Trận này đương nhiên là Đại Yên quốc thắng, quân đội của Bố Khuyết Lương bị nước cuốn trôi tứ phân ngũ liệt, lại bị binh sĩ do Tư Mã Huy chỉ huy ẩn núp ở bên bờ sông thu thập không còn một mảnh. Nhưng lý do vì sao lại thắng, vị đại tướng quân đầu óc đơn giản này hiển nhiên không mấy hiểu rõ, mà ngốc tử Triệu Nhị Ngưu của chúng ta cũng đồng dạng không hiểu. (tứ phân ngũ liệt: ý là chia năm xẻ bảy)
Quan thành tức khắc biến từ lo sang mừng, cả thành giăng đèn kết hoa, náo nhiệt vô cùng, dân chúng đứng chật ngoài cửa thành, trên tay cầm cơm rượu, đợi chờ tướng sĩ khải hoàn trở về.
Trầm Trọng Sơn thật là uy phong, cưỡi ngựa đi đầu, vẻ mặt lạnh lùng, quả nhiên là thể hiện đầy đủ khí phách hoàng gia, hơn nữa hắn lại có trương tuyệt mỹ dung nhan, thật sự là cướp đi vô số trái tim của các cô nương hai bên đường, người người đỏ mặt hướng hắn tặng chút hoa quả, hoa tươi, hà bao..v..v…Triệu Nhị Ngưu vui vẻ a, cởi áo ra nhận đồ ăn của dân chúng cho, cười không thấy mắt. (hà bao: ví đựng tiền..)
Quân đội hùng dũng oai vệ tiêu sái tiến vào quân doanh, nơi đó sớm đã chuẩn bị tiệc rượu, chỉ chờ bọn họ trở về khai khánh công yến.
Trận chiến lớn qua đi không còn cảm giác khẩn trương như lúc đầu, vì vừa mệt vừa đói, Triệu Nhị Ngưu vừa ngồi xuống bàn liền vội ăn ăn thật vui vẻ, chợt nghe một tiếng phao vang, bầu trời nở rộ từng đóa hoa sáng rực, một hồi hoan hô, khánh công yến chính thức bắt đầu. Từng cái lò đều nướng toàn dê to, từng nồi đều nấu thật nhiều thịt bò, từng cái bình đều là đựng đầy hảo tửu, còn có thiệt nhiều đồ ăn do dân chúng đưa đến, Triệu Nhị Ngưu ngồi dưới đất hăng hái ăn ăn nhai nhai, thầm nghĩ hôm nay mình nhất định phải ăn đủ cả vốn lẫn lời.
Trong chủ trướng, Trầm Trọng Sơn cầm lên chén rượu.
“Các vị tướng quân, ta trước kính các ngươi một ly!”
Dứt lời liền một hơi cạn sạch.
Các tướng quân nhất nhất cầm lên chén rượu trước mặt, cạn.
“Hảo!!! Hôm nay thắng trận tất cả đều nhờ vào chư vị tướng quân, sau khi trở về ta chắc chắn sẽ bẩm báo phụ hoàng ban thưởng!”
“Hoàng tử điện hạ thật sự là khiêm tốn, trận này tất cả đều là kế sách của điện hạ, bọn thuộc hạ chỉ là vâng theo điện hạ an bài thôi!! Nếu tính công lao, hoàng tử điện hạ mới là đứng đầu!!”
“Đúng đúng đúng! Đúng vậy!”
Tửu lượng của Tư Mã Huy không cao, mới uống một ly đã đỏ mặt, lúc nói lời này đã có điểm ngà ngà say.
“Các tướng quân mới là khiêm tốn, kế sách này nếu không có các vị tướng quân góp lực, cũng là vô dụng lý luận suông thôi!!”
