Edit: Malbec
Mạnh Thanh Uyển nhìn Nghiêm Phong, thấy bộ dạng có chút mơ hồ của đối phương, xem ra bà ấy không hiểu rõ về chuyện giữa mấy đứa nhỏ hơn mình.
Vậy nên bà có phần áy náy nói: “Đúng ra là chúng tôi phải chủ động hẹn mọi người ăn cơm. Không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này trước.”
Quả thật hiện giờ Nghiêm Phong rất mơ hồ, thế nhưng bà là người đã nhìn quen mấy chuyện lớn.
Lúc này bèn khẽ cười, nói: “Duyên phận tới thì không cản nổi.”
Mạnh Thanh Uyển cũng không ở lâu, bà chỉ đến để chào hỏi với Nghiêm Phong mà thôi, dù sao đây cũng là mẹ vợ tương lai của con trai.
Sau khi bà ấy rời đi, Nghiêm Phong đứng tại chỗ, quay đầu nhìn về phía Úy Lam.
Bà nhíu mày, hồi lâu sau mới hỏi: "Chuyện này là sao?”
“Thì là chuyện như vậy chứ sao.” Úy Lam bất đắc dĩ nói.
Nghiêm Phong không khỏi tức giận, bà thấp giọng nói: “Trước đó mẹ hỏi con, con nói gì mà cha cậu ta làm ở chính phủ?”
“Đúng vậy, không phải làm việc ở ban ngành chính phủ đó sao.”
Nghiêm Phong bị cô chọc cho tức giận, cụp xuống, giận dỗi nói: “Hai cái này có thể xem là một được à?”
Úy Lam quay đầu nhìn bà, Nghiêm Phong biết đáy lòng con bé đang suy nghĩ cái gì. Bà cũng không khách khí, dứt khoát nói ra: “Ba và mẹ bồi dưỡng các con cẩn thận cho đến bây giờ chẳng lẽ là vì để con tùy tiện bị người ta lừa gạt sao? Đừng nói là gia đình như chúng ta, gia đình bình thường vất vả nuôi con gái lớn lên, cha mẹ nào mà không bắt bẻ con rể tương lai chứ.”
Những lời này quá mức tầm thường, có phần không giống lời mà quý phu nhân như Nghiêm Phong sẽ nói ra, thế nên sau khi Nghiêm Phong nói xong một lúc lâu mà Úy Lam vẫn chưa tỉnh lại.
Cuối cùng, cô cười lắc đầu, khẽ nói: "Mấy điều này không như lời mẹ sẽ nói.”
Ngược lại Nghiêm Phong không để ý đến cô nói gì, chỉ cười khẩy một tiếng: “Cảm thấy lời này của mẹ quá tầm thường đúng không. Úy Lam, cho dù cha mẹ có nghèo như thế nào đi chăng nữa nhưng trước mặt chuyện kết hôn của con cái cũng sẽ như thế này cả thôi. Hai người ở bên nhau, không phải chỉ cần vài câu dỗ ngon dỗ ngọt là có thể đi tiếp.”
Rõ ràng Mạnh Thanh Uyển xuất hiện khiến thái độ của Nghiêm Phong với Tần Lục Trác có chút dịu bớt.
Nhưng hiện thực xã hội chính là như vậy.
Úy Lam gật đầu, đúng dịp nói ra chuyện Mạnh Thanh Uyển mời cô cuối tuần đến Tần gia làm khách.
Nghiêm Phong không quá bất ngờ, chỉ nói: “Mẹ còn tưởng sao con lại rảnh rỗi dạo phố cùng mẹ, quả nhiên vô sự hiến ân cần, đúng là không có chuyện tốt.”
Lần này Úy Lam bị nói trúng tim đen nên cũng cảm thấy có chút đuối lý.
Cô nhìn Nghiêm Phong, giọng nói đặc biệt nhẹ nhàng: “Vậy lần sau mẹ muốn dạo phố thì cứ gọi cho con.”
Nghiêm Phong không khách sáo với cô, cứ thế mà đồng ý.
Buổi tối sau khi trở về, Úy Lam kể lại chuyện đi dạo phố cùng mẹ và gặp được mẹ anh cho Tần Lục Trác nghe. Đến khi nói xong, cô nhìn Tần Lục Trác, suy nghĩ một lát rồi mới nói tiếp: “Có phải mẹ em rất ham lợi không?”
Tần Lục Trác nhướng mày.
Úy Lam yên lặng nhìn anh, “Trước đó khi không biết gia thế của anh, bà ấy vẫn luôn phản đối. Hôm nay bà ấy lại đồng ý để em đi thăm hỏi cha mẹ anh.”
