Lời giới thiệu học sinh mới của Tào Quân vô cùng súc tích, ngoài họ tên ra thì không còn bất kỳ câu nào dư thừa.
Diêu Tự đang sắp xếp bài tập cho Nghê Tinh Kiều, tuy tên nhóc kia chấn thương sọ não còn đang nằm viện nhưng mà vẫn cố gắng làm cho nốt bài tập toán cuối tuần.
Khi đó Diêu Tự hỏi cậu:
– Tại sao cậu chỉ làm mỗi bài tập toán?
Nghê Tinh Kiều trả lời:
– Mình giả bộ chân què nhưng chí không què cho ổng xem, sau này ổng sẽ thương xót mình hơn.
Diêu Tự cười ngặt nghẽo, nghĩ đầu óc của Nghê Tinh Kiều không ít thì nhiều đã bị hỏng mất rồi.
Trong tâm trí anh chỉ toàn là chuyện của Nghê Tinh Kiều, nên khi ngẩng đầu nhìn bạn mới, suy nghĩ đầu tiên của anh là: Cậu trai kia trông quen ghê.
Anh hoàn toàn không nhận ra Lâm Tự Châu kia chính là người anh đã gặp hai hôm trước ở bệnh viện.
Diêu Tự không phải dạng mù mặt, anh chỉ có thói quen bỏ quên một vài người và một vài thông tin không quan trọng mà thôi.
Những thứ được anh ghi nhớ đều là kết quả sau mấy lượt tinh lọc.
Ngược lại, Lâm Tự Châu vừa liếc một cái là ngó thấy Diêu Tự ngồi ở dãy số ba.
– Hai em ngồi ở hàng cuối cùng trước đi.
– Trước khi học sinh mới đến thì trong lớp đã chật kín chỗ, Tào Quân phải nhờ hai học sinh khiêng bàn mới qua đây, đặt ớ cuối lớp – Sau kỳ thi tháng sẽ xếp chỗ lại lần nữa, hai em cứ tạm thời ngồi ở đó trước đi.
Hai học sinh mới vâng lời đi về phía cuối lớp, khi đi ngang Lộ Lý thì tai nó đỏ ửng lên.
Lộ Lý “đá lông nheo” với cô bạn đi trước, còn cố ý ho hắng để thu hút sự chú ý của đối phương.
Đúng là người ta có liếc mắt nhìn nó một cái, nhưng cái nhìn đó chỉ như đang dòm một thằng khờ lạ mặt.
Lộ Lý nhủ bụng: Thôi, chắc nhỏ xí hổ đây mà.
Sau khi học sinh mới vào chỗ thì giờ học bắt đầu, nhưng Lộ Lý không có tâm trạng nghe giảng, chốc chốc là ngoái lại dòm lén.
Lâm Tự Châu khẽ bảo cô nữ sinh ngồi bên cạnh:
– Phía trước có một thằng hâm cứ nhìn chị hoài kìa.
Thằng hâm Lộ Lý chờ mãi mới tới giờ tan học, định chạy tới bắt chuyện tới Lâm Tô Thần.
nhưng người ta vùi đầu đọc sách, chẳng buồn để ý đến nó.
Lộ Lý bối rối, nghĩ một hồi rồi mò lấy một thanh socola trong cặp, chạy chầm chậm đặt lên bàn nhỏ, sau đó mới chạy đến bàn Diêu Tự.
Nghê Tinh Kiều không ở đây, người có thể nghe tâm sự tuổi hồng của nó chỉ còn lại một mình Diêu Tự mà thôi.
Cô đơn quá.
– Anh Tự.
– Lộ Lý tở mở chạy tới bàn Diêu Tự, đổ rạp lên bàn người ta như mất xương sống – Là nhỏ đó đó.
Diêu Tự quay lại nghía thử, đúng lúc cô nữ sinh tên Lâm Tô Thần kia cũng ngước lên nhìn anh.
– Không phải cậu bảo học sinh mới là hot girl à?
– Thế mà còn không hot hả? – Suýt nữa Lộ Lý bùng phát tại chỗ – Còn đẹp hơn cả ảnh chụp đấy!
Hôm nay Lâm Tô Thần mặc một cái áo sơ mi ngắn tay màu trắng, thêm một cái váy xếp ly, bình thường nhỏ đã cao ráo trắng trẻo, nay lại càng nổi bật hơn giữa một đám pha tạp áo trắng xanh và quần thể dục.
– Ý mình không phải thế.
– Diêu Tự nói – Ý mình là, sao lại có tới hai người?
– Đố ai biết.
– Lộ Lý không được vui cho lắm, tất cả những tên đực rựa xung quanh mỹ nữ đều bị nó liệt vào danh sách tình địch.
– Vả lại – Diêu Tự bảo – Hình như nhỏ không quen biết cậu thì phải.
Một câu nói chạm đúng nọc Lộ Lý.
– Không có đâu! – Lộ Lý nói – Hai đứa mình nói chuyện trên mạng ngót nghét nửa năm rồi, sắp đơm hoa kết trái tới nơi luôn ấy chứ!
– Ồ? – Diêu Tự cười cười.
– Tin mình đi.
– Lộ Lý nói – Do nhỏ mới tới còn ngại ngùng thôi, đợi quen dần, mình và nhỏ chắc chắn sẽ phát triển một mối tình học trò ngọt hồng cho mà coi.
– Ai muốn phát triển mối tình học trò hả?
Sau lưng Lộ Lý đột nhiên có người cất giọng, nó với Diêu Tự cùng nhìn sang, không ngờ người tới chính là cái tên Lâm Tự Châu kia.
Lâm Tự Châu nở một nụ cười tươi với họ, mặc áo sơ mi trắng và quần dài cùng kiểu với Lâm Tô Thần, trông mặt mũi có nét giông giống với Lâm Tô Thần.
Lộ Lý nghi đây là kẻ theo đuổi Lâm Tô Thần, vì muốn khiến mọi người nói hai người họ có tướng phu thê nên cố ý phẫu thuật thẩm mỹ.
Trong tiểu thuyết có viết đó, Nghê Tinh Kiều đã nói với nó như vậy.
Lộ Lý dòm Lâm Tự Châu, lòng rung chuông cảnh báo: Nguy to rồi, tên này hơi bị đẹp trai đấy.
Lâm Tự Châu một tay đút túi, trông có vẻ ung dung nhàn nhã, không hề có trạng thái lúng túng của “ma mới” chút nào.
Cậu ta nói với Diêu Tự và Lộ Lý:
– Còn nhớ mình không? Chúng ta từng gặp nhau rồi đấy.
Được nhắc lại là Lộ Lý nhớ ra ngay.
– Đúng rồi! Cậu chính là tên đó!
Diêu Tự:
– Tên đó?
Lộ Lý day qua nói với Diêu Tự:
– Là hung thủ đó! Là người làm anh Kiều của chúng ta nằm liệt giường đó!
– … Người làm cậu ấy liệt giường là ba của mình.
– Lâm Tự Châu nói.
Được giải thích như vậy Diêu Tự mới miễn cưỡng nhớ ra.
Đúng là bọn họ từng gặp nhau rồi, khi đó Diêu Tự chỉ chú ý tới đồng phục trên người cậu ta, chẳng ngờ, cậu ta lại chính là học sinh chuyển trường.
Lâm Tự Châu cười:
– Nhớ ra rồi hả?
Lộ Lý phun từ qua kẽ răng:
– Nhớ ra rồi, kẻ thù!
Diêu Tự nhìn hai đứa đấu võ mồm, không hứng thú giỡn với tụi nó nữa.
Lộ Lý soi Lâm Tự Châu chằm chặp, thiếu điều khoan lỗ trên người người ta luôn.
– Cậu rất có hứng thú với mình à? – Lâm Tự Châu nghiêng đầu hỏi Lộ Lý.
Lộ Lý nhanh nhạy:
– Cậu bị hâm hay tôi bị khùng, con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi có hứng thú với cậu hả?
– Cả hai mắt đều thấy tinh tường.
– Lâm Tự Châu cố ý chọc nó – Lúc học cậu cứ ngoảnh đầu lại hoài, không phải đang nhìn mình sao?
– Ôi ông trời ơi cứu con với! Ở đây có tên nghĩ mình là trung tâm vũ trụ nè! – Lộ Lý gào lên rồi chạy về chỗ ngồi của mình.
Lâm Tự Châu thấy chọc Lộ Lý vui quá xá, cười cười đưa mắt tiễn người ta đi, sau đó quay sang nói với Diêu Tự:
– Không ngờ chúng ta lại trở thành bạn cùng lớp, cậu bạn kia cũng ở lớp này phải không?
Diêu Tự chỉ tay về chỗ trống bên cạnh Lộ Lý:
– Là bạn cùng bàn của thằng nhóc đó.
Lâm Tự Châu giật mình, cười toe:
– Trùng hợp thật.
– Sự trùng hợp này không vui chút nào đâu.
– Diêu Tự nhớ đến Nghê Tinh Kiều vẫn còn đang vật vã trong bệnh viện, giờ nhìn Lâm Tự Châu là thấy nóng gáy – Tôi khuyên cậu và gia đình cậu sau này lái xe cẩn thận hơn đi, đừng gây thêm rắc rối cho người khác.
Sở dĩ Lâm Tự Châu tới bắt chuyện cũng là vì đã nhận ra bọn họ, lòng thấy có lỗi, muốn xoa dịu lại mối quan hệ này.
Nhưng không ngờ Diêu Tự chả thèm nể mặt.
Lâm Tự Châu bị hất hủi cũng không định nói thêm gì, đúng lúc chuông vào học đổ hồi.
– Ừm, mình biết rồi.
– Lâm Tự Châu nói xong thì đi về chỗ của mình.
Cậu ta vừa ngồi xuống thì Lâm Tô Thần hỏi:
– Em với tụi nó nói gì thế?
– Không có gì, em chỉ thay ba xin lỗi người ta thôi.
Lâm Tô Thần lườm cậu ta:
– Sao ba em không tự đi xin lỗi?
– Xin lỗi rồi.
– Lâm Tự Châu nói – Lúc đó ổng kinh hồn hoảng vía dữ lắm.
Sau khi tan học Diêu Tự không về nhà mà đến thẳng bệnh viện.
Tào Quân biết Nghê Tinh Kiều đang nằm viện, giờ tự học buổi chiều đã tìm Diêu Tự nói chuyện dò hỏi tình hình, vô cùng chu đáo mà bảo với Diêu Tự:
– Em ấy không cần phải nộp bài tập mỗi ngày đâu, chừng nào xuất viện về trường rồi nộp một thể cũng được.
Khi Diêu Tự truyền đạt y như đúc những lời này với Nghê Tinh Kiều, cậu hoảng tới độ não muốn chấn thương lần nữa:
– Ổng nói thế thật hả?
– Không sai một chữ.
– … Đúng là tàn độc! – Nghê Tinh Kiều ôm ngực nói – Bàn tay tàn độc ngắt hoa thơm.
– Thôi được rồi, cậu ăn gì chưa? – Diêu Tự chẳng quan tâm gì khác, chỉ lo Nghê Tinh Kiều đói.
– Chưa, bố mình đi mua cháo cho mình rồi.
– Ngày nào cũng ăn cháo à? – Diêu Tự nói – Không đủ dinh dưỡng là còn lâu mới khỏi đấy.
– Thật ra cũng không hẳn.
– Nghê Tinh Kiều cười khúc khích – Ngoài cháo ra còn có canh xương hầm nữa.
– Vậy thì được, đến lúc cậu xuất viện chắc béo lên dữ lắm ha.
Nghe Diêu Tự nói thế, Nghê Tinh Kiều sợ hẳn:
– Thế thì không được! Mình phải giữ dáng, béo lên xấu lắm.
– Cậu có ra sao cũng đẹp hết.
– Diêu Tự vừa lôi bài tập hôm nay phát ra vừa nói.
– Cậu chỉ toàn gạt mình, mình mà béo tròn béo trục như heo, để xem cậu còn nói vậy nữa không.
– Nghê Tinh Kiều xìu giọng – Mình vẫn chưa yêu ai hết, không thể để mất hình tượng được.
– Chứ cậu muốn yêu ai? – Diêu Tự lập tức dựng rào cảnh giác.
– Vẫn chưa tìm được người thích hợp.
– Nghê Tinh Kiều nằm đắc chí trên giường, bắt đầu tưởng tượng ra mối tình hoàn mỹ cho mình – Nhưng mà mình có cảm giác là người đó sắp xuất hiện rồi, linh tính của mình đúng lắm.
Cậu vừa nói thì Diêu Tự đã dí mặt tới trước mắt cậu.
Nghê Tinh Kiều giật bắn người:
– Làm gì ghé sát thế?
Không biết tại sao mà cậu thấy hơi căng thẳng.
– Mau cất cái ảo tưởng đó đi đi.
– Diêu Tự nói – Cậu, Nghê Tinh Kiều, là người đã có gia đình rồi.
– Xí.
– Nghê Tinh Kiều gãy chân nhưng tay vẫn hoạt động tốt, cậu giơ tay lên búng trán Diêu Tự – Mình là người có gia đình hồi nào?
Diêu Tự ngồi thẳng lưng, hùng hồn tuyên bố:
– Từ lúc còn ở trong bụng mẹ cậu đã là vợ của mình rồi, giờ tính lật lọng hả?
– … Khùng! – Nghê Tinh Kiều bĩu môi – Cậu suốt ngày nói hươu nói vượn.
– Mình không có hươu vượn gì hết.
Hai tên nhóc đang cà rỡn thì Nghê Hải Minh xách cháo và canh hầm quay về.
– Ô, Diêu Tự cũng ở đây à.
– Nghê Hải Minh nói – Mới tan học đã tới rồi sao?
– Dạ vâng.
– Giờ đã muộn lắm rồi, Diêu Tự cũng không được ở lại lâu, đưa bài tập cho Nghê Tinh Kiều xong thì chuẩn bị đi luôn – Con đến đưa bài tập cho cậu ấy.
– Tới rồi thì ăn chung với bọn chú đi.
– Nghê Hải Minh nói – Thằng quỷ con này mượn cớ nằm viện ngày nào cũng đòi ăn khuya, còn không chịu ăn gì thanh đạm, hôm qua xiên nướng hôm nay canh hầm, con ở lại ăn phụ nó đi, chứ không tới lúc nó xuất viện chắc béo lên chục cân mất thôi.
Nghê Tinh Kiều nghe là phụng phịu:
– Bố có phải bố ruột của con không vậy?
Diêu Tự cười:
– Con không ăn đâu chú, mẹ con còn đang chờ ở nhà.
Anh quay lại nói với Nghê Tinh Kiều:
– Cậu nghỉ ngơi đi, mai mình lại tới.
– Khoan đã! – Đột nhiên Nghê Tinh Kiều giật giọng.
Diêu Tự quành về bên giường:
– Chuyện gì thế?
Nghê Tinh Kiều cười hì hì với anh, đút tay vào túi áo bệnh nhân, bốc một nắm kẹo trái cây dúi cho Diêu Tự.
Giây phút đó, Diêu Tự như bị yểm bùa.
Trong mắt anh, thứ Nghê Tinh Kiều đặt vào lòng bàn tay anh không phải là những viên kẹo có mùi vị mới lạ, mà là một nắm sao trời được cậu giấu đi, tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong thế giới của anh.
Diêu Tự nhìn Nghê Tinh Kiều, gương mặt tươi cười hớn hở đó khiến cổ họng anh và đôi mắt anh nóng bừng bừng.
– Mau về đi.
– Nghê Tinh Kiều bảo – Về muộn là mẹ cậu lo đấy.
Diêu Tự gục gặc đầu, nhét kẹo vào trong túi quần mình.
Anh nói tạm biệt với Nghê Tinh Kiều, rồi chào Nghê Hải Minh.
Rời khỏi phòng bệnh, anh lê không nổi bước chân mình, đứng tựa vào tường hướng mắt ra bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Trong trí óc Diêu Tự ken đầy hình ảnh Nghê Tinh Kiều đưa kẹo cho mình ban nãy, anh móc một viên ra, tháo giấy gói, bỏ kẹo vào miệng.
Mùi bạc hà thanh mát, Diêu Tự nghĩ, đây chính là hương vị của mối tình đầu..