Úy Lam

chương 27

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Edit: Malbec

Thẩm Phóng nghe thấy tiếng cười nhẹ của người ngồi bên cạnh, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tần Lục Trác.

Thấy anh bật cười là vì xem tin nhắn từ di động, cậu không cản nổi tò mò hỏi: “Lão đại, anh cười cái gì vậy?”

Tần Lục Trác thoát WeChat, nhét điện thoại di động vào túi, không đáp lời cậu.

Thẩm Phóng vẫn chưa từ bỏ ý định, tò mò hỏi thêm lần nữa: “Lão đại, anh gần đây có chuyện gì sao?”

Những lời này cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Tần Lục Trác, anh quay đầu liếc Thẩm Phóng một cái, duỗi tay kéo lỏng caravat, trách mắng nhẹ nhàng: “Lại nói hươu nói vượn rồi.”

Nhìn di động mà bật cười, này còn không phải là rơi vào lưới tình rồi ư?

Tuy hiện tại Thẩm Phóng là cẩu độc thân nhưng tốt xấu gì thì cậu cũng đã ăn qua thịt heo, gặp qua heo chạy. Một người vốn không thích dùng di động mà lại bắt đầu thường xuyên dùng di động, hơn nữa còn bật cười với tin nhắn trên đó.

Thẩm Phóng: “Lão đại, chúng ta đều là đàn ông, có một số việc, tôi hiểu, tôi đều hiểu.”

“Hiểu cái đầu cậu.”

Tần Lục trác cười lạnh, nhìn biểu tình của cậu, trực tiếp hạ xuống một cái tát.

Thẩm Phóng ôm đầu, vội vàng xin tha.

Mấy giờ sau, xe dừng lại ở cửa công ty. Thẩm Phóng xuống xe trước, Tần Lục Trác đang chuẩn bị xuống xe thì nhận được một cuộc gọi. Anh nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, là Phương cục trưởng.

Anh mở cửa sổ xe ra, hướng về phía Thẩm Phóng vẫy vẫy tay, ý bảo cậu ấy đi về trước.

Thẩm Phóng thấy anh có điện thoại bèn gật gật đầu, xoay người đi về công ty.

Tần Lục Trác nghe máy, cười khẽ một tiếng: “Sao chú lại gọi điện thoại cho cháu vậy ạ?”

Người bên kia đầu dây vừa nghe thấy lời này thì cả gương mặt đều biến dạng vì phẫn nộ, nói: “Cậu còn có mặt mũi nói mấy lời này sao, nếu không phải tôi gọi điện thoại cho thằng nhóc chết dẫm như cậu, cậu sẽ gọi cho tôi à? Có thể ư?”

Tần Lục Trác duỗi tay an ủi lỗ tai của mình, không khỏi cười khẽ.

Anh nói: “Mấy hôm trước không phải vừa gọi điện cho chú mà, nhanh quên như vậy ư?”

“Bớt ngắt lời tôi đi, tối nay tới nhà tôi ăn cơm.” Phương Quốc Huy trực tiếp ra lệnh.

Tần Lục Trác sửng sốt, chưa biết đáp lời ra sao, bỗng nhớ tới tấm ảnh hòn vọng phu kia. Anh không lên tiếng nên lại một lần nữa chọc giận Phương Quốc Huy, ông ta trực tiếp quát: “Làm sao, tôi kêu cậu tới nhà ăn một bữa cơm, còn phải dẫn kiệu tám người nâng tới cửa rước đi sao?”

Tần Lục Trác: “Cháu cũng chưa nói là không đi, chú sao cứ phải nóng nảy như vậy chứ.”

Phương Quốc Huy hừ một tiếng, miệng lưỡi tràn ngập ý vị thằng nhóc chết dẫm không biết tốt xấu, “Sư mẫu của cậu hôm nay ở nhà, tự mình xuống bếp đấy.”

Phu nhân của Phương Quốc Huy, cũng là sư mẫu của Tần Lục Trác xem như là một người kỳ lạ, một vị học giả chuyên về bảo vệ động vật, thời còn trẻ trên trời dưới biển chỗ nào cũng từng đặt chân qua, nghe nói kỷ lục không gặp mặt lâu nhất của hai vợ chồng là khoảng một năm.

