Đường Thiên Lạc ngồi nghiêm chỉnh lại, nhìn vào anh nghiêm túc lên tiếng :”Này cô ấy giận cậu thật sao?”
“Nhìn tôi giống nói đùa với cậu lắm sao?”: Thẩm Hạo khẽ nhếch môi cười lạnh.
Anh châm điếu thuốc rít mạnh một hơi :”Chẳng phải cậu nhiều kinh nghiệm lắm sao?”
“Này này, ông đây là bao nuôi người khác, là người ta hậu hạ ông.
Làm gì có chuyện tôi đi dỗ người khác chứ”: Đường Thiên Lạc ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp :”Hay cậu đi tìm Tống Hàn đi, về chuyện này hắn ta là trùm đấy”
Nghe vậy, Thẩm Hạo cười lạnh :”Chuyện này cậu gây ra cậu phải giúp tôi.
Với lại Tống Hàn bây giờ phải lo cho vợ cậu ta rồi”
“Cái gì? Tên Tống Hàn ăn chơi gái gú kia mà có vợ sao?”: Đường Thiên Lạc trợn tròn hai mắt :”Là ai hả?”
“Lý Lan Anh”
Thẩm Hạo cũng không dấu diếm mà nói ra, miệng của Đường Thiên Lạc nghe vậy mà há to, quai hàm như sắp rớt đất.
Anh khẽ chửi thề một tiếng :”Cậu ta hay thật đó, người đẹp như vậy lại bị cậu ta ôm mất”
“Được rồi, cậu tính giải quyết cho tôi thế nào?”: Anh không mấy kiên nhẫn lên tiếng, điếu thuốc đã hút tàn dụ trên bàn trà của Đường Thiên Lạc.
Thẩm Hạo khẽ thở dài :”Cậu cho tôi mượn điện thoại”
[…]
Triệu Cửu Uyên giật mình vì tiếng chuông điện thoại bên cạnh, cô nhìn sang thì nhìn thấy người gọi đến là Đường Thiên Lạc.
Dù không muốn nói chuyện lắm nhưng vẫn nhấc máy, cô không đáp chỉ im lặng chờ bên kia
“Cửu Uyên là anh”: Thẩm Hạo bên kia không nghe cô trả lời liền lên tiếng trước.
Mãi không nghe cô nói, anh lại gấp gáp lên tiếng :”Cửu Uyên sao em không nghe máy của anh”
“Em hơi mệt”: Lúc này cô mới khẽ đáp.
Nghe vậy, tản đá lớn trong lòng của anh liền rớt xuống, Thẩm Hạo thở phào nhẹ nhõm :”Em mệt chỗ nào, anh đến đưa em đi bệnh viện”
“Em không sao đâu, nghỉ ngơi một chút là được rồi”
Cô khẽ từ chối, Thẩm Hạo nghe vậy liền nhíu mày nhưng vẫn đồng ý với cô.
[…]
“Cửu Uyên, mình phải làm sao đây.
Cái tên Tống Hàn kia bắt mình phải ở yên trong nhà anh ta kìa”: Tiếng nói chuyện vang lên trong điện thoại, người kia là bạn thân của cô- Lý Lan Anh.
Triệu Cửu Uyên nghe điện thoại mà khẽ cười
“Chẳng phải cậu mưu mô lắm sao? Bây giờ bị anh ta giam cầm rồi”
“Cửu Uyên, cậu có phải bạn thân mình không?”: Lý Lan Lan cầm điện thoại nằm trên giường nói :”Cậu giúp mình lần này đi”
Triệu Cửu Uyên thở dài :”Anh ta làm như vậy không phải cũng tốt với cậu sao? Cậu nổi tiếng như vậy, bây giờ ôm cái bụng hơi nhô gặp phải mấy cánh nhà báo là có chuyện liền”
“Thì chuyện đó có thể miễn cưỡng một chút.
Nhưng mà bụng mình càng ngày càng to lên, mình lại chưa lấy chồng.
Sau này mình về gặp cha mẹ như thế nào đây?”
“Cậu muốn cưới anh ta?”: Cô nhướng mày lên tiếng thì nghe thấy Lý Lan Anh bên kia phản bác :”Còn lâu, anh ta trăng hoa như vậy.
Lấy anh ta về suốt ngày đi xử lý tiểu tam à?”
“Vậy sao?”
“Đúng vậy”
Sau khi trả lời, Lý Lan Anh cảm thấy có cái gì lạ lạ ở đây, liền nhíu mày nhìn vào điện thoại :”Cửu Uyên, cậu vừa nói gì vậy?”
“Mình có nói gì đâu? Cậu đang nói chuyện với ai à?”
Trong lòng Lý Lan Anh bắt đầu sôi trào, cô ngẩn đầu nhìn lên thấy người đàn ông mặc comple đen đứng tựa lưng vào cửa, gương mặt nhìn cô đầy hứng thú.
Cô nhanh chóng tắt điện thoại rồi ngồi dậy nhìn anh đầy cảnh giác
“Anh… anh vào đây lúc nào? Sao không gõ cửa chứ?”
Tống Hàn khoanh tay trước ngực nhướng mày nhìn cô :”Thấy em nói chuyện vui quá nên anh không muốn làm phiền”
“Em thấy anh làm như thế này là giam cầm em?”
Lý Lan Anh nghe anh nói thì cúi đầu trầm mặt không lên tiếng, giọng nói trầm trầm của Tống Hàn vẫn tiếp tục vang lên bên tai cô :”Em nói anh trăng hoa?”
Tống Hàn khẽ cười nhưng trong mắt không một chút ý cười nào, anh bước đến trước mặt cô, bàn tay nắm chặt lấy cánh tay cô :”Lan Anh, em không tin anh?”
“Sao em không trả lời anh hả?”: Anh khẽ lạnh giọng nói.
Lý Lan Anh cảm giác uất ức trong lòng không kiềm được mà rơi nước mắt, cô vùng vẫy khỏi vòng tay của anh :”Anh tránh ra”
“Em khóc cái gì? Anh đã làm gì em đâu?"
"Anh cái gì mà không làm.
Anh bắt em ở đây làm gì? Suốt ngày ở trong bốn vách tường như thế này ngột ngạt chết được ": Lý Lan Anh nhắn mày lên tiếng, sau đó cô suy nghĩ một chút rồi tiếp tục :" Hay là ở đây ngoài em ra anh còn giấu phụ nữ khác"
Tống Hàn bị câu nói của cô chọc cho tức suýt nữa thì ngã xuống đất.
Không biết anh đã giải thích với cô bao nhiêu lần mà cô chẳng bao giờ tin
"Không có, đây là nhà riêng của anh.
Em là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào đấy": Anh ngồi xuống trước mặt cô :"Lan Anh, lấy anh nhé?"
"Có phải anh nghe em nói chuyện với Cửu Uyên bên đổi ý muốn chịu trách nhiệm không? Nếu chỉ là chịu trách nhiệm thì em không cần, em tự nuôi con là được".