Úy Lam

chương 35

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Gió đêm thổi mạnh, từng cơn gió lạnh đập vào cửa kính vẫn không cách nào làm giảm nhiệt độ trong phòng khách.

Cơ thể hai người đều như nóng như lửa, trên trán Tần Lục Trác xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng lấm tấm, Úy Lam tựa vào trong ngực anh, thân thể hai người dính sát vào nhau, không một kẽ hở.

Vì thân thể dính sát vào nhau nên phản ứng sinh lý bại lộ chẳng sót tý nào.

Tần Lục Trác đưa tay ôm lấy đầu Úy Lam, nhẹ nhàng cắn miệng cô, từ khoé môi thì thầm mấy chữ: “Úy Lam, đừng chọc anh.”

Dù anh nói như vậy nhưng lưỡi vẫn liếm môi cô một cái.

Vừa mềm vừa đàn hồi, giống như món thạch trái cây ngọt ngào.

Úy Lam khẽ hừ một tiếng, quả nhiên là thoải mái.

Cô mở mắt ra, cười với anh, trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ câu hồn người, cô nháy mắt mấy cái, đầu lưỡi lướt qua môi: “Hôm nay em muốn trêu chọc anh đấy, sao hả?”

Một tiếng sao hả () này giống như lông chim cào vào lòng anh.

Sao hả: 嗯

Anh biết là cô cố ý.

Cho nên lần này anh không do dự nữa mà hung hăng hôn môi cô, đưa tay ôm lấy eo cô.

Bàn tay thuận theo vạt áo len âm thầm đi vào bên trong.

Úy Lam vặn người một cái, kết quả vừa vặn chạm phải nơi đó chọc người đàn ông rên lên một tiếng, quả nhiên là cô chạm nhầm chỗ.

“Em mà cứ động vào như thế…” Tần Lục Trác nói đến chỗ này bỗng tự cười giễu một cái.

Không còn cách nào, đàn ông tích lũy quá lâu sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.

Chẳng qua Úy Lam không quá hiểu biết những thứ này, cô nâng nửa người lên, mặt đầy vô tội nhìn anh: “Em chạm chỗ nào?”

Cô ngẩng đầu nói chuyện với anh như vậy, thân dưới lại càng gần chỗ đó của anh hơn.

Tần Lục Trác dứt khoát không nói lời nào, trực tiếp nắm tay cô đặt lên quần anh.

“Em nói xem em chạm chỗ nào rồi?”

Úy Lam nhìn anh, trong nháy mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên. Mặc dù bắt đầu là cô chủ động nhưng bàn về trình độ da mặt mỏng dày thì người đàn ông này thắng cô. Tần Lục Trác trực tiếp xoay mình một cái, đè cô dưới thân.

Anh chạm nhẹ cô một cái, ngón tay quét trên gương mặt cô.

“Không phải là lá gan rất lớn à?”

Anh bắt đầu giễu cợt cô.

Úy Lam cong đuôi mắt, nhìn anh, cuối cùng nhéo một cái.

Đúng, quả thật không thể kích thích cô.

Tần Lục Trác cười khẽ, lần nữa hôn lên môi cô, bàn tay đã vuốt ve sau lưng cô. Xương bả vai sau lưng cô nhô ra như hai cánh bướm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỗ cánh mà bay.

Sau đó, Úy Lam chỉ cảm thấy trên người buông lỏng ra một chút.

Đến khi lấy lại tinh thần mới phát hiện là nút áo lót của cô đã bị anh cởi ra, sau đó ngón tay anh vuốt ve đến trước ngực cô, ngón tay thô ráp vuốt ve dưới eo cô.

Anh thăm dò dần dần cho đến khi chạm vào chỗ mềm mại kia.

Úy Lam tực vào trong ngực anh, có chút không dám cử động.

“Phòng em ở đâu?” Tần Lục Trác ghé sát vào tai cô, hỏi nhỏ.

Úy Lam ôm anh, ngước mắt lên, nhìn về hướng bên trái. Tần Lục Trác đang muốn đứng dậy, bỗng dưng nghe thấy một tiếng rầm cực lớn, anh theo bản năng ôm cô vào trong ngực.

Tiếng động này quá lớn, cả hai người đều hết hồn.

Cho đến khi hai người quay đầu lại mới phát hiện là khung ảnh cách đó không xa đã rơi xuống.

Không khí yên tĩnh trong chốc lát.

Cũng không biết là ai bật cười trước, không khí kiều diễm trong phòng lại bị một khung ảnh phá hư.