Lời này nói rất đúng, các tướng quân thực vô cùng cảm động, cảm thấy Nhị hoàng tử tuy bề ngoài tiểu bạch kiểm mà quân nhân bọn họ xem thường nhất, nhưng lại thực là một hán tử, không những có dũng có mưu, còn không hề có một chút tự cao, nhất thời địa vị của Nhị hoàng tử trong lòng bọn họ lại cao thêm một bậc.
“Nếu trận này đã thắng, Bố Khuyết Lương cũng bị chúng ta bắt làm tù binh, không biết điện hạ định khi nào thì hồi kinh?”
“Ngày mai!!!”
Triệu Nhị Ngưu không dám uống rượu, hắn biết mình không có tửu lượng gì, nếu cố uống sẽ rất khó chịu, vì thế ngồi ở ngoài trướng bắt đầu suy tưởng, nếu chiến trận đã đánh xong, mình có phải sẽ được về nhà hay không?”
“Ai nha! Nếu được thì thật sự là quá tốt, ta về nhà còn có thể kịp vụ thu hoạch a, hắc hắc!”
“Ngươi sao có thể lập tức trở về nhà!”
Lương Viên đi tới ngồi bên cạnh Triệu Nhị Ngưu.
“A….? Không thể về nhà thì đi chỗ nào?”
“Thế mà cũng hỏi! Đương nhiên là vào kinh rồi!”
“Vào kinh? Ta không đi, ta lại không có việc gì cần, sao lại phải vào kinh a!”
Lương Viên có lẽ đã uống chút rượu, mặt mũi hơi hồng hồng.
“Chúng ta phải hộ tống hoàng tử điện hạ hồi kinh a! Chúng ta đánh thắng trận, triều đình sẽ cho chúng ta tiền thưởng!”
Hai mắt Triệu Nhị Ngưu sáng lấp lánh.
“Thật sự a! Vậy có bao nhiêu tiền thưởng a!”
“Ta nghe Lô quản sự nói là mỗi người được !”
“Gì? , nương ta a, nhiều tiền như vậy a, nếu ta có nhiều tiền như vậy, ta về thôn là Hoa Lan có thể sống ngày lành!”
Lương Viên mắt sáng lòe lòe.
“Đi không?”
Triệu Nhị Ngưu hào khí vạn trượng.
“Đi!!!!!”
Tửu lượng của Trầm Trọng Sơn rất tốt, các vị tướng quân đều say đến bất tỉnh nhân sự, hắn vẫn một bộ thần thái sáng láng, sai người tiễn bước các tướng quân, liền vào nội gian cởi chiến y thay lam sam, kỳ thật lúc này hắn căn bản sẽ không nhớ tới còn có một người là Triệu Nhị Ngưu, chỉ khi nhìn bản đồ trên bàn mới nhớ tới.
“Kế sách này cũng có công lao của tên ngốc đó a! Người tới, kêu Triệu Nhị Ngưu đến!”
“Vâng.”
Triệu Nhị Ngưu cùng Lương Viên đang bàn luận xem có tiền thì nên làm gì, chợt nghe có người gọi hắn.
“Có chuyện gì vậy?”
“Điện hạ tìm ngươi!”
“Nga, ta qua ngay, Viên, ta đi a!”
Trầm Trọng Sơn nhìn Triệu Nhị Ngưu ngốc hồ hồ tiến vào, không biết sao lại cảm thấy buồn cười, khóe miệng bất giác giương lên.
Triệu Nhị Ngưu vừa vào liền thấy Trầm Trọng Sơn mặt mày tươi cười, thật đẹp, hoa đào mắt đong đầy thủy quang trong suốt, hai gò má dưới màu vàng của ánh đèn có phần hơi hơi ửng đỏ, miệng khẽ mỉm cười, làm Triệu Nhị Ngưu ngây ngẩn nhìn như ngốc tử, trong lòng cũng chỉ có một câu Hoa Lan dặn dò.
“Đừng để hồ ly tinh bên ngoài lừa!”
Nhìn xem, trước mặt không phải có một con đó sao!