Hiện giờ tuổi đã lớn, bà chỉ phụ trách việc dạy học ở trường cao đẳng chứ không còn cảnh chạy ngang dọc cả nước, đột nhiên lại trở thành vợ hiền mẹ đảm, lại còn có chuyện xuống bếp nữa.

Tần Lục Trác vừa nghe thì biết rằng hôm nay dù thế nào cũng phải đi một chuyến, cho nên dứt khoát nói: “Vậy được, lúc đến cháu sẽ mang cho thầy một chai rượu ngon.”

Đàn ông ấy à, ngoài hút thuốc ra cũng không gặp mấy ai lại nỡ từ chối rượu.

Phương Quốc Huy hừ một tiếng, dặn dò: “Đừng mang rượu ngon quá, mất công ủy ban kỷ luật tới cửa.”

Tần Lục Trác cười ha ha, nói thêm hai câu, lúc này mới cúp máy.

Sau khi xuống xe là anh đi tới văn phòng, vào đến nơi, vừa ngồi xuống đã lấy điện thoại trong túi ra.

Lịch sử trò chuyện cùng Úy Lam đang dừng lại ở chỗ hòn vọng phu.

Anh thực sự không tìm ra từ ngữ nào để trả lời nên dứt khoát không nhắn lại nữa.

Lúc này, anh nghĩ nghĩ rồi gửi tin nhắn qua: “Đêm nay có vị trưởng bối mời tôi đi ăn cơm.”

Anh vốn còn định nói phiền cô giúp anh chăm sóc Tần Tiểu Tửu một ngày. Ai ngờ ngây người một cái, tin đã gửi đi. Tần Lục Trác tựa lưng vào ghế, nhìn mấy chữ này, nhìn qua thì chẳng có vấn đề gì nhưng không hiểu vì sao càng nhìn càng có cảm giác không thích hợp cho lắm.

Nhưng mà không thích hợp ở điểm nào ——

Chính anh cũng không thể nói rõ được.

Tần Lục Trác không phải hạng người cân nhắc quá nhiều việc nên trực tiếp ném điện thoại trên bàn.

Một hồi sau, có người gõ cửa tiến vào, hai ngày nay anh đi vắng, có không ít văn kiện cần chữ ký của anh. Trợ lý mà anh mời về là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đã kết hôn và đã có con, đây vốn là chức vị mà Thẩm Phóng ầm ĩ muốn làm.

Chỉ là thằng nhóc này đã đi theo chính mình từ bên cục cảnh sát, giờ lại để cậu ta làm một trợ lý nho nhỏ ở công ty thì không thể ăn nói với cha mẹ cậu ấy được.

Cũng may, hiện tại công ty hậu cần luôn có sự liên kết chặt chẽ với Internet, ở phương diện công nghệ thông tin thì Thẩm Phóng vẫn có thể thuận lợi đổi nghề.

Cậu ấy là tổng giám sát kỹ thuật, chuyên môn chính là sáng tạo và mở rộng app của công ty.

Loại chuyện hậu cần này giao cho Thẩm Phóng làm rất thuận tay.

Hà Dung vừa vào cửa liền đặt tư liệu đang ôm trong lòng lên bàn của anh: “Tần tổng, anh không ở đây mấy ngày nay, có vài phần văn kiện cần anh xem qua.”

Tần Lục Trác duỗi tay kéo lại, lần lượt xem qua từng cái một.

Ai ngờ di động ở trên bàn đột nhiên vang lên hai tiếng tít tít thông báo. Hà Dung lúc đầu không để ý nhưng khi thấy Tần Lục Trác vậy mà lại vươn tay cầm lấy điện thoại thì kinh ngạc không thôi.

Cô đi theo bên người Tần Lục Trác cũng được mấy năm, có thể tính là từ khi công ty vừa mới được lập ra thì đã đi theo ông chủ này rồi.

