Phủ Mãn Kim...!
Tối nay còn mưa nhiều, những đầu quân và lính gác trong và ngoài phủ đều tuần tra rất chặt chẽ.
Hàng trăm tên dạo hành lang, ngoài ra còn đốt lửa và đèn lồng để phát hiện nội gián.
Ngoài kia, một nam nhân cao lớn mang y phục xanh đậm bình thản bước vào cổng, tay cầm một cây dù đơn giản, tay còn lại giữ một thanh kiếm nhìn qua có vẻ không tầm thường.
Lính canh nhìn thấy lập tức cúi chào ngay:
"Minh công tử."
Minh Uất Phong chỉ gật đầu nhẹ, hắn ung dung bước vào phủ, nhìn qua những đốm lửa đỏ ngoài sân một chút rồi bỏ lên lầu.
Dừng chân trước căn phòng đầu tiên, hắn để dù sang một bên và bắt đầu gõ cửa.
"Vào đi".
Bên trong là giọng nam rất khó nghe cất tiếng.
Minh Uất Phong đẩy cửa, hắn bước vào và đặt thanh kiếm xuống bàn, rót một ngụm trà và đưa lên uống cạn.
Trầm ngâm một lúc, hắn hỏi:
"Trời mưa lớn lại giăng lều đốt lửa? Ngươi có bình thường?"
Tên kia danh tính là Lục Thủ, hắn là đại công tử nổi tiếng ăn chơi, nhẫn tâm và thú tính của Phủ Mãn Kim.
Lục Thủ rót ly trà, hắn cũng uống:
"Mặc dù gần đây Nhược Y không còn có tin tức, nhưng mẫu thân ta lo lắng, vì chiều lòng, đành đem cả phủ sáng nhất có thể! "
Minh Uất Phong vẻ mặt khó đoán, hắn đang suy nghĩ một thứ gì đó.
Không thể nào một kẻ vô danh tên Nhược Y sau khi đánh cắp cuốn sách pháp cấm kia lại đi ẩn thân như vậy.
Rốt cuộc hắn là ai? Nhược Y là ai mà biết được vị trí của cuốn sách đó?
Năm xưa Minh Giản giấu đi cuốn sách pháp cấm của bá chủ thiên hạ.
Chẳng biết ông ta giấu đi đâu.
Mình không biết, Minh Nhược Hoa không biết, vậy thì ai biết?
Mãi suy nghĩ cho đến khi Minh Uất Phong bị Lục Thủ đập vào vai, giọng có chút khẩn trương:
"Uất Phong, huynh không khỏe sao?"
Người kia vội ngước lên nhìn, nhưng sau đó gạt đi:
"Không có gì, chỉ nghĩ Nhược Y này thật quái lạ, chỉ sợ ả ta sắp bày trò."
Dứt lời, Uất Phong đứng dậy, hắn cầm thanh kiếm lên chuẩn bị ra về:
"Đến đây chỉ thăm hỏi tình hình, ta còn việc phải làm, nhớ bảo Lục Thất cẩn thận, cả hai ngươi chỉ đi về khuya là giỏi."
Bóng dáng như ma thoát ra cửa, phút chốc đã không thấy đâu.
Xem ra, Minh Uất Phong cũng không phải là một người tầm thường..
_________
A Cửu đem thuốc đến bên phòng của Chương Du Quân, nàng chào từ bên ngoài và được hắn cho vào:
"Hoàng thượng vạn tuế, đây là thuốc của Minh quý phi sai nô tì đem tới."
Chương Du Quân nghe chữ Minh quý phi, lòng đột nhiên vui sướng, ảo tưởng rằng nàng ta quan tâm mình.
Hắn cầm lấy thuốc, hơi nóng vẫn còn bốc lên, khiến hắn ta hơi nhăn mặt, sau đó vẫn uống đến cạn sạch.
"Đây, được rồi lui đi."
A Cửu cầm lấy, nàng chào rồi cúi đầu quay đi thì một âm thanh gọi lại:
"Khoan đã..
Minh quý phi hiện giờ làm gì?"
"Quý phi nương nương hiện đang ngâm nước nóng thưa hoàng thượng."
Hắn ta nghe xong, liền run run lấy ra một lọ nước hoa nhỏ, sau đó đưa cho A Cửu:
"Kêu nàng ta đem hòa vào nước, nó sẽ có mùi thơm và giúp da mịn màng, làm dãn xương cốt."
A Cửu cầm lấy, vẻ mặt nàng phân vân, nhưng sau đó cáo lui.
Vừa mở cửa ra, A Cửu một phen giật mình khi thấy Triển Phi đứng sẵn bên ngoài từ lúc nào.
Mặt nàng ta vô cùng khó xem, giọng nói nghiêm nghị:
"Thuốc cho hoàng thượng?"
"Vâng...!vâng Triển quý phi, nhưng bệ hạ đã uống rồi."
Triển Phi đăm chiêu suy nghĩ, lần này nàng ta đi đến, quyết định cầm chén thuốc đã cạn lên, chén nguội ngắt khiến Triển Phi nhíu mày?
"Thuốc này do ngươi hay Minh quý phi làm? "
A Cửu đề phòng nhìn Triển Phi, nàng dần hiểu ra điều gì đó:
"Vâng, là nô tì."
Triển Phi chưa dừng lại, nàng
nhìn thẳng vào A Cửu, tràn ngập nghi ngờ không thể hiểu:
"Thời gian ngươi đem thuốc lên và hoàng thượng uống xong trong bao lâu?"
"Khoảng bảy phút, thuốc này phải uống nóng."
Bảy phút? Vậy tại sao chén đã nguội nhanh như thế? Thậm chí đã lạnh ngắt.
Triển Phi đem trả lại chén thuốc, sau đó cho người kia lui.
Còn bản thân mình bước vào phòng Chương Du Quân, mặc dù tâm vẫn không thể lý giải nổi sự vô lý đó.
Nàng ngồi xuống bên cạnh, Chương Du Quân không có bất cứ cử chỉ hành động thân thiết nào với nàng, chỉ hỏi những câu đơn giản cho qua.
Triển Phi khá buồn, nàng nở nụ cười rồi ân cần choàng vai ông ta:
"Bệ hạ, dạo này thân thể người đã đỡ chút nào hay chưa?"
"Cũng một chút."
Câu trả lời lạnh ngắt, Triển Phi lại càng sinh ra khó chịu:
"Đã hơn một năm mà không hết.
Bệ hạ, thiếp nghĩ...!có khi nào thuốc bệ hạ đã uống hơn một năm qua có vấn đề hay không?"
Chương Du Quân lập tức đứng dậy tránh xa Triển Phi, âm thanh thật lớn như muốn nuốt nàng:
"Tầm bậy, thuốc là do người của Minh Nhược Hoa nấu, làm sao có vấn đề? "
Triển Phi bị cánh tay Chương Du Quân đẩy ra, bản thân khá sốc, không ngờ hắn ta lại bênh Minh quý phi đến vậy.
Lòng có chút ganh tị lẫn uất ức, chỉ biết im lặng.
Nhưng không lâu sâu, tiếng gào thét của ông ta làm phá tan bầu không khí tĩnh mịch:
"A...!tim của ta, tim của ta..."
Biết bệnh tái phát, Triển Phi lo lắng đỡ Chương Du Quân lên giường, sau đó cho người gọi đại phu.
Sau khi kiểm tra, đại phu cho thuốc đem tới, đổ vào miệng để giúp hắn ta ngủ, giảm bớt sự đau đớn.
Nhưng khi đổ vào lại bị Chương Du Quân nôn ra, không như lần khác, lần này hắn ta nôn ra máu màu lục, lẫn bọt trắng:
"Đau quá..
người trẫm như bị cắt tim gan ra vậy."
Hắn không ngừng la hét, toàn thân run rẩy, cứ như chuột rút từ chân lên cổ.
Đau đớn khôn xiết.
Cuối cùng đại phu phải dùng đến khăn tẩm thuốc mê, mới để Chương Du Quân dần buông thản cơ thể.
Sau khi đắp chăn cho ông ta ngủ, Triển Phi cùng đại phu bước ra ngoài:
"Ta hỏi ngươi, tại sao thuốc cả năm trời mà bệnh tình hoàng thượng ngày một nặng hơn?"
Đại phu già sợ hãi ấp úng, ông ta cũng tự hỏi nhưng quả thật cũng không thể hiểu nổi:
"Thật sự ngay từ trước hoàng thượng bệnh nhẹ, thần cho thuốc nhưng sau đó lại phát hiện triệu chứng của người bỗng rất lạ.
Chính xác hơn là tìm không ra bệnh, thần chỉ biết cho thuốc giảm đau và bổ nội tạng thôi.."
Triển Phi nhíu mày, thở dài:
"Thật sự thì trước kia chỉ bệnh nhẹ thôi sao?"
Đại phu kia gật đầu lia lịa.
Cũng đúng, nếu sai sót gì thì đầu ông ta đi du ngoạn như chơi.
Tất cả diễn biến đều bị một nam nhân áo đen đứng trên mái nhà thu lại, hắn ta nhìn sắc mặt Triển Phi một chút rồi bỏ đi.
_________
Chương này không dính dáng đến nhân vật chính, nhưng nó vẫn quan trọng không bỏ được nên mình viết ngắn thôi.
.