Ta rất nhớ trưởng tỷ.
Nhớ những lời nói khó hiểu của tỷ ấy, nhớ những món đồ kỳ lại tỷ ấy làm, thậm chí là khoảng thời gian khi chúng ta còn sống ở biệt phủ phía nam sông Dương Tử, nơi tỷ ấy mỗi lần tức giận cầm chổi đuổi đánh ta quanh sân.
Từ nhỏ tỷ ấy đã là người rất đặc biệt, thời điểm lên một tuổi đã từng có một vị cao tăng đắc đạo đi ngang qua phán rằng tỷ ấy sẽ không thể sống qua ba tuổi.
Phụ mẫu ta khi đó đã rất tức giận nhưng cũng lo lắng vì lời nói đó.
Nếu không phải vị sư đó được sắc phong chức vị, là người nghiêm chỉnh ngay thẳng được người người kính trọng thì có lẽ đã không còn mạng để rời khỏi phủ, cuối cùng, người không tranh đấu được với trời. Phụ mẫu ta khi đó còn phải nén giận cung kính bỏ ra một lượng tiền lớn mua hương khói dầu mè đóng góp cho chùa.
Nhưng lúc ba tuổi trưởng tỷ ta không may bị vấp ngã hôn mê suốt hai ngày trời, sau khi tỉnh lại tỷ ấy lại bay nhảy như không có việc gì cả, thậm trí sau này còn mạnh khỏe không bệnh tật.
Mọi người đều cười nhạo vị cao tăng đó chỉ là một kẻ lừa bịp, thậm chí còn không cần phụ mẫu ta ra lệnh, một ngôi đền vốn dĩ hương khói hưng thịnh dần trở nên vắng người hành hương.
Vị cao tăng đó không thể hiểu được, cuối cùng đến gặp trưởng tỷ.
Ta không biết giữa họ đã nói chuyện gì, chỉ là sau đó vị cao tăng đó sau khi quay về cuối cùng lại hóa điên.
Khi lớn hơn một chút, tỷ tỷ nói với ta:
“Cái lão đầu trọc cuồng tu luyện kia do không thể đột phá được ma chướng trong lòng cho nên tẩu hỏa nhập ma. Chờ đến khi nào hắn đột phá nhìn rõ nhân gian chắc sẽ đắc đạo”
Ta không hiểu lắm.
Rốt cuộc vấn đề này quá ảo diệu.
Rõ ràng chúng ta là người sống có máu có thịt nhưng tỷ tỷ lại nói chúng ta chỉ là những dòng chữ do người khác viết ra.
Ta cũng không hiểu được sao lại chỉ vì một người đàn ông lại trở thành nữ nhân độc ác không chuyện xấu nào không làm, thậm chí còn mạo danh ân nhân cứu mạng của nữ chính.
Nhưng ta lại coi lời nói của tỷ ấy là đúng, thậm chí còn tin nó một cách vô điều kiện.
Tỷ ấy còn luôn nói với ta từ khi ta còn nhỏ là “Ương Ương, muội phải tránh xa nam nhân tiên Tiêu Quyết”.
Ta ở trên giường mắng Tiêu Quyết là tên ngựa giống, chỉ biết dụ dỗ con gái nhà lành.
Hắn không tức giận thậm chí còn cưng chiều cười trong tiếng mắng, đôi lông mày sắc nét với đôi mắt trong veo tràn đầy tình ý dưới ánh nến của hắn cũng không thể xoa dịu được cơn tức giận của ta.
Ngày hôm sau, khi mặt trời đã lên cao ba thước cung nhân tới đánh thức ta dậy, khi tấm rèm màu hoa dâm bụt được vén lên, ta phát hiện bình hoa bạch ngọc trong phòng trước cửa sổ đã xuất hiện thêm ba cành hoa mận đỏ tươi.
Phong cách cắt tỉa khá mới lạ, mỗi cành có ba nhánh nhỏ được cắt tỉa cao thấp. Ba nhánh nhỏ của hai bên trái phải được cắt ngắn, ba nhánh nhỏ của cành giữa lại dài hơn.
Dù nhìn như nào ta cũng thấy nó giống với mã Morse mà tỷ tỷ đã dạy ta, ký hiệu SOS.
Ta thậm chí vội vã đến mức không thèm xỏ giày mà chạy vội tới quả nhiên ta nhìn thấy trên cành hoa mận có rất nhiều vết xước.
Ta cố gắng nhớ lại ký hiện mật mã mà tỷ tỷ đã dạy ta, khi sắp xếp lại nó hiện ra – Không được tin Tiêu Quyết.
Ta đứng đó trong sự bàng hoàng.
Ý người đó là gì?
Ai đã đem cành mận này tới?
Trên đời này vốn chỉ có ta và tỷ tỷ biết mật mã Morse, ngày trước hai chúng ta cũng dùng cách này để truyển tin.
Nhưng không phải Bảo Trân đã nói tỷ tỷ đã về nhà rồi sao?
Ta gọi Bảo Trân trong tiềm thức, và khi những cung nhân khác tới hầu hạ ta, ta mới chợt nhớ nàng ấy đã xuất cung.
Nàng ấy đã từ biệt ta vào ngày thứ hai Tiêu Quyết ở lại, nói rằng nàng ấy nhận được thánh ân cho phép xuất cung quay về phía nam sông Dương Tử để thành thân.
Nàng ấy lớn hơn ta vài tuổi, vốn là tỳ nữ thân cận được tỷ tỷ ban cho, theo ta từ Giang Nam vào kinh, cũng là người ở lại chăm sóc ta suốt ba năm trời trong lãnh cung.
Cuối cùng ta chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận, chuẩn bị cho nàng ấy một hộp hồi môn hậu hĩnh, coi như đáp lại tình cảm chủ tớ bao năm của hai người.
Bây giờ nhìn lại, chỉ còn Tiêu Quyết là người bằng hữu cũ duy nhất còn ở cạnh ta.
Nhưng lời nhắn trên cành mận lại nói ta không nên tin tưởng hắn.
Ta không dám hỏi đám cung nhân ai là người gửi những cành mận này.
Sợ rằng Tiêu Quyết sẽ chú ý tới.
Chỉ có thể biến thành một nút thắt ẩn giấu trong lòng không cách nào gỡ nổi.
Sau ngày hôm đó, ta thường xuyên gặp ác mộng.
Trong giấc mơ, một nữ nhân toàn thân bê bết máu liên tục nói chuyện với ta.
Nhưng cho dù cố gắng như thế nào ta cũng không thể nghe rõ hay nhìn rõ mặt của nàng ta.
Chỉ có duy nhất một lời cảnh báo luôn văng vẳng bên tai:
“Đừng tin Tiêu Quyết”