Tần Lục Trác đứng lên, thấp giọng nói: “Anh qua xem một chút.”

Úy Lam không kịp kéo tay anh.

Anh đi về phía khung ảnh, khom người nhặt lên, phát hiện thủy tinh phía trên tất cả đều rơi vỡ đầy đất, ngược lại bức tranh sơn dầu thì không bị hư hỏng gì. Tần Lục Trác cùi đầu nhìn kỹ khung ảnh mấy lần, lúc này mới phát hiện người trên bức tranh sơn dầu rất quen mắt.

Trong tranh là một nhà bốn người, vợ chồng trung niên ngồi đằng trước, hai cô gái đứng phía sau.

Đây là một bức tranh sơn dầu tả rất thực.

Anh nhìn một cái liền chú ý đến Úy Lam ở phía sau bên trái.

Tần Lục Trác mở nụ cười, chẳng qua khi nhìn đến người đàn ông duy nhất trong bức tranh sơn dầu thì nụ cười trên mặt có chút cứng lại.

Úy Lam chỉnh quần áo ngay ngắn rồi đi đến cạnh anh.

Cô thấy Tần Lục Trác đang nhìn chằm chằm bức tranh sơn dầu bèn đưa tay từ bên cạnh ôm lấy eo anh, khẽ nói: “Đây là gia đình em.”

Ba, mẹ còn có chị gái.

“Gia đình em?” Mặc dù đã đoán được nhưng khóe mắt Tần Lục Trác vẫn không khỏi giần giật.

Cằm Úy Lam gác trên cánh tay anh, ngẩng đầu, thấy anh cứ một mực nhìn vào bức tranh sơn dầu nên cũng nhìn theo: “Em không giống ba mẹ phải không, em giống bà nội. Bà ấy là một đại mỹ nhân.”

Câu cuối cùng thật kiêu ngạo.

Tần Lục Trác quay đầu liếc nhìn cô một cái, cảm thấy buồn cười.

Anh đưa tay nhéo chóp mũi Úy Lam: “Lần tới em để dành cho người khác khen đi, đừng có giành nói hết, người ta còn chưa nói gì mà.”

Úy Lam nhướng mày.

Chẳng qua là, Tần Lục Trác vừa liếc nhìn bức tranh sơn dầu, cuối cùng hỏi: “Ba em là Úy Kiến Huân?”

Lời này làm Úy Lam có chút ngơ ngẩn, cô nhìn sang Tần Lục Trác, hồi lâu mới hỏi: “Anh biết ba em?”

“Người làm trong nghành hậu cần này chắc không có mấy người không biết ba em.” Lời này không giả, hơn nữa cũng không phải là tâng bốc, Hậu Cần Thượng Đạt là xí nghiệp quốc nội đầu rồng số một ngành hậu cần, danh tiếng quá lớn.

Bây giờ internet lớn mạnh dẫn theo ngành hậu cần cũng nhanh chóng phát triển.

Ngành hậu cần Trung Quốc không biết đã tụt hậu bao nhiêu năm so với các nước khác, phàm là người đã mua đồ trên mạng ai mà không nghe qua danh Hậu Cần Thượng Đạt.

Mà Úy Kiến Huân là người sáng lập Hậu Cần Thượng Đạt, tất nhiên danh tiếng cũng không thấp.

Tần Lục Trác vốn đoán được gia cảnh nhà Úy Lam không tệ.

Nhưng anh không ngờ cô lại là nhị tiểu thư Hậu Cần Thượng Đạt.

Úy Lam thấy anh nói vậy, nhất thời nhướng mày, hỏi ngược lại: “Có áp lực à?”

“Ừ.” Tần Lục Trác không do dự gật đầu.

Nhưng một khắc sau, Tần Lục Trác ôm cô, cúi đầu hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà không phải vì ba em là ai mà là vì ông ấy là ba em. Cướp đi cô con gái người khác vất vả nuôi dưỡng, bị làm khó thế nào cũng không quá đáng.”

Úy Lam ngẩng đầu nhìn anh: “Anh thật sự không sợ bị gây khó dễ?”

Con ngươi sâu thẳm của Tần Lục Trác dừng lại trên gò má cô, khẽ lắc đầu. Anh đặt khung ảnh bên cạnh tường rồi ôm người vào trong ngực, cằm đặt trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.

Anh khẽ nói: “Điều duy nhất anh sợ là không thể khiến em hạnh phúc.”

