CHƯƠNG
Năm tháng chớp mắt trôi qua, loáng cái đã hơn mười năm.
Tôn quả phụ cực kỳ xem trọng chuyện kết thông gia với Lưu phủ, ngay từ nhỏ đã dạy nữ nhi: “Nam nhân con phải theo sát coi chừng hắn, như vậy hắn mới không nảy sinh tâm địa gian xảo, bị tiểu hồ ly dụ dỗ câu dẫn nằm gọn trong tay con.”
Châu Di đối với lời dạy của mẫu thân từ trước đến nay luôn tiếp thu và phát huy tích cực. Nhưng quãng thời gian bất hạnh ngày ngày trôi qua, đứa nhỏ mấy tuổi cũng đã mỗi năm một lớn. Tôn quả phụ tất nhiên là thẳng thắn vô tư, nhưng thể diện tiểu thư khuê các của nữ nhi chung quy cần phải giữ gìn. Châu Di chân không thể bước ra cửa, nhiệm vụ cao cả giám sát Lưu Phác đành thảy lên vai Tôn Nhuận.
Tôn quả phụ căn dặn con trai rõ ràng: “Tiêu tử Lưu gia kia, ta thấy là người tao nhã. Hạnh phúc chung thân của tỷ tỷ con giờ đặt lên vai con. Con và hắn ở cùng một thư viện, chỉ nói đến quan hệ thông gia đã rất là thân thiết rồi, hàng ngày phải tiếp cận coi chừng hắn. Không được để hắn cùng những kẻ không đứng đắng đến xóm làng chơi rồi sinh ra con rơi con rớt, bằng không đời này của tỷ tỷ con coi như hết.”
Tôn Nhuận lúc đầu không tình nguyện: “Lưu phủ ở thành đông chúng ta ở thành bắc, ngay cả đi học hay tan học cũng không cùng đường, con như thế nào quản được hắn? Cho dù có nhìn chòng chọc hắn, nếu hắn cứ cương quyết đến tần lâu sở quán dạo chơi, con có thể không cho hắn vào sao?”
Tôn quả phụ chỉ dùng vài câu nói liền khiến đứa con từ không tình nguyện trở thành tình nguyện: “Khi con có thể nhìn chòng chọc hắn thì cứ dán mắt vào mà nhìn, nếu hắn làm chuyện không đàng hoàn thì về nói với mẹ, lão nương tất có biện pháp chỉnh lý hắn!” Thấy Ngọc Lang sợ run cả người, liền chuyển đề tài: “Con cũng đã trưởng thành, hai ngày trước bà mối Vương nói Bùi phủ có cô nương tên là Ngọc Thiền tuổi tác tương đương với con, chi bằng nhân dịp này nhờ người đến hỏi cưới thế nào?” Tôn Nhuận mừng rỡ, vội gật đầu đồng ý .
Tôn Nhuận đối với việc bị sai đi tiếp cận mục tiêu, trong lòng đối với Lưu Phác quả có chút áy náy. Thấy tính cách của Châu Di, tương lai nhất định là mẫu thân thứ hai. Nửa đời sau của Lưu Phác xem như hết hi vọng. Lạc thú trước khi thành thân giờ đều bị mình cướp đoạt, thật thiếu công đạo.
Nhưng áy náy thì áy náy, mệnh lệnh của mẹ không thể làm trái. Tôn Nhuận không còn cách nào, đành phải “thân cận nhiều hơn” với Lưu Phác.
“Lưu huynh, thiên văn mà hôm qua phu tử phân phó làm, ngươi giải đề như thế nào vậy?”
“Lưu huynh, phần thứ mười một trong《văn sử chú sơ》có một câu ta không hiểu, có thể làm phiền giải thích một chút cho tiểu đệ hay không?”
“Lưu huynh, ngươi và ta hồi nhỏ cũng đã quen biết nhau, lại là quan hệ thông gia, vì vậy cũng đừng xưng hô quá khách khí. Ngươi cứ gọi ta là Ngọc Lang được rồi. Ta cũng gọi ngươi là Tử Du, được không?”
“Tử Du huynh, sao lại trùng hợp như vậy?! Hóa ra ngươi cũng thích đầu sư tử ở Tiểu Hương Cư à. Chả trách ngày nào cũng gặp ngươi ở đây. Sáng mai tiểu để hẹn ngươi cùng đến đây nha.”
“Hôm nay trời trong nắng ấm, ngay cả ở nơi mao xí yêm uế như vậy cũng có thể thấy cảnh chim hót hoa thơm, quả là thời tiết tốt à nha, ngươi nói có phải không, Tử Du huynh?”
“Tử Du, thức ăn ở Tiểu Hương Cư nhiều như vậy nhưng ngày nào cũng ăn quả thật thấy ngán. Chi bằng chúng ta đổi địa điểm đến Giang Hoài dùng thử đi.”
“Lục Bỉnh Ngôn và Bạch Tuấn Khanh hẹn ta đêm nay đi uống rượu, mà sáng mai phải nộp bài văn cho phu tử! Tử Du ngươi giúp huynh đệ lần này đi. Vậy nha, bây giờ ngươi giúp ta, đêm mười tám ta sẽ đưa ngươi đến Diệu Hồng Trang mở mang kiến thức. Ngươi vẫn chưa đến qua nơi đó đúng không? Còn ta suýt nữa thì bị mẹ và tỷ tỷ lột da. Sau này ngươi mà đi cùng ta ta sẽ giúp ngươi che dấu, trời đất làm chứng làm chứng! Thế nào bạn tâm giao?”
Tôn Nhuận mật báo với Tôn quả phụ và Châu Di: Cử chỉ ngôn hành của Lưu Phác, ôn nhã nghiêm cẩn, có thể nói là thư sinh gương mẫu.