Đại khái là bởi vì chức nghiệp trước kia của anh, Hà Dung vẫn luôn cảm thấy Tần Lục Trác mang trên mình một sự chuyên chú cùng nghị lực mà người thường không có được. Cho nên anh mới có thể thành công trong một thời gian ngắn như vậy.

Trước kia lúc công tác, đừng nói là xem di động, ngay cả bên ngoài náo nhiệt đến muốn lật trời thì anh cũng không thèm nâng mi mắt nhìn một cái.

“Uống rượu thì đừng lái xe, gọi cho tôi, tôi đi đón anh.”

Úy Lam trả lời anh như vậy.

Tần Lục Trác nhìn chằm chằm vào màn hình, nghiên cứu mất nửa ngày, rốt cuộc mới vỡ lẽ ra điểm không thích hợp vướng mắc trong lòng nãy giờ là gì.

Đối thoại giữa hai người bọn họ rất giống hai vợ chồng.

Buổi tối Tần Lục Trác lái xe qua, nhà của Phương Quốc Huy ở khu đại viện, khi xe dừng ở cửa lại trùng hợp đụng phải Phương cục trưởng vừa tan tầm trở về.

Ông ấy mặc một thân cảnh phục, tuy đã năm mươi tuổi rồi nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, so với những người trẻ tuổi ở cục cảnh sát thì tinh thần của ông còn tốt chán.

Phương Quốc Huy đã thật lâu không gặp qua Tần Lục Trác, lần cuối cùng gặp mặt là thời điểm Tết Nguyên Đán năm trước.

Tần Lục Trác đem xe đi đỗ ngay ngắn, lấy từ trong cốp xe ra hai bình rượu. Tuy sắc trời đã tối đen nhưng đôi mắt Phương Quốc Huy rất sáng, vừa nhìn thấy đó là rượu gì thì đôi mắt lập tức sáng rực lên, chỉ vào anh mà nói: “Thằng nhóc này, cậu thật sự muốn ủy ban kỷ luật đến thăm nhà tôi sao?”

Tần Lục Trác: “Không sao, hôm nay chúng ta uống hết, bọn họ có lên trời cũng không tìm ra chứng cứ được.”

Phương Quốc Huy trừng mắt: “Thì ra không phải muốn ủy ban tới tận cửa, mà là muốn đem bộ xương già như tôi đi bệnh viện à?”

Tuy miệng thì nói vậy nhưng ông lại mau chóng lôi kéo Tần Lục Trác vào nhà.

Còn chưa đặt chân vào cửa, ông đã vội hướng vào bên trong kêu: “Vợ ơi, nghỉ tay đã, mau ra đây nhìn xem ai tới này.”

Lúc Phương phu nhân mặc tạp dề đi đến phòng khách đã thấy hai người chân trước chân sau tiến vào, đặc biệt là người đi sau với thân hình cao lớn, mặc một thân áo khoác màu xanh lục đậm, đĩnh đạc vững chãi tựa cây tùng, một cảm giác mạnh mẽ tỏa ra đến chói mắt, chỉ cần liếc sơ qua cũng có thể phân biệt được.

“Lục Trác.” Phương phu nhân Nguyễn Hồng vui mừng hô một tiếng.

Tần Lục Trác tiến vào, cung kính gọi: “Sư mẫu.”

Lúc này Phương Quốc Huy vừa cởi áo khoác vừa nhìn vợ mình, vẻ mặt đắc ý: “Tôi bảo đêm nay có khách quý, bà còn nói tôi giả ma giả quỷ, chỉ muốn lừa bà xuống bếp. Bà nói, tôi có lừa bà sao?”

Nguyễn Hồng bị ông nói đến mức hơi ngượng ngùng, trừng mắt nhìn ông một cái rồi lại nhanh nhẹn cười, sảng khoái gật đầu: “Được, ông nói đúng, Lục Trác quả thật là khách quý.”

Bà nói xong rồi hứ một tiếng mới xoay người đi vào phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Hai người ngồi một lát trước đã, tôi còn chưa kịp nấu xong đồ ăn.”

Nguyễn Hồng là một học giả chân chính, làm cái gì cũng vô cùng nhiệt tình nghiên cứu tới tận cùng.