Lời này anh biết có chút sát phong cảnh nhưng mà những thứ anh đeo trên lưng, những điều anh phải đối mặt trong tương lai không giống người thường. Nếu giữa hai bọn họ chỉ có đối mặt chênh lệch thực tế thì anh không chút nào lo lắng.

Là một người đàn ông thì phải nuôi được người phụ nữ của mình.

Chỉ cần anh nguyện ý, anh dám nói, cho anh thêm vài năm, anh cũng có thể cho Úy Lam những điều tốt nhất, tốt không kém bây giờ.

Bầu không khí có chút ngưng trọng, cho đến khi Úy Lam hôn lên hõm vai anh một cái, lại cười nói: “Còn muốn tiếp tục không?”

Một màn kiều diễm phấp phới kia rốt cuộc không cách nào tiếp tục.

Dù sao khung ảnh này đã rơi xuống trong thời khắc mấu chốt như thế, cho dù Tần Lục Trác không tin Thần Phật cũng cảm thấy đây là cha vợ tương lai đang nhắc nhở mình.

Thực ra trong xương cốt anh vẫn là một người cố chấp.

Rốt cuộc thì cả hai chỉ mới xác định mối quan hệ, anh phải cho con gái nhà người ta thời gian khảo sát mình, anh không phải là người gấp gáp. Nếu thật sự không nhịn được, anh cũng không đến mức nhiều năm nay đều ở không như vậy.

Kết quả, mấy ngày sau, hai người đều bắt đầu bận rộn.

Đặc biệt là Tần Lục Trác, bởt vì chuyện công ty nên còn phải đi công tác một chuyến.

Hôm nay, Úy Lam hẹn gặp Hứa Hàn tại phòng làm việc của anh ta.

Là việc liên quan đến Cát thúc kia, sau lần tiếp xúc trước, Úy Lam cũng không dễ lừa như Cát thúc nghĩ. Dĩ nhiên đây cũng là sách lược mà bọn họ dự tính trước, bởi vì nếu quá dễ dàng ở phương diện giá cả ngược lại sẽ khiến đối phương nghi ngờ mình.

Đến gần đây, Cát thúc bên kia cuối cùng cũng nhả ra.

Đồng ý nhượng bộ giá cả huyết nha.

Úy Lam lái xe đến văn phòng làm việc Đông Phương của Hứa Hàn. Đông Phương là tổ chức công ích do Hứa Hàn sáng lập, là một hệ thống nghiên cứu cơ cấu các sản nghiệp mua bán phi pháp động vật hoang dã, hợp tác với Hiệp hội động vật hoang dã quốc gia.

Hứa Hàn cũng giống như Úy Lam, đều tốt nghiệp Harvard.

Anh từng là một người viết báo, bởi vì đã từng đảm nhiệm chức vụ về địa lý quốc gia, từ đó tiếp xúc với các sản nghiệp buôn bán động vật hoang dã, lúc đầu điều tra theo dõi, cuối cùng là bảo vệ, anh đã theo đuổi chuyện này được mười một năm.

Khi cô lên lầu thì chỉ thấy Vưu Tình đã chờ ở cửa.

Sau khi vào văn phòng không một bóng người, cô bèn hỏi một tiếng: “Những người khác đều không ở đây sao?”

Vưu Tình lắc đầu, không lên tiếng mà dẫn cô vào phòng làm việc của Hứa Hàn.

Khi cô đẩy cửa đi vào, phát hiện trong phòng làm việc không chỉ có một mình Hứa Hàn mà còn có thêm hai người đàn ông nữa.

Hứa Hàn đứng dậy, chỉ tay giới thiệu hai người: “Úy Lam, anh giới thiệu cho em một chút, vị này là phó cục trưởng Trần Quân phân cục Cảnh Sơn, vị này là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Tiếu Hàn.”

Hai người kia thấy Úy Lam thì vẻ mặt cũng giật mình.

Đặc biệt là Tiếu Hàn, cậu xoa tay, lập tức cười nói: “Lại là bác sĩ Úy, thật là trùng hợp.”

Úy Lam nhướng mày, lập tức cười khẽ nói: “Loại trùng hợp thế này lại làm tôi có dự cảm không tốt.”

Đối với lời trêu chọc của cô, tất cả mọi người trong phòng đều nở nụ cười.

Chẳng qua Trần Quân và Tiếu Hàn nhìn nhau một cái, thoáng có một tia lo lắng.

Sau đó mọi người ngồi xuống.