Cô biết tính cách của Tần Lục Trác, những chuyện cong cong quẹo quẹo này anh không thèm để ý.
Nhưng thái độ Nghiêm Phong thay đổi đúng là do gia thế của anh. Cô không muốn lừa dối anh nên dứt khoát nói rõ ràng.
Hồi lâu sau, Tần Lục Trác mới nói: “Về sau nếu như anh có con gái, con bé kết giao bạn trai thìcó lẽ anh sẽ điều tra rõ ràng cả ba đời tổ tiên của đối phương.”
Kết quả suy nghĩ một chút, anh lại đột nhiên lắc đầu: “Không đúng, có lẽ anh sẽ đánh gãy cái chân chó của tên nhóc kia.”
Úy Lam nhìn về phía anh, nhìn thấy vẻ mặt anh thật sự nghiêm túc.
Cô gật đầu: “Anh đang ám chỉ cho ba em đến đánh gãy chân của anh?”
“Nếu ông ấy đồng ý để cho anh cưới em thì đánh gãy chân cũng có sao.”
Lần này vẻ mặt anh thật sự nghiêm túc, Úy Lam nhìn anh, lắc đầu cười nói: “Lúc trước khi anh rể kết hôn với chị gái em, cha em cũng không đánh gãy chân anh ấy. Cho nên anh đừng lo lắng.”
“Huống hồ còn có em ở đây nữa chi."
Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía Tần Lục Trác, trên gương mặt dịu dàng mang theo ý cười yếu ớt.
Hai người vốn đang tựa vào nhau nói chuyện, thế mà biểu cảm này của Úy Lam lại làm nổi lên đốm lửa ở đáy lòng Tần Lục Trác.
Anh không phảu ăn chay, chỉ là trước đó bị thương, khi xuất viện bác sĩ đã đặc biệt dặn dò. Úy Lam lại tuân thủ nghiêm ngặt theo lời dặn của bác dĩ, cho dù hai người nằm chung một giường cũng chỉ là đơn thuần đắp kín chăn đi ngủ.
Vốn dĩ Tần Lục Trác không định làm gì.
Kết quả lúc Úy Lam ngước mắt nhìn anh, bỗng nhiên anh cảm thấy ánh mắt của cô như mang theo lưỡi câu.
Anh cúi đầu tìm môi cô, ngậm chặt lấy không chút do dự, hôn một cách tùy ý.
Úy Lam trốn ra sau lại bị anh giam lại.
Môi lưỡi quấn quít, dường như anh cố ý không cho cô cơ hội thở dốc, đầu lưỡi quấn lấy cô từng chút một, không lâu sau thân thể Úy Lam đã mềm nhũn, đôi mắt khép hờ, lông mi run rẩy không ngừng.
Vì bên trong phòng có máy sưởi nên hai người đều không mặc quần áo dày.
Cho đến khi Tần Lục Trác nhấc vạt áo cô lên, bàn tay lớn dán lên da thịt non mềm sau lưng, lúc này Úy Lam mới cảm thấy không đúng lắm.
Cô muốn dùng sức đẩy anh ra.
Môi lưỡi tách ra một chút, cô thấp giọng nói: “Không được, bác sĩ nói...”
“Được hay không là do anh quyết định. Bác sĩ biết gì chứ.” Anh khẽ cắn môi Úy Lam, không dùng lực nên chỉ nhói lên rất nhẹ.
Úy Lam ngồi yên, ai ngờ cái tay trên lưng lại bắt đầu chậm rãi di chuyển đi lên. Cô mặc quần áo ở nhà rộng rãi, bàn tay anh không lâu sau đã chạm vào khuy cài nội y của cô.
Úy Lam nhìn về phía anh.
Đè một tay khác của anh lại, không cho phép anh lộn xộn nữa.
Ai ngờ cô vừa đưa tay giữ lấy một tay của anh thì cảm thấy ngực buông lỏng, đúng là khuy cài nội y phía sau đã bị mở ra, Tần Lục Trác mở bằng một tay.
Cô đang ngạc nhiên thì thấy người đàn ông trước mặt cắn môi của mình.
Thấp giọng nói: “Anh nói, được hay không, do anh quyết định.”
Tần Lục Trác xoay người chặn cô lại, lần này Úy Lam hoàn toàn không còn đường trốn thoát.
Một phòng kiều diễm, mùi hương ấm áp khắp nơi.
Hôm sau, khi tỉnh lại thì Úy Lam cảm thấy người mình như bị nghiền ép, cánh tay nặng tựa ngàn cân. Người nào đó cấm dục quá lâu, giống như muốn làm bù nên đến nửa đêm mới cho cô ngủ.
Màn cửa phòng ngủ kéo kín mít, một tia nắng bên ngoài cũng không lọt vào được.
Úy Lam xoa mắt, đưa tay lấy điện thoại đặt ở đầu giường. Đến khi nhìn thấy đồng hồ hiển thị mười giỡ rưỡi, đầu tiên cô nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên mở ra.
Lúc cô thức dậy, có lẽ Tần Lục Trác đã nghe thấy tiếng động nên mở cửa đi vào.
Anh còn hơi bất ngờ, hỏi: “Có muốn ngủ thêm một lát không em?”
“Còn ngủ gì nữa, không phải đã nói hôm nay chúng ta đến nhà anh sao.” Úy Lam có hơi nóng nảy, tiện tay vuốt tóc mình xuống, vừa mới thức dậy nên mái tóc dài vô cùng lộn xộn.
Tần Lục Trác đi tới ngồi bên cạnh giường, ấn cô xuống, thấp giọng cười nói: “Không sao, nếu em mệt thì tối chúng ta qua cũng được.”
"Vậy sao được.” Cô trừng mắt liếc anh một cái, lát nữa Mạnh Thanh Uyển hỏi chẳng lẽ lại nói vì mình ngủ quên đến giữa trưa sao.
Úy Lam luôn làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, bình thường cho dù là cuối tuần thì buổi sáng bảy giờ rưỡi sẽ thức dậy.
Nhưng hôm nay vì tối qua ầm ĩ mà lại ngủ quên.
Tần Lục Trác một bên nhìn cô đứng trước tủ chọn quần áo. Nếu đến nhà Tần Lục Trác thì cách ăn mặc tất nhiên không thành thục giống như bình thường đi làm. Cô ôm má đứng trước tủ quần áo hồi lâu không động đậy.
Mãi cho đến lúc âm thanh Tần Lục Trác nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: “Mặc đại một bộ đi.”
“Sao thế được.” Úy Lam nhíu mày.
Bản thân cô không phải là người để tâm vào chuyện vụn vặt nhưng đây là lần đầu tiên đến nhà Tần Lục Trác. Khó tránh khỏi việc cô muốn lưu lại ấn tượng tốt cho cha mẹ anh.
Tần Lục Trác đứng lên, hai tay vốn đang đút trong túi đi đến trước tủ quần áo bèn duỗi tay ra một cái chọn một cái váy liền thân.
Kiểu dáng rất đơn giản, váy dài có thắt lưng.
Bất quá dáng người Úy Lam đẹp, mặc cái gì cũng dễ nhìn, cho dù kiểu dáng này không quá vượt trội nhưng tuyệt đối không phạm sai lầm.
Úy Lam nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Có phải là bình thường quá không?”
“Em đi gặp cha mẹ anh chứ không phải đi thi hoa hậu.” Tần Lục Trác cười.
Úy Lam liếc anh một cái, sau đó ngẫm lại, gì thẩm mỹ của trưởng bối có lẽ đều là đơn giản nhã nhặn nên nhận lấy váy trong tay Tần Lục Trác, định thay quần áo.
Ai ngờ người đứng bên cạnh lại không có chút ý thức nào.
Cô liếc anh một cái, cuối cùng trực tiếp đẩy anh: “Em phải thay quần áo.”
Người đàn ông kia xùy một tiếng, cười nhẹ nói: “Sĩ diện.”
Úy Lam mở cửa, không chút do dự đẩy anh ra ngoài. Lúc này mới xoay người đi thay quần áo.
Khi mở cửa ra ngoài, Úy Lam nhìn đồng hồ thì thấy đã mười một giờ hai mươi, cô cũng coi như nhanh lắm rồi, cô hơi lo lắng hỏi: “Có phải muộn quá hay không?”
“Không sao, anh đã gọi điện rồi. Anh nói công ty có chút chuyện cần xử lý nên đến trễ một chút.”
Nghe anh nói như vậy thì Úy Lam mới thở dài một hơi.
Trên đường đi cô không nói lời nào, lúc xe dừng lại ở cửa chính, cô nhìn người gác cổng hành lễ từ xa với Tần Lục Trác, cả người bèn lập tức ngồi thẳng.
Tần Lục Trác nhìn động tác này của cô, quay đầu thấy vẻ mặt khẩn trương của cô.
Thế nên vội buông tay lái, đưa tay nắm lấy tay cô, thấp giọng hỏi: "Hồi hộp lắm à?”
Úy Lam mím miệng, cuối cùng cũng gật đầu.
“Chỉ ăn một bữa cơm mà thôi.” Anh nói.
Úy Lam: “Em biết.”
Biết là một chuyện nhưng thời điểm gặp mặt thật sự là một chuyện khác.
Cô cố gắng lấy ra dáng vẻ bình tĩnh ưu nhã bình thường khi đối mặt với khách hàng, hít sâu một hơi chuẩn bị tâm lý. Cuối cùng lúc xuống xe thì tâm trạng đã bình tĩnh lại, biểu cảm trên mặt cũng buông lỏng không ít.
Tần Lục Trác thấy thế, thầm cảm thấy buồn cười, thấp giọng hỏi: "Chuẩn bị tâm lý xong rồi?”
Thấy anh lúc này còn có tâm trạng trêu đùa mình, Úy Lam trừng mắt liếc anh một cái.
Cũng may đây là cổng nhà anh, Úy Lam sợ chút nữa có người đi từ trong nhà ra nên chỉ trừng mắt liếc anh một cái. Lại không nghĩ Tần Lục Trác trực tiếp vươn tay nắm lấy tay cô, lúc kéo cô đi thấp giọng nói: “Sợ cái gì, anh làm chỗ dựa cho em.”
Lúc bọn họ đi vào Tần gia, Úy Lam còn đang suy nghĩ về câu nói này.
Khi cô vào nhà vẫn còn thấy trong lòng hơi hồi hộp. Tần gia không tính là nhỏ, nghe nói phòng trên tầng hai là chỗ ở của ông nội Tần Lục Trác, chỉ là gần đây ông ấy không ở Bắc Kinh, trời quá lạnh mà không khí lại không tốt cho nên đi về phía Nam để tĩnh dưỡng.
Bọn họ vừa vào cửa, Mạnh Thanh Uyển đã nghe thấy tiếng động.
Bà đi ra từ phòng khách, nhìn thấy bọn họ bèn cười nói: “Vừa rồi nghe thấy tiếng động ở cửa, nghĩ có phải là các con trở về rồi không?”
Bà dùng từ trở về, ba chữ () này vừa dịu dàng vừa quan tâm, dường như đã khiến trái tim Úy Lam dịu đi một chút.
()Trở về: 回来了
Úy Lam chào hỏi Mạnh Thanh Uyển: “Chào dì ạ.”
Dì giúp việc đã sớm chuẩn bị dép lê đưa cho họ, đều là dép mới, một hồng một xanh.
Nhìn ra là một đôi.
Hành động thân thiết như thế làm Úy Lam không còn khẩn trương nữa.
Mạnh Thanh Uyển dẫn họ đến phòng khách, sắp xếp dì giúp việc đưa trà nước hoa quả ra, khẽ cười nói: “Dì đi gọi bố Lục Trác.”
Trước khi đi, Mạnh Thanh Uyển đặc biệt nháy mắt với Úy Lam, thấp giọng nói: “Thật ra trước đó ông ấy rất trông chờ các con đến, chính là ra vẻ thôi.”
Úy Lam sững sờ.
Mạnh Thanh Uyển đã đi rồi.
Không lâu sau, dì giúp việc đưa trà đến, Úy Lam nói câu cảm ơn rồi đưa hai tay nhận lấy. Dì giúp việc không còn trẻ, có lẽ tầm bốn mươi tuổi, vừa cười vừa nói: “Tiểu thư uống trà nước, đợi chút nữa là ăn cơm.”
Úy Lam cười với đối phương.
Cô vừa cười xong thì nghe thấy tiếng cộc cộc trên bậc thang truyền đến, bước chân rất nặng, là đàn ông.
Đến khi tiếng bước chân tới gần, cô bèn đứng dậy. Tần Lục Trác đứng lên theo cô, vừa cúi đầu muốn nói chuyện với cô thì đã nghe thấy một giọng nói uy nghiêm: “Về rồi à.”
Đây là lần đầu Úy Lam gặp Tần Khắc Giang.
Nói như thế nào nhỉ, trong chớp mắt cô ngẩng đầu lên đã cảm thấy hai cha con đúng là cha con ruột. Chỉ cần đứng cùng một chỗ không cần người khác nói gì, vẻ ngoài và thần sắc đã tố cáo bọn họ là cha con ruột thịt.
Đột nhiên cô nhớ tới Tần Diệc Thần.
Nói là hai anh em Tần gia lớn lên giống nhau không bằng nói Tần Diệc Thần cũng giống cha anh ta.
Vẻ mặt Tần Khắc Giang bình tĩnh ung dung, nói chuyện vô cùng khí phách, ánh mắt khi chào hỏi với Úy Lam cũng không uy nghiêm mà lại lộ ra một phần thân thiện.
Phần thân thiện hiếm có này tất nhiên là đối với Úy Lam.
Vì lúc ông ấy nhìn về phía Tần Lục Trác thì ánh mắt có vẻ hơi nghiêm khắc.
Tần Khắc Giang mời cô ngồi xuống, Tần Lục Trác tùy tiện ngồi xuống bên cạnh. Cũng may Tần Khắc Giang nhìn thấy cũng chỉ lạnh nhạt lướt qua.
Mạnh Thanh Uyển đi vào phòng bếp xem đồ ăn chuẩn bị thế nào rồi, phòng khách chỉ còn ba người bọn họ.
Cũng may, Tần Khắc Giang chỉ để Úy Lam uống trà, hỏi chuyện công việc của cô, cũng không hỏi quá kỹ.
Qua mấy phút, Mạnh Thanh Uyển cười nói: “Có thể ăn cơm rồi.”
Tần Khắc Giang đứng lên trước, Úy Lam đi theo, chuẩn bị đi vào phòng ăn. Ai ngờ vừa di chuyển thì một tiếng động ở ngoài cửa truyền đến, sau đó là tiếng kêu đau đớn vang lên, mẹ nó.
Mạnh Thanh Uyển bất ngờ nhìn sang, thấy Tần Diệc Thần trực tiếp đi giày vào nhà, vẻ mặt ghét bỏ: “Cửa nhà chúng ta làm sao vậy chứ, suýt nữa là đụng phải con.”
“Con đừng đụng hư cửa là được.” Tần Khắc Giang vừa thấy con trai út thì sắc mặt trầm xuống, tức giận nói.
Tần Diệc Thần bĩu môi, ánh mắt đánh giá trên người Úy Lam.
Anh ta quay người đi lên lầu, Tần Khắc Giang lập tức gọi lại: “Chuẩn bị ăn trưa rồi mà con còn đi đâu đó?"
“Buồn ngủ, đi ngủ.”
Đầu anh ta còn không quay lại.
Sắc mặt Tần Khắc Giang lạnh lẽo, quát lớn: “Quay lại.”
Nói vậy, Tần Diệc Thần thật sự quay lại, sắc mặt Tần Khắc Giang hơi khó coi, nói: "Con ở trong khách sạn sao? Vừa về liền đi ngủ, không thâý có người ở đây sao, ngay cả chào cũng không. Hôm nay là lần đầu anh trai con dẫn bạn gái về, con ở lại ăn cơm cho cha.”
Tần Diệc Thần xoay người, trên mặt là nụ cười xấu xa.
Anh ta đánh giá Úy Lam một phen, thấp giọng nói: “Thế nào, chẳng lẽ con còn phải gọi cô ta là chị dâu?”
Lời này của anh ta có chút châm chọc.
Úy Lam biết mặc dù lời này nói với mình nhưng thái độ lại không hướng về cô.
Nên cũng không tức giận.
Ai ngờ hắn ta vừa nói xong, Tần Lục Trác đứng bên cạnh đột nhiên đi về phía trước, trong chốc lát đi đến trước mặt Tần Diệc Thần. Vóc dáng hai người không chênh lệch lắm, đôi mắt Tần Lục Trác nhìn thẳng vào hắn ta: “Còn nhớ những lời anh nói lần trước không?”
Tần Diệc Thần không nói chuyện.
Cho đến khi Tần Lục Trác hạ cằm xuống: "Lên lầu tắm rửa đi, sau đó xuống ăn cơm.”
Giọng nói anh trầm thấp, lộ ra một sự áp bức.
Tần Diệc Thần hừ một tiếng, quay người thật sự lên lầu. Tần Khắc Giang không yên lòng, hỏi lại: “Con lên lầu làm gì?”
“Tắm rửa, sau đó xuống ăn cơm.” Tần Diệc Thần vô cùng không kiên nhẫn.
Tần Khắc Giang không ngờ nó lại nghe lời như thế, nhất thời không nói gì.
Đến khi Tần Lục Trác đi đến bên cạnh Úy Lam, thấp giọng an ủi: “Đừng để ý, nó thiếu dạy dỗ thôi.”
Úy Lam nhớ tới câu anh nói lúc vào cửa, anh là chỗ dựa cho cho cô.
Thế là cô hạ giọng, dùng giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được, nói: “Có anh làm chỗ dựa cho em mà.”
Cô không lo lắng đâu.