Ngay cả ở phương diện nấu ăn cũng vô cùng chỉn chu, mỗi khi bưng đồ ăn lên thì sắc hương vị đều cực kỳ phong phú, không những đẹp mà mùi hương còn kích thích khứu giác của người ta.

Phương Quốc Huy duỗi tay chỉ chỉ Tần Lục Trác: “Thằng nhóc này, đã tâm phục khẩu phục chưa?”

Tần Lục Trác mở nắp chai rượu, bắt đầu rót rượu vào chén sứ nhỏ màu trắng tinh xảo lại thanh nhã cho Phương Quốc Huy.

Một mâm thức ăn đầy ắp đều đã xử lí xong xuôi, xem như khách chủ đều vui vẻ muốn lật trời. Ngay cả Nguyễn Hồng cũng không mở miệng khuyên Phương Quốc Huy uống ít thôi, ngược lại là Tần Lục Trác cười nhạt nói: “Chú đúng là tính đem hai chai rượu này uống hết sao?”

“Cậu đừng để ý ông ấy, ông ấy đang cao hứng ấy mà.”

Nguyễn Hồng cười nói.

Tiếp theo, bà nhìn Tần Lục Trác vài lần, rõ ràng đáy lòng nghẹn một đống chuyện, cuối cùng bà mở miệng hỏi: “Gần đây có về nhà không?”

Lời này vừa nói ra, cánh tay đang bưng chén rượu của Phương Quốc Huy cũng dừng lại.

Tần Lục Trác vuốt chén sứ trắng trước mặt, hơi mân mê thành chén, biểu tình trên mặt hơi cứng đờ, lát sau lại giãn ra, hướng về phía Nguyễn Hồng cười nhạt: “Hóa ra đây là Hồng Môn Yến à.”

“Thằng nhóc thối, nói vớ vẩn cái gì đấy.” Phương Quốc Huy trừng anh.

Nguyễn Hồng cười cười: “Mấy ngày trước, lúc cô đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, vừa lúc gặp mẹ của con, có hàn huyên hai câu.”

Bệnh viện?

Tần Lục Trác hơi nhướn mày: “Thân thể sư mẫu không có vấn đề gì chứ?”

Lời này vừa thốt ra, Nguyễn Hồng bị chọc giận đến phát cười, bà nói: “Thân thể của cô không có vấn đề gì, thân thể của mẹ con cũng rất tốt, chỉ là kiểm tra sức khỏe định kì mà thôi.”

“Thân thể của bà ấy tuy rằng không có vấn đề gì nhưng đáy lòng lại còn đang vướng bận.”

Nguyễn Hồng ý vị thâm trường nhìn về phía anh, Tần Lục Trác ngượng ngùng cười.

Phương Quốc Huy trước giờ thẳng tính, nghe không lọt tai mấy lời nói vòng vèo hoa mỹ, trực tiếp nói: “Bà cùng thằng nhóc này vòng vèo cũng vô dụng, nó có thể cùng bà giả ngu đến sang năm. Nói thẳng đi, sư mẫu của cậu có một học sinh, là tiến sĩ, lớn lên xinh đẹp không nói, bằng cấp lại cao, xuất thân là dòng dõi thư hương, rất xứng với cậu, xem khi nào rảnh thì đi gặp một chút đi.”

Ai ngờ vừa mới nói xong, ông lập tức lật lọng, dứt khoát nói: “Hay là ngay ngày mai đi.”

Tần Lục Trác nhìn Nguyễn Hồng mà hỏi: “Đây là bà ấy nhờ cô nói sao?”

Nguyễn Hồng: “Cái gì mà nhờ với vả chứ? Cho dù mẹ của con không chủ động nói, cô cũng thay con sốt ruột. Đứa nhỏ ưu tú như con mà lại cố tình không yêu đương cũng không kết hôn, con nói xem, người lớn như chúng ta có thể không nóng nảy à?”

