Uy Chấn Cương Tộc

chương 39: tuyệt cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đủ loại Nguyên Tố công kích như một cơn mưa rơi thẳng xuống mặt hồ, dấy lên từng cơn chấn động.

Hỏa hệ chạm vào mặt nước lập tức tan rã, nhưng các hệ còn lại thì không đơn giản như vậy, đặc biệt là Lôi hệ cùng hắc ám hệ.

Một cái thì như lỗ đen, không ngừng ăn mòn nước xung quanh, tựa như không tồn tại bất cứ một cản trở nào, mạnh mẽ đánh sâu xuống dưới.

Cái còn lại thì vừa chạm nước lập tức lan tỏa khắp nơi, tạo ra một luồng năng lượng tê dại cực kỳ khó chịu.

Kể đến thì phong hệ cùng địa hệ là bình thường nhất, gần như là bị mặt nước tiêu hao đại bộ phận lực lượng, nhưng hai thứ này lại mạnh mẽ đánh thẳng vào Đại Thiên, trực tiếp nhấn chìm xuống lòng hồ.

Quả cầu đen kia quá dễ gây sự chú ý, nơi nó đi qua đều bị nhiễm một màu đen kịt, hơn nữa tốc độ của nó gần như là chậm nhất, Đại Thiên vô cùng dễ dàng đã tránh được nó.

Nhưng vừa tránh được thì lại trúng phải Địa Hệ cùng Phong hệ công kích, tuy là chúng bị tiêu hao gần hết lực lượng, nhưng Đại Thiên vẫn có chút không thể chịu nổi, toàn thân như bị những luồng gió mạnh xé rách, bên trong thì lại bị địa hệ gây chấn động từng cơn.

Tuy rằng khó chịu, thương thế cũng rất nặng, nhưng năng lượng còn lại của Quả Trong Suốt cũng không phải chỉ dùng để nói, năng lượng này dùng một tốc độ vô cùng nhanh chóng chữa trị lại thương thế.

Cảm nhận được thân thể liên tục chuyển đổi mấy lần, Đại Thiên có chút không biết phải nghĩ gì, nhưng cuối cùng vẫn là vô cùng vui mừng, ít ra là thoát được một trận này. Nhưng tiếp theo mọi chuyện phải cẩn thận hơn gấp bội, bởi vì dù sao năng lượng trong quả cũng không phải là vô tận.

Đại Thiên còn đang nghĩ ngợi lung tung thì thân thể đột nhiên cảm nhận được một luồng năng lượng khổng lồ xâm nhập. Năng lượng này nếu là người khác thì tuyệt đối là không thể chịu được, nhưng đối với Đại Thiên quả thật là thuốc bổ.

Năng lượng mang theo một cảm giác tê dại xâm nhập vào, Đại Thiên cũng không phải lạ lẫm gì với cảm giác này, lúc trước khi ở khu rừng chết, mỗi lần hắn bị sét đánh đều cảm nhận được, quả thật là thoải mái vô cùng.

Đại Thiên cũng không biết năng lượng này tới từ đâu, nhưng nó mang đến không chỉ là cảm giác mà còn khôi phục lại thân thể cùng đấu khí, thật sự là thứ vô cùng tốt vào lúc này.

Năng lượng tê dại kích thích thân thể Đại Thiên từng hồi, tốc độ lập tức tăng lên, Đại Thiên cũng không thèm để ý đến nhiều thứ nữa, tứ chi nhanh chóng chuyển động, một lần nữa hướng về mặt hồ bơi lên.

Lại một lần nữa trồi lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của những con Ma Thú. Đại Thiên liếc bọn chúng một cái, lập tức nhanh chóng bơi hướng ra xa, cũng mặc kệ bọn chúng nghĩ gì.

Mười một con Ma Thú giận trân người, nhưng khổ nỗi lại không thể dừng tay được, Tam Đầu Băng Xà quá giảo hoạt, chỉ cần một cơ hội nhỏ nó sẽ không do dự xé xác đối thủ ra làm nhiều mảnh.

Nhưng nếu Đại Thiên không làm gì cả, hoàn toàn là lợi dụng công sức của bọn chúng mà tranh đoạt, dù là thế nào thì cũng không thể buông tha được.

Mà theo tình thế trước mắt thì Tam Đầu Băng Xà tuyệt đối không chịu buông tha. Giữa mười con Ma Thú trước mắt và Đại Thiên, Tam Đầu Băng Xà vô cùng hiểu rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.

Dù sao nơi này cũng là địa bàn của nó, mất đi vài chục quả cũng không ảnh hưởng gì, ở đây vẫn còn rất nhiều, chỉ cần có thể độc bá ở đây thì vẫn còn vô số Quả Trong Suốt cho nó hưởng dụng, không cần thiết phải liều mạng đi làm chuyện vô ích.