Không lâu sau, Úy Lam cũng hiểu lý do vì sao họ xuất hiện ở đây.

“Lý Cát này hay được gọi là Cát thúc, chúng tôi đã theo dõi hắn rất lâu rồi. Căn cứ theo tài liệu của chúng tôi, hắn ta là người đại diện trong nước cho một tập đoàn tội phạm nước ngoài, phần lớn ma tuý ở Bắc Kinh bây giờ cũng có quan hệ với hắn ta. Ba năm trước đây, tập đoàn tội phạm này đã bị cảnh sát làm tổn thất rất lớn, ai ngờ bây giờ tro tàn lại cháy. Hơn nữa bọn họ còn mở một đường vận chuyển ma tuý mới ở biên giới, theo tài liệu nằm vùng của chúng tôi thì con đường này hết sức bí ẩn. Chỉ có ít người biết.”

Tiếu Hàn nói xong nhìn Úy Lam một cái, thấp giọng nói tiếp: “Hơn nữa chúng tôi nghi ngờ bọn họ không chỉ dùng con đường này để vận chuyển ma túy mà còn dùng những thứ phi pháp khác.”

“Ví dụ như ngà voi?” Úy Lam nhàn nhạt nhìn anh.

Tiếu Hàn gật đầu.

Cậu đã từng được chứng kiến năng lực của Úy Lam, tất nhiên không còn bất ngờ khi cô dễ dàng đoán ra được như vậy.

“Chúng tôi phái ra vài người nằm vùng tiếp xúc với Cát thúc nhưng mà hắn ta quá giảo hoạt, căn bản không cắn câu. Theo sự theo dõi của cảnh sát phát hiện hắn có giao dịch với phía các người.”

Đây là chuyện cảnh sát bất ngờ phát hiện ra.

Vốn còn cho rằng đều là một đám người mua bán động vật hoang dã, về sau lại phát hiện thì ra là người mình.

Đây là nguyên nhân họ không chút do dự tìm tới cửa.

Hứa Hàn lo lắng nhìn Úy Lam, việc mua bán động vật hoang dã tuy có xen lẫn với xung đột đổ máu nhưng thường thì rất nhiều thợ săn cũng không phải là kẻ điên cuồng giết người.

Nhưng nếu dính vào ma túy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Chính anh đã kéo Úy Lam vào chuyện này, việc đầu tiên tất nhiên là phải bảo vệ Úy Lam an toàn.

Cho nên sau khi Tiếu Hàn nói xong, anh lập tức nói với Úy Lam: “Úy Lam, chuyện này em có toàn quyền lựa chọn, nếu như em cảm thấy quá nguy hiểm, mọi việc xảy ra trong căn phòng này em đều có thể làm như không nghe thấy.”

Đây cũng là điều vừa rồi Trần Quân đã đồng ý với anh.

Vẻ mặt Tiếu Hàn đầy khẩn trương, cho đến khi Úy Lam ngẩng đầu lên, nhìn cậu hỏi: “Có nguy hiểm không?”

Đối mặt với vấn đề này của của cô, Tiếu Hàn cúi thấp đầu, một lần nữa ngẩng đầu lên thì gật gật.

Cậu nói: “Bác sĩ Úy, tôi cũng không lừa cô, chuyện này so với chuyện cô tham dự trước đó nguy hiểm hơn nhiều. Nhưng tôi đảm bảo với cô, cảnh sát chúng tôi sẽ bất chấp tất cả hậu quả để bảo vệ cô an toàn.”

“Các người thường xuyên có những vụ án nguy hiểm thế này sao?” Úy Lam lại hỏi.

Tiếu Hàn ngẩn ra.

Cậu gãi đầu một cái: “Gặp phải những chuyện liên quan đến ma túy mới đặc biệt nguy hiểm.”

Úy Lam nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời Bắc Kinh hiện giờ thật trong xanh, một màu xanh sạch sẽ. Một thành phố ngay ngắn có trật tự như thế này, tiếng còi xe hơi ngoài cửa sổ không ngừng truyền đến, mỗi người đều bình yên hưởng thụ hòa bình dưới bầu trời xanh.

Không có một tia băn khoăn.

Bởi vì sau sự hòa bình này luôn có một đám người thay bọn họ gánh vác.

Bao gồm cả Tần Lục Trác trước đây.

Cho nên trên người anh mới có thể có một sự nhiệt huyết không ngừng, không thể nào xóa nhoà như thế.

“Tôi đồng ý.”

Tôi đồng ý trở thành một trong những thành viên của các người.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio