Người phụ nữ họ Nghiêm giơ chân lên đá vào ngực sở Hạ Vũ, giày cao gót hung hăng giẫm vào mặt cô rồi dùng sức ma sát.
“Chắc chắn là vì con sao chổi cô muốn gả vào nhà tôi nên mới hại anh tôi xui xẻo gặp phải đám ác ôn đó, là cô khắc chết anh tôi”.
Sở Hạ Vũ đau đến mức liên tục gào lên nhưng lại không thể vùng vẫy ra được.
Vừa đúng lúc Lâm Hữu Triết bước vào, khi nhìn thấy cảnh tượng này, khí thế trên người anh bỗng chốc thay đổi, lạnh băng cứ như mùa đông sắp ập đến.
Chương : Không liên quan
Long Diệu tiến lên một bước, nghiêm giọng trách mắng.
Người phụ nữ họ Nghiêm nghe vậy không hề nhúc nhích chân mà còn chế nhạo: “Một tên nghèo hèn mà cũng dám quản chuyện của Nghiêm Kiều Kiều tôi sao, đúng là chán sống!”
Nói xong, chân cô ta định tiếp tục dùng lực.
Long Diệu nổi giận, vừa định hành động thì Lâm Hữu Triết đã ra tay.
Bóng anh vụt qua, Nghiêm Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay, đâm sầm vào máy ủi đất, la hét không ngừng.
“Hạ Vũ, em không sao chứ?”
Lâm Hữu Triết ôm sở Hạ Vũ vào lòng, nói với giọng điệu áy náy.
Sở Hạ Vũ không nói gì, mà dựa vào lòng Lâm Hữu Triết, âm thầm khóc.
“Tên nghèo hèn này lại chạy từ đâu ra vậy, dám đánh tôi, muốn chết à?”
Nghiêm Kiều Kiều đứng dậy, nối trân lôi dinh.
Trước đó, cô ta ở nước ngoài du học, biết tin anh trai sắp kết hôn nên mới nhanh chóng về nước.
Nhưng không ngờ đến lúc cô ta vội vã trở về thì lại nhìn thấy thi thể của anh trai mình.
Nghiêm Mộ Hải sợ con gái kích động nên không nói cho cô ta biết Nghiêm Hoa chết dưới tay Lâm Hữu Triết, nhưng Nghiêm Kiều Kiều lại quy hết trách nhiệm cho sở Hạ Vũ, cho rằng sở Hạ Vũ gả vào nhà họ Nghiêm nên mới xui xẻo.
Vì vậy mới có cảnh tượng
Nghiêm Kiều Kiều thấy Lâm Hữu Triết phớt lờ cô ta, càng thêm tức giận.
“Đám vô dụng các người cứ định nhìn tôi bị đánh vậy sao? Tất cả cùng lên đi!”
Cô ta quay người lại, hét vào mặt đám đàn em đứng xung quanh.
Lúc này đám đàn em đó mới phản ứng lại, đồng loạt lao về phía Lâm Hữu Triết.
“Hữu Triết, cẩn thận”.
sở Hạ Vũ lo lắng hét lên.
Lâm Hữu Triết mỉm cười dịu dàng với cô: “Em nhắm mắt lại đi, mọi chuyện sẽ xong ngay thôi!”
Sở Hạ Vũ tuy lo lắng nhưng vẫn nghe theo lời Lâm Hữu Triết, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Lâm Hữu Triết ngẩng đầu, ánh mắt lập tức tràn đầy sát khí.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên khiến đám người cảm thấy ù tai.
Cơ thể Lâm Hữu Triết khẽ
dịch chuyển, nhưng lập tức trở lại vị trí ban đầu như thế chưa từng cử động.
Đám đàn em la hét thất thanh rồi ngã xuống đất.
Tay chân bọn chúng bị bẻ một góc độ kỳ lạ khiến đám đông người xem xung quanh
khiếp sợ.