Lâm Hữu Triết vẫn lắc đầu: “Tôi không phải cán bộ đại đội, cũng không phải sĩ quan”.
“Cái gì?”
Lúc này người trong phòng
đều sững sờ.
Mọi người đều cười khẩy, lúc đầu còn nhìn Lâm Hữu Triết bằng ánh mắt thăm dò, giờ lại trở nên lạnh nhạt.
Vốn dĩ tưởng rằng tên này có chức cao gì đó trong quân đội, muốn tâng bốc nịnh bợ một phen, ai ngờ chỉ là một tên lính quèn tám năm, đây chẳng phải là giậm chân tại chỗ sao?
Ngô Vân thấy bầu không khí hơi gượng gạo bèn cười nói:
“Mọi người đều là bạn của nhau, hồi còn đi học cô dạy các em phải đoàn kết tương thân tương ái, giờ quên hết roi à?
“Vương Đông, cô nghe nói em đang là quản lý tiền sảnh trong một khách sạn đúng không? Giờ Hữu Triết xuất ngũ rồi, em giới thiệu một công việc cho em ấy, em thấy thế nào?”
“Ôi cô Ngô ơi, cô đang làm khó em đấy”.
Vương Đông giả vờ tỏ vẻ khó xử: “Khách sạn bọn em là khách sạn quốc tế năm sao ở Giang Thành, dù là tuyển bảo vệ gác cổng cũng phải có bằng thạc sĩ, một tên lính quèn như Lâm Hữu Triết em rất khó sắp xếp”.
Vừa nghe thế, Ngô Vân lúng
túng mỉm cười, nhưng cô ấy không định từ bỏ mà ghé sát lại gần.
“Vương Đông, xem như cô xin em giúp cô đi, em đã là quản lý tiền sảnh rồi, sắp xếp một công việc có thế sống qua ngày không thành vấn đề chứ?”
“Cô Ngô đã nói đến thế em cũng không tiện từ chối”.
Vương Đông liếc mắt nhìn ngực Ngô Vân, nuốt nước bọt nói: “Thế này nhé, vừa lúc dạo này nhà bếp của khách sạn đang thiếu tạp vụ dọn vệ sinh, thu gom rác, chi bằng để Lâm Hữu Triết qua đó làrri trước”.
“Tiền lương ấy à, khởi điểm ba nghìn tệ một tháng, sau khi cậu ta làm ở đó lâu dài thì em sẽ cho cậu ta lên làm bảo vệ, không thành vấn đề chứ?”
“Không thành vấn đề, công việc không phân biệt cao thấp giàu nghèo, chỉ cần có thể nuôi sống bản thân thì đều là công việc tốt”.
Ngô Vân vội nói, cũng không quên nháy mắt với Lâm Hữu Triết mong anh đồng ý.
Những người khác trong phòng cũng nhìn Lâm Hữu Triết với ánh mắt ngưỡng mộ.
Cô Ngô đối xử tốt với tên này quá.
Ai ngờ Lâm Hữu Triết bỗng nói: “Cô Ngô, em xin nhận ý tốt của cô nhưng em không cần công việc”.
“Hữu Triết, em nói thế là sao, chẳng phải cô đã nói công việc không nên phân biệt cao quý nghèo hèn rồi à?”
Ngô Vân nôn nóng, còn tưởng Lâm Hữu Triết sĩ diện nên không muốn làm công việc này.
“Cô Ngô, cô đừng tốn công nữa, người ta là cậu chủ nhà họ Lâm, xuất ngũ rồi chắc chắn sẽ
thừa kế gia tài hàng tỷ, cậu ta đâu cần cô giới thiệu công việc cho nữa”, Vương Đông nói đểu.
“Đúng thế, ai đó hồi đi học mở miệng ra là cô Ngô, giờ lại bắt đầu khoe mẽ từ chối ý tốt của cô Ngô, thật làm người ta đau lòng”.
“Nói trắng ra thì là sĩ diện quá mức, không biết một tên lính quèn mà có mặt mũi gì nữa.
Trong phòng bỗng chốc tràn ngập những lời mỉa mai, chế giễu.
Ánh mắt mọi người đều hiện
lên vẻ chán ghét, mấy người gần đó còn cố ý dịch ghế ra xa không muốn ngồi quá gần Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng liếc nhìn đám người này như không hề quen biết gì với họ.
Nói thẳng thân phận ư?
Anh không nhàm chán đến mức đó.
Bốn chữ “Chiến thần Hữu Triết” này được rất nhiều anh em vào sinh ra tử dùng cả máu và mạng sống giúp anh tạo dựng nên, chứ không phải là hư danh để anh lấy ra giả vờ khoe
khoang.
Huống hồ bây giờ người trong nước đều nghĩ chiến thần Hữu Triết đã hy sinh, nếu anh lộ diện thì sẽ gây thêm nhiều rắc rối hơn.
Không lâu sau, căn phòng lại trở nên ồn ào, chỉ là không còn ai để ý đến Lâm Hữu Triết nữa.
Lâm Hữu Triết cũng tỏ ra không sao, anh đồng ý đến đây chủ yếu là muốn thăm Ngô Vân, tiện thể báo đáp sự chăm sóc của cô ấy với anh.
Nhưng giờ xem ra Ngô Vân
rất suôn sẻ trong cuộc sống lẫn công việc, không có cơ hội cho anh báo đáp.
Ngay lúc Lâm Hữu Triết muốn tìm cớ rời đi thì cửa phòng bỗng mở toang.
Một đám người xăm trổ đầy mình hùng hổ bước vào.
“Ai là Ngô Vân?”