Kế tiếp, Nguyễn Hồng dùng lời thấm thía mà nói: “Thời còn trẻ, cô cũng một lòng theo đuổi công tác, cảm thấy gia đình thật phiền phức, nhưng mà sau khi kết hôn cùng thầy của con, chờ đến khi già rồi, nhìn lại thì thấy nhà lớn như vậy, mỗi ngày có ông ấy cùng cô trò chuyện, thật là tốt. Con nhìn lại con mà xem, trở về ngôi nhà lạnh như băng của con, đến một người nói chuyện cũng không có, đáy lòng con không khó chịu chút nào sao?”

Mặc kệ Phương Quốc Huy cùng Nguyễn Hồng nói thế nào, Tần Lục Trác cũng không hề bảo sẽ cùng nữ tiến sĩ kia gặp mặt.

Thế nên lúc anh rời đi, Phương Quốc Huy mặt đỏ phừng phừng ở ngoài xe anh mắng tiếp một hồi.

Anh không kêu Úy Lam mà gọi tài xế dịch vụ tới đón về. Sau khi lên xe bèn nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau, cũng không biết qua bao lâu, tài xế hô lên.

“Tới nhà của anh rồi.” Tài xế ngồi ở ghế điều khiển khách khí lên tiếng.

Tần Lục Trác lấy tiền trong ví đưa cho tài xế, nói câu cảm ơn. Sau khi người tài xế rời khỏi thì anh ngồi trong xe, ngồi chưa được bao lâu, cảm giác điều hoà trong xe quá ngột ngạt nên anh mở cửa sổ xe ra.

Anh ngồi ở vị trí mà chỉ cần quay đầu là có thể thấy cửa sổ nhà mình.

Tiếp đấy, anh nheo mắt, thấy ánh sáng chiếu ra từ cánh cửa sổ kia.

Trong nhà có người ư?

Một lát sau, khuôn mặt động lòng người như thủy mặc Giang Nam chậm rãi hiện lên trong đầu anh.

Sau khi Tần Lục Trác lên lầu, đứng ở cửa tìm chìa khoá, còn chưa kịp tìm thì cửa đã mở ra. Ngẩng đầu lên, anh trông thấy cô gái mặc quần áo ở nhà màu hồng nhạt, trên mặt là ý cười dịu dàng đang nhìn anh, trong lòng còn ôm một con mèo lông dài mềm mại.

“Đã về rồi sao?”

Úy Lam giơ chân trước của Tần Tiểu Tửu hướng về phía Tần Lục Trác vẫy vẫy, còn ra lệnh: “Tiểu Tửu, chào ba ba đi.”

Ba ba?

Tần Lục Trác híp mắt, đột nhiên mỉm cười.

Xưng hô kiểu quỷ gì vậy.

Đến khi vào cửa thì anh không lập tức trở về phòng ngủ mà cởi áo khoác, ngồi xuống sofa. Rượu uống lúc nãy là rượu trắng, tửu lượng của Phương cục trưởng rất tốt, anh đã bồi uống không ít nên lúc này trên người đều là hương rượu nhàn nhạt, gương mặt hơi phiếm hồng, màu hồng lan đến tận cổ.

Anh sợ nóng bèn cởi cúc áo sơ mi ra.

Vừa mới cởi được hai cúc áo, Úy Lam xuất hiện trước mặt anh một lần nữa, mang một chén sứ trắng nhỏ đặt ở trên bàn trà trước mặt anh.

Anh ngẩn ngơ, còn chưa hỏi gì thì Úy Lam đã chủ động nói: “Canh giải rượu, anh uống một chút đi, đây chính là bí phương của Úy Lam tôi đó.”

“Có tác dụng không?” Anh cất giọng khàn khàn hỏi lại.

Úy Lam: “Anh uống thử một ngụm đi đã.” Thanh âm của cô mềm mại động lòng người, lại mang theo vài phần dỗ ngọt.

Như ma xủi quỷ khiến, Tần Lục Trác thật sự bưng lên uống.

Nhưng mà bưng lên, anh lại nhớ tới lời của Nguyễn Hồng, khi anh trở về căn nhà lạnh như băng, một người nói chuyện cũng không có.

Bỗng nhiên, anh cười rộ lên.

Ai nói anh không có chứ, anh còn có người giúp mình nấu canh giải rượu cơ mà.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio