Tuyệt Trường môn có ngàn ngàn vạn vạn đệ tử, người người anh hùng hào kiệt, hán tử khí phách, dù chẳng dám tự nhận ngạo khí ngất trời, nhưng nói chút tài trí, khí chất hơn người, đó là ai ai cũng có…Haiz, tiếc rằng vừa biết đại sư huynh nhà mình về chơi, bao nhiêu khí thế tài trí hơn người đều tan biến sạch sẽ, huống chi còn mang về một vị sư tẩu, ngươi nói điểm khí phách nhỏ nhoi đó còn có thể giữ được sao?
Lục Thanh Sơn chân trước chân sau theo sát chiếu cố, tuy chủ yếu là vì trốn tránh Bạch Cẩm Thánh, nhưng thể diện vẫn phải đầy đủ, cho nên tâm điểm của Tuyệt Trường môn tất nhiên là dồn về Triệu Nhị Ngưu rồi.
Trầm Trọng Sơn thành công ‘ăn’ Triệu Nhị Ngưu lần thứ sau, cảm thấy mỹ mãn cực kỳ, tươi cười cũng càng thêm sáng lạn, mị hoặc lòng người…Tay trái ôm Triệu Nhị Ngưu, tay phải cầm hoa quế cao đút cho người trong lòng, Triệu Nhị Ngưu hừ hừ hai tiếng một ngụm ăn liền hai miếng, tại sao Triệu Nhị Ngưu lại nghe lời như vậy?
“Nhị Ngưu, đỡ hơn không? Thắt lưng còn đau lắm không?”
Triệu Nhị Ngưu nhắm mắt, hờn dỗi chui vào trong chăn.
Trầm Trọng Sơn vươn tay ôm hắn vào lòng.
Triệu Nhị Ngưu xoay xoay, thắt lưng đau, đành từ bỏ, ngoan ngoãn nằm yên trong lòng Trầm Trọng Sơn, ngủ.
Khi tỉnh lại đã là buổi chiều, tà dương hắt qua ô cửa, gắt đến chói mắt, Triệu Nhị Ngưu hé mắt nhìn, Trầm Trọng Sơn không ở bên người, vươn đầu nhìn ra bên ngoài, cũng không thấy bóng dáng đám đệ tử đâu, tâm tình nhất thời tốt lắm, ngồi dậy, chỉnh lại quần áo, dùng nước để sẵn ở bên lung tung lau qua mặt, vươn đầu dò xét..
“Hắc ~ thực không có người! Hắc hắc ~”
Rụt đầu vào, mở túi tiền, đếm đếm.
“Ha ha! Ta có một lượng bạc a!”
Lại vươn đầu lắc lắc.
“Ta muốn ăn mỹ thực! Ta muốn ăn mỹ thực!”
Một. Hai. Ba. Vươn chân phải, xác định chuẩn phương hướng, bắt đầu chạy!
Ngốc tử chính là ngốc tử, quả thật không sai.
Tự nhận là mình trốn đi người không biết quỷ không hay, lại không biết năm ám vệ sau lưng một cái cũng không thiếu.
Đường cái náo nhiệt, Triệu Nhị Ngưu theo mùi mà đi, gặp cái gì ngon thì ăn cái nấy.
Một nam tử tư sắc thượng thừa, mắt phượng, môi hồng, da trắng như tuyết, khí chất nhu hòa, con ngươi vừa chuyển liền hiển phong tình, lăng thần đạm cười, kề sát bên tai một nam tử khác xuất chúng không kém nói nhỏ:
“Kia là hắn đi, có thể có trò vui chơi nha.”
Gương mặt cương nghị của nam tử nọ lộ vẻ nghi hoặc hồi lâu, sau đó chuyển thành vẻ hiểu rõ, đôi mắt đẹp cũng nhiễm ý cười.
Triệu Nhị Ngưu đang ăn sủi cảo, một ngụm hai cái, hai ngụm hết một bát, trên bàn bát chất thành núi.
“Nha!”
Một người bỗng nhiên ngã vào lòng Triệu Nhị Ngưu, Triệu Nhị Ngưu ngửi thấy mùi hương thơm dịu, người trong lòng lại nhu nhược mềm mại.
Cô nương nhà ai không cẩn thận như vậy, Triệu Nhị Ngưu đỡ người dậy.
Thật…thật..thật…..Đẹp!
Mỹ nhân rủ mi, hai má ửng hồng, dáng người tiêm tế, một đoạn vạt áo trên hoa phục lụa là hơi chút mở ra, để lộ gáy ngọc như tuyết làm người mơ màng.
“Công tử, ta….”
Thanh âm trong trẻo như bích châu rơi xuống khay ngọc, uyển chuyển ẩn tình, thật khiến người nghe tâm tư nhộn nhạo, cũng làm bao vị khách nhân xung quanh thầm ao ước.
Triệu Nhị Ngưu nhìn lần , nhìn lần , trên mặt cũng không thấy vẻ kinh diễm.
“Không có việc gì, cô nương cẩn thận một chút là được.”
Trầm Tư Kính trợn đôi mắt đẹp, thầm nghĩ người này sao lại không bị mỹ mạo của mình mê hoặc! Nội tâm vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng có chút tự ái.
Triệu Nhị Ngưu cũng không phải không biết mỹ nhân này rất đẹp, chỉ là mỗi ngày đều đối diện với tuyệt sắc vô song Trầm Trọng Sơn, cho nên tiêu chuẩn về cái đẹp đại khái đã có điểm mơ hồ.
Trầm Tư Kính bĩu môi đi ra cửa điếm, tuấn nam Mộ Dung Dục cũng đúng lúc đi tới.
“Tiểu Dục…Tên ngốc to xác kia không bị mỹ mạo của ta mê hoặc a~ Chẳng lẽ ta đã là hoa tàn liễu úa sao?”
Mộ Dung Dục ôm người yêu đang buồn bực, chỉnh lại vạt áo Trầm Tư Kính nói.
“Trong lòng ta ngươi là đẹp nhất.”
Trầm Tư Kính lập tức chuyển tình, ngước hai mắt sáng ngời nói.
“Ta lấy được nha!”
Triệu Nhị Ngưu ăn xong vô số sủi cảo, đứng lên chuẩn bị trả tiền.
Sờ sờ, sờ sờ tiếp, sờ sờ tiếp nữa, hoảng loạn sờ sờ tiếp tiếp nữa.
Lão bản đen mặt, mưa gió sắp sửa nổi lên.
Triệu Nhị Ngưu nóng nảy.
“Bạc của ta đâu?”
Giương mắt nhìn lão bản, tiếp tục sờ những chỗ có thể cất tiền trên người.
“Sao lại thoáng cái đã không thấy đâu nhỉ? Vừa rồi rõ ràng vẫn còn!”
Lão bản hùng hổ rống.
“Muốn ăn cơm chùa a! Đưa tiền mau!”
Triệu Nhị Ngưu khóc không ra nước mắt, không tìm thấy tiền trong túi, nhìn nhìn xung quanh, thầm nghĩ.
[Sao lúc này không có ở cạnh ta mà!] (hờ, giờ em nó mới nghĩ đến anh a = =)
Quay đầu hướng lão bản.
“Ta…Ta không phải muốn ăn cơm chùa, tiền của ta bị trộm!”
“Ai thèm quan tâm a! Không trả tiền, cũng đừng nghĩ đi!!!”
Lão bản thét to một tiếng, ba tiểu nhị đi ra, vậy quanh Triệu Nhị Ngưu, nói muốn đưa tới nha môn.
Triệu Nhị Ngưu hoảng sợ nôn nóng, bị người ta đẩy đi, trong lòng kêu gào làm sao bây giờ!
“Lão bản đợi đã.”
Thanh âm ôn hòa từ sau lưng vang lên, Mộ Dung Dục đứng đó, rất có khí thế.
Lão bản vừa thấy là Mộ Dung Dực, trên mặt lập tức đổi thành tươi cười, vội vàng đi qua cúi người.
“Thì ra là Mộ Dung công tử a! Tiểu nhân xin thỉnh an ngài!”
“Ừhm.”
Mộ Dung Dực ừ nhẹ một tiếng, nhìn về phía Triệu Nhị Ngưu nói.
“Chuyện gì?”
Lão bản tức khắc gật đầu, nhanh chóng trả lời.
“Tên kia muốn ăn cơm chùa, tiểu nhân đang định đưa hắn đến nha môn!”
Mộ Dung Dục khẽ vung tay phải, tùy tùng ở bên liền lấy ra một thỏi bạc.
“Đây là công tử nhà ta trả thay hắn, ngươi xem có đủ hay không!”
Lão bản kia nhất thời cười không thấy mắt, lại cúi người nịnh nọt.
“Đủ, đủ!”
Triệu Nhị Ngưu đi ra, theo sau Mộ Dung Dục, ngốc nghếch gãi gãi đầu, ngượng ngùng đỏ mặt.
“Cám ơn ngươi a! Ta…..Ta sẽ trả lại cho ngươi!”
Mộ Dung Dục cong khóe môi, thầm nghĩ nguyên lai là tên nhà quê.
“Công tử đừng khách khí, nhấc tay chi lao mà thôi, cần gì nói đến.”
“Nhấc…Nhấc…Nhấc cái gì?”
Mộ Dung Dục có điểm không nhịn được, Trầm Tư Kính trốn gần đó hít sâu hai lượt, cố gắng bình ổn ý muốn cười to.
Ho nhẹ một tiếng, Mộ Dung Dục lại là xuân phong đầy mặt.
“Cũng là hữu duyên, chi bằng công tử đến quý phủ của ta dừng chân một lát.”
Triệu Nhị Ngưu chần chừ, nghĩ mình đi ra lâu như vậy, nếu Trầm Trọng Sơn phát hiện thì phải làm sao bây giờ!
Mộ Dung Dục thấy Triệu Nhị Ngưu cúi đầu do dự, làm như vô tình đối tùy tùng nói.
“Hôm qua là ngày đưa thịt nai tới?”
Tùy tùng theo Mộ Dung Dục mười mấy năm, chủ tử của hắn mỗi thời điểm mỗi ngữ khí ám chỉ điều gì, hắn đương nhiên hiểu rất rõ!
“Dạ phải, còn tươi nguyên, tối hôm qua đã sai người ướp hương liệu, hôm nay sẽ nướng dùng!”
“Ừm, tốt lắm.”
Lại đối Triệu Nhị Ngưu giờ đã tò mò ngẩng đầu nói.
“Công tử có thể nể mặt tới chơi?”
Triệu Nhị Ngưu vừa nghe có thịt nai, lập tức đem Trầm Trọng Sơn trong lòng trực tiếp đổi thành thịt nai nướng thơm ngào ngạt.
“Được, được!”
Lên xe sói vào phủ sói, đó chính là tự chui đầu vào bụng sói.
Chớ có hỏi năm ám vệ không thiếu một cái chạy đi đâu, kỳ thật bọn họ chẳng hề chạy đi đâu cả, bọn họ là trơ mắt nhìn Triệu Nhị Ngưu bị người móc trộm tiền, trơ mắt nhìn tên trộm kia đường đường chính chính đi ra ngoài, còn trơ mắt nhìn Triệu Nhị Ngưu lên xe, vì sao?
Trầm Tư Kính ngoái đầu nhìn lại cười, nói ra chân lý.
“Hỏi thừa, bọn họ một đám là ta đưa cho Trầm Trọng Sơn, ai là lão đại? Đương nhiên là ta!”