Trầm Trọng Sơn ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí bên người, ý bảo Triệu Nhị Ngưu ngồi vào, Triệu Nhị Ngưu thật sự rất ngốc, vội vàng đi qua ngồi.
“Ngươi gọi ta tới đây làm gì a?”
Nhìn xem nhìn xem, đây là giọng điệu một tiểu dân chúng như ngươi nên dùng để nói chuyện với hoàng tử sao? Nhưng thật ra Trầm Trọng Sơn cũng không để ý.
“Ta gọi ngươi tới đương nhiên là có chuyện tốt a!”
“Chuyện tốt gì nhi?”
Trầm Trọng Sơn nhìn đôi mắt sáng lấp lánh trước mặt, nở nụ cười, chỉa chỉa bản đồ.
“Trận thắng này cũng có công lao của ngươi, ngươi muốn cái gì?”
Triệu Nhị Ngưu tức thì nhảy dựng lên.
“Ai nha!!!! Ta lập công!!!! Ta muốn cái gì??? Cái gì a???”
Triệu Nhị Ngưu vẻ mặt khó xử đi đi lại lại, vò đầu bứt tai.
“Ta muốn cái gì cũng được chứ?”
“Đúng vậy!”
Ý cười trên mặt Trầm Trọng Sơn càng đậm, nghĩ thầm ta thật muốn nhìn xem tên thổ bao tử ngươi có thể muốn cái gì!
Triệu Nhị Ngưu nhìn hắn, bắt đầu đếm đếm.
“Hoa Lan vẫn muốn một cái vòng cổ, Đại Bảo muốn có dao mổ heo, Trương thẩm muốn có thớt tốt, La gia gia muốn mua cái tẩu mới, Tiểu Bàn muốn ăn kẹo vừng….Ai nha, thiệt nhiều người nga, ta đều không nhớ nổi, ngươi để ta nghĩ nghĩ lại, chờ ta tính hết lại nói cho ngươi!”
Dứt lời trực tiếp ngồi xổm xuống đất vẽ vẽ tính tính.
Trầm Trọng Sơn trừng to mắt, một đôi mắt đẹp mở to hết cỡ, cuối cùng Thượng Quan Lẫm ở trên nóc lều chỉ nghe….
“Ha ha ha ha……!!!”
Thượng Quan Lẫm suýt nữa ngã xuống dưới, hắn có điểm hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm, tiếng cười này hình như là Trầm Trọng Sơn a. Ngoáy ngoáy lỗ tai, khi đã xác định không có vấn đề gì, Thượng Quan Lẫm lại cẩn thận lắng nghe tiếng cười kia, sau đó trực tiếp té từ trên nóc lều xuống.
Trầm Trọng Sơn cười đủ, liền cũng hiểu được có vẻ kỳ quái, mình đây là làm sao vậy? Sao lại có thể không để ý hình tượng lớn tiếng cuồng cười! Sao lại sẽ cảm thấy ngốc tử này thật đúng là đáng yêu, đây là làm sao vậy?
Triệu Nhị Ngưu không để ý đến hắn, còn đang tính tính toán toán, thậm chí cả việc có nên mua xương cốt cho cẩu cẩu nhà bên hay không cũng đều tính vào.
Haiz….
Trầm Trọng Sơn lại nhìn nhìn Triệu Nhị Ngưu, dừng cười, leo lên giường nằm xuống ngủ, bất quá hắn đã quên mất một chuyện rất quan trọng nha, chuyện này cho tới giờ hắn cũng chưa từng quên a, tin tưởng ta, ngoại trừ hôm nay, hắn chưa từng quên a, đó chính là____còn chưa rửa mặt đã đi ngủ!!!!
Hắn còn không phát hiện một việc, đó là, người lúc nào cũng cảnh giác cao như hắn cư nhiên lại có thể không chút phòng bị ngủ ngay trước mặt Triệu Nhị Ngưu như vậy.