Mười con Ma Thú liên tục truyền tới Tam Đầu Băng Xà vài cái ánh mắt thương lượng, nhưng đối phương căn bản không nghe. Mười con Ma Thú càng nhún nhường, thương lượng bao nhiêu thì Tam Đầu Băng Xà càng được thế tiến tới, một bộ không thèm quan tâm điều gì nữa.

Nhìn Đại Thiên bơi càng lúc càng xa, lại nhìn Tam Đầu Băng Xà liều mạng công kích, những con Ma Thú này vô cùng ấm ức. Ánh mắt dần chuyển sang oán độc, thứ bọn chúng không đoạt được, kẻ khác cũng đừng hòng lấy được.

Trao đổi ánh mắt một chút, Phích Lịch Ưng cùng Thằn Lằn Sấm tốc độ tương đương nhau, nhưng Thằn Lằn Sấm lại bị thương nặng, tốc độ so ra kém đồng bạn, vì thế Phích Lịch Ưng vinh hạnh được cử đi tiêu diệt Đại Thiên.

Mọi chuyện đã định, Phích Lịch Ưng nhanh chóng tách khỏi cuộc chiến, hướng về phía Đại Thiên đánh tới, chín con còn lại nhanh chóng ngăn cản lại muốn thừa cơ đột phá vòng vây Tam Đầu Băng Xà.

Tam Đầu Băng Xà ánh mắt liếc nhìn Phích Lịch Ưng một cái, trong mắt lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhưng rất nhanh liền biến mất, một lần nữa tập trung tiêu diệt những kẻ trước mắt, dù sao cơ hội đối thủ bỗng nhiên yếu đi cũng không phải lúc nào cũng có được.

Chín con Ma Thú dưới thủ đoạn điên cuồng của đối phương lập tức luống cuống chân tay, có chút không biết làm sao, nhưng đã quyết định, chỉ có thể cắn răng làm tới cùng.

Phích Lịch Ưng cũng không quan tâm đến cuộc chiến nữa, vừa thoát ra lập tức dùng tốc độ nhanh nhất hướng về Đại Thiên đánh tới. Mỗi nơi nó bay qua đều vang lên tiếng sấm sét chấn động.

Cảm nhận được từng tia gió sắc bén như đao chạm vào da thịt, Đại Thiên sợ hãi lại một lần nữa ngụp lặn xuống. Phích Lịch Ưng tốc độ cực nhanh dùng vô số tia sét đánh xuống, tạo thành một cơn mưa sét dội xuống mặt hồ.

Sét đánh trực tiếp Đại Thiên còn không sợ, huống chi là sét đánh thông qua mặt hồ, nhưng dù không ảnh hưởng thì nếu sét quá mạnh vẫn làm cho Đại Thiên cảm thấy toàn thân tê dại, không thể di chuyển.

Tác dụng tiêu cực thì có, nhưng tác dụng tốt vẫn tồn tại rất nhiều, mà nổi bật nhất là giúp Đại Thiên kích phát toàn bộ khả năng của thân thể, đẩy nhanh tốc độ bản thân lên.

Cũng không thể tiếp tục ở dưới mặt hồ như vậy được, nếu cứ tiếp tục như vậy mãi, dù sét không đánh chết được thì Phích Lịch Ưng cũng không đủ kiên nhẫn để chơi đùa cũng hắn, dù sao khả năng săn mồi dưới nước của loài chim vẫn tồn tại.

Tam Đầu Băng Xà nhìn Phích Lịch Ưng đi khá xa, đột nhiên cả người tụ lại một luồng không khí lạnh, càng lúc càng khổng lồ. Chín con Ma Thua cảm nhận được nhiệt độ này, lập tức biết đối phương muốn phát đại chiêu, vội vàng tăng mạnh hiệu suất tấn công, gần như lâm vào trạng thái điên cuồng.

Nhưng Tam Đầu Băng Xà sớm đã chuẩn bị từ lâu, dù đối thủ có cản trở cỡ nào cũng không thể làm gì được nó. Khí lạnh tập trung xung quanh Tam Đầu Băng Xà, sau đó nhập vào thể nội, tiếp theo ba cái đầu há miệng thật lớn, nhanh chóng tụ tập toàn bộ khí lạnh, nhưng lần này không phải là băng cầu, hoàn toàn thuần một màu khí lạnh.

Khí lạnh càng lúc càng lớn dần, kể cả chín con Ma Thú đối diện cũng cảm thấy rét lạnh, Hỏa Nhãn Viêm Hầu cùng Kiếm Xỉ Hổ trực tiếp mất đi khả năng chiến đấu rồi, những con còn lại công kích cũng bị ảnh hưởng làm yếu bớt đi rất nhiều, nhất thời tuy Tam Đầu Băng Xà không rãnh phản kích thì chín con Ma Thú này cũng không thể làm gì được đối phương.

Khí lạnh tập trung thành một khối cầu lớn, lực ngưng tụ cao khiến khí lạnh trở nên dày đặc thành một quả cầu khổng lồ. Thấy đã đủ, ba cái đầu của Tam Đầu Băng Xà đồng loạt rít lên, hợp lực đẩy luồng khí lạnh này thẳng về phía trước.

Chín con Ma Thú cảm nhận được luồng năng lượng khổng lồ này, ở đâu còn có chiến ý nữa, vội vàng né tránh qua một bên.

Tam Đầu Băng Xà thấy vậy cũng không làm bất gì hành động ngăn cản nào, mục tiêu thật sự của nó cũng không phải những Ma Thú trước mắt này.

Luồng khí lạnh dưới ánh mắt nhìn chăm chú của tất cả sinh vật ở đây, kể cả Phích Lịch Ưng cùng Đại Thiên cũng tạm thời dừng tấn công cùng bỏ trốn, sự chú ý hoàn toàn tập trung vào nó.

Cuối cùng, luồng khí lạnh nhẹ nhàng chạm vào mặt nước, hoàn toàn vô cùng nhẹ nhàng yên tĩnh, nhưng tiếp theo đó dị biến lại xảy ra. Từ nơi luồng khí lạnh rơi xuống, mặt nước nhanh chóng đóng thành băng, hơn nữa còn không ngừng lan rộng ra bốn phía.

Đại Thiên còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì mười con Ma Thú đã kinh hãi biến sắc, tất cả vội vàng hướng ra khỏi hồ chạy trốn, quả thật không thấy được khí thế phải chiếm lấy bằng được lúc đầu.

Mười con Ma Thú này cũng mặc kệ ánh mắt cùng suy nghĩ của kẻ khác, toàn lực chạy đi. Nhưng Tam Đầu Băng Xà làm sao có thể dễ dàng cho chúng trốn thoát, ba cái đầu lập tức há miệng, phun ra ba quả băng cầu truy kích theo sau, thân thể của nó cũng không chậm, nhanh chóng trườn trên mặt hồ đuổi sát.

Mặc kệ thân thể trúng bao nhiêu công kích, mười con Ma Thú vẫn bất chấp tất cả bỏ trốn, bộ dáng sợ hãi này hoàn toàn không thể nào nghĩ ra lại xuất hiện trên những con Ma Thú anh dũng chiến đấu lúc trước.

Nhưng tốc độ nước đóng băng quá nhanh, vượt cả tốc độ bỏ chạy của những con Ma Thú, dù sao nhiệt độ của nước đã vô cùng thấp, đã vậy luồng khí lạnh kia thật sự quá khủng khiếp, rất dễ dàng liền đánh bại luồng khí nóng bí ẩn kia, dùng một tốc độ không thể tin được đóng băng tất cả những thứ mà nó đi qua.

Đại Thiên lúc này cũng hiểu được xảy ra chuyện gì rồi, cũng không nghĩ ngợi được gì nhiều nữa, xoay người nối bước chạy mất.

Nhưng tốc độ của Đại Thiên quá kém cỏi, chỉ có thể bất lực nhìn thân thể mình chậm rãi bị đóng băng. Kẻ bị đóng băng cũng không phải chỉ có một mình Đại Thiên, ngoài Tam Đầu Băng Xà cùng ba con Phi Hành Ma Thú, tất cả đều bất lực cam chịu.

Sau một lát, trên mặt hồ chỉ còn lại duy nhất một mình Tam Đầu Băng Xà hưng phấn nhìn chiến tích xung quanh, ba con Phi Hành Ma Thú đã sớm nhân cơ hội bỏ chạy mất dạng, Tam Đầu Băng Xà cũng không truy kích.

Nhưng cũng không phải là Tam Đầu Băng Xà không muốn truy kích, mà là không thể. Chiến đấu quả thật quá kịch liệt khiến thân thể nó có chút quá sức chịu đựng rồi, vừa rồi lại dồn hết toàn bộ sức lực còn sót lại để phóng xuất đại chiêu, Tam Đầu Băng Xà lúc này thật sự là sức cùng lực kiệt.

Nhưng nó căn bản cũng không có gì sợ hãi, khóe mắt Tam Đầu Băng Xà nhìn những Quả Trong Suốt đầy giữa đảo, đây chính là thứ hậu thuẫn cho nó dám điên cuồng liều mạng.

Mọi chuyện muốn làm chỉ có thể tạm thời gác lại, Tam Đầu Băng Xà hiện tại còn một chuyện phải làm. Ba đôi mắt của Tam Đầu Băng Xà giận dữ nhìn về phía Đại Thiên còn đang bị đóng băng, tâm tình vô cùng khó chịu.

Sinh vật yếu ớt này lại dám vào địa bàn của nó, đã vậy còn trước mặt nó ăn đi không ít bảo vật, lúc trước có mười con Ma Thú uy hiếp, Tam Đầu Băng Xà chỉ có thể cắn răng chịu nhục, hiện tại nó liền không có gì phải kiêng kị rồi.

Cảm nhận không ít khí tức của Quả Trong Suốt Đại Thiên còn ôm trong ngực, Tam Đầu Băng Xà hai mắt như bùng cháy lên lửa giận, cũng mặc kệ bảy con Ma Thú còn đang bị đống băng, trước tiên hướng về Đại Thiên đi tới.

Đại Thiên tuy bị đóng băng, nhưng cỗ năng lượng tê dại cũng năng lượng của Quả Trong Suốt đồng loạt phát huy tác dụng tự bảo vệ, không cho khí lạnh nhập vào đóng băng thể nội, trong lúc nhất thời còn không có bao nhiêu nguy hiểm.

Đại Thiên còn nghĩ cứ như vậy đợi một hồi thì nguy hiểm cũng sẽ qua. Nhưng thấy Tam Đầu Băng Xà oán độc hướng về phía mình đi tới thì mọi hi vọng may mắn của Đại Thiên hoàn toàn tan nát, trong lòng chỉ còn lại cay đắng cùng tuyệt vọng, cố gắng cùng thất bại, hi vọng rồi lại thất vọng cứ luân phiên nhau, một ngày này trải qua còn phức tạp hơn sáu năm Đại Thiên sống trước đây cộng lại.

Tam Đầu Băng Xà rất hưởng thụ ánh mắt sợ hãi của con mồi, hai mắt bắn ra được sự hưng phấn của việc phát tiết, cũng không vội vàng tiến tới mà chậm rãi trườn đến, dằn vặt con mồi trước khi chết.

Đại Thiên quả thật bị dày vò vô cùng, tư vị bất cứ lúc nào cũng có thể chết này quả thật vô cùng khó chấp nhận được. Cảm giác tử vong ngày càng dày đặc, nếu tiếp tục thì không cần Tam Đầu Băng Xà ra Đại Thiên cũng bị dày vò đến chết.

Ngay khi Tam Đầu Băng Xà đến gần, Đại Thiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, đột nhiên dị biến lại nổi lên. Một tiếng gầm vang dội bỗng nhiên xuất hiện, tiếp theo là một con hổ toàn thân rực lửa từ bờ hồ nhanh chóng lao vào, con hổ này chính là trốn từ nãy đến giờ Viêm Hổ.

Viêm Hổ thực lực ở giữa Ngũ Giai cùng Lục Giai Yêu Thú, so với Ngũ Giai tuyệt đối mạnh hơn, còn so với Lục Giai chỉ thấp hơn một chút. Nếu lúc đầu chỉ là thực lực này thì Tam Đầu Băng Xà tuyệt đối không sợ, nhưng nó hiện tại đã là đèn cạn dầu, Viêm Hổ lại thần thanh khí sảng, quả thật là có khả năng uy hiếp đến nó.

Viêm Hổ cũng không thèm để ý Tam Đầu Băng Xà không ngừng dùng ánh mắt thị uy nhìn mình, thẳng hướng lao về phía Đại Thiên, trước ánh mắt phẫn nộ của Tam Đầu Băng Xà, mạnh mẽ há miệng phun một ngọn lửa khổng lồ làm tan băng cho Đại Thiên.

Tam Đầu Băng Xà tức giận lao lên tấn công Viêm Hổ, nhưng Viêm Hổ hiện tại hiểu rất rõ trạng thái của đối phương, bởi vậy mới dám xông vào đây, tuy Viêm Hổ tuyệt đối không đánh lại nó, nhưng tính cẩn thận của loài rắn khiến Tam Đầu Băng Xà tuyệt đối không dám liều mạng sống để đánh với Viêm Hổ.

Viêm Hổ bốn chân nhảy lên, cả người nhanh chóng né tránh công kích của đối phương, miệng vẫn không ngừng phun lửa làm tan băng.

Qua một thời gian ngắn, Đại Thiên dưới ánh mắt bất lực của Tam Đầu Băng Xà, ung dung thoát khỏi tảng băng, tràn ngập cảm kích nhìn về phía Viêm Hổ.

..........

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio