môi mình, "Cắn ở đây nè."

"...... Ở đây là siêu thị!!"

Hà Phỉ Phỉ đỏ mặt bước nhanh tới đẩy xe đẩy rời đi, Cố An Thành khẽ nở nụ cười, sau đó cũng bước đi theo cô.

Lầu ba của siêu thị là chỗ bán đồ dùng hàng ngày và quần áo, Hà Phỉ Phỉ đẩy xe đẩy đi ngang qua khu bán quần áo, đột nhiên nhìn thấy cái gì, ánh mắt sáng lên, vội vàng gọi Cố An Thành, "Đồ tắm kia, ôi chao ôi! Bây giờ chúng ta vào mua luôn không? Giờ đang là mùa đông, nói không chừng chúng ra sẽ mua được giá rẻ đó."

Cố An Thành lắc đầu, "Đồ tắm ở siêu thị sẽ phai màu, em nhất định sẽ không hy vọng thấy một bộ đồ tắm nhiễm đỏ cả cái hồ bơi chứ? Mấy ngày nữa anh sẽ đưa em tới cửa hàng chuyên bán đồ tắm, có được không?"

"Được rồi." Hà Phỉ Phỉ tưởng tượng bộ dạng Cố An Thành mặc quần bơi...... Mẹ nó, không dám nghĩ nữa t. t

Đột nhiên, trong đầu chợt loé lên một tia sáng, vẻ mặt Hà Phỉ Phỉ trở nên đau khổ nói: "Em quên mất, Cố An Thành, thật ra thì em còn chưa có học bơi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio