Ngay lúc đó, Thẩm Hạo nắm tay cô lại mỉm cười lắc đầu.
Nhìn nụ cười trên môi anh, chân mày cô càng nhíu chặt lại :”Cười cái gì mà cười, đã bị đánh thành thế này rồi vẫn còn cười được.
Nói anh ngốc đúng là không sai đâu”
“Cha, tại sao cha lại đánh Thẩm Hạo”
“Cửu Uyên”: Anh nắm tay cô khẽ lên tiếng
Cha Triệu nâng mí mắt nhìn lên :”Sao nào? Là cha đánh đấy.
Bảo vệ con gái của cha không tốt là lỗi của cậu ấy”
“Cha à”: Cô nhăn mặt lên tiếng, sau đó cô lại nghe giọng nói của cha mình :”Đau lòng sao? Cha nuôi con đúng là uổng công mà.
Có chồng liền quên ngay người cha này”
“Làm gì có chứ.
Con vẫn thương cha mà”: Triệu Cửu Uyên bĩu môi không nhịn được mà than thở :”Sau này cha đừng đánh anh ấy nữa, dù sao cũng không phải là lỗi của anh ấy”
“Cửu Uyên, em đừng nói như vậy.
Là anh bảo vệ em không tốt, anh đáng bị đánh”
Nghe lời anh nói, Triệu Cửu Uyên tức muốn xì khói :”Thẩm Hạo, người ta là đang bảo vệ anh đó, anh đúng thật là ngốc, ngốc quá đi mất”
“Được được, anh cảm ơn em bảo vệ.
Đừng tức giận mà”: Anh khẽ cười cầm lấy bàn tay của cô
Sau khi tỉnh lại vài ngày, Triệu Cửu Uyên đã được xuất viện.
Ngày cô bước chân rời khỏi bệnh viện đã có một dàn xe đến đón.
Đứng đầu lại là cha Triệu, cha nhìn cô không rõ sắc mặt chỉ lên tiếng nói :”Cửu Uyên lên xe đi, chúng ta về nhà”
“Về nhà?”: Triệu Cửu Uyên quay đầu nhìn Thẩm Hạo bên cạnh :”Chúng ta không về Thẩm gia nữa sao?”
Anh mỉm cười, ôn nhu vuốt tóc cô :”Chúng ta về Triệu gia, đợi em bình phục rồi về lại Thẩm gia cũng không muộn”
Nghe câu nói của anh, cô ngẩn người một lúc lâu sau đó khẽ ho vài tiếng nói :”Anh ở đó cùng em luôn sao?”
“Vậy em muốn thế nào, bà xã ~”
“Chúng… chúng ta lên xe thôi.
Cha đang chờ kìa”: Triệu Cửu Uyên xoa xoa mũi đi về phía trước mặt kệ người đàn ông bên cạnh đang cười vui vẻ
[…]
“Cái gì? Cửu Uyên bị thương nặng như vậy bây giờ anh mới nói cho em biết.
Tống Hàn, anh đúng thật là làm em tức chết mới thôi à”: Lý Lan Anh sau khi nghe Tống Hàn kể lại chuyện của Triệu Cửu Uyên mà tức điên lên
Cô chống hông nhìn người đàn ông trước mắt không khỏi than thầm :”Chuyện lớn như vậy, tại sao anh giấu em hả?”
“Anh không phải là sợ em lo lắng sao? Lan Anh, anh biết em lo lắng cho Cửu Uyên nhưng cũng phải chú ý đến bản thân chứ.
Bây giờ em đang mang thai, sao chịu được cú sốc lớn như vậy chứ?”
Tống Hàn thở dài lên tiếng dỗ dành, anh nắm tay cô mím môi nói tiếp :”Hiện tại em ấy đã quên mất chuyện trước kia rồi, cô chú Triệu cùng với Thẩm Hạo cũng chọn cách giấu đi.
Khi đến thăm Cửu Uyên, em cũng đừng nhắc lại chuyện quá khứ”
“Biết rồi, mọi chuyện xảy ra như vậy quá đột ngột.
Nếu như, nếu như cậu ấy nhớ lại chắc chắn cũng rất đau khổ”: Lý Lan Anh thở dài :”Cậu ấy không giống những cô gái ngoài kia, cậu ấy luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại là người yếu đuối nhất”
“Được rồi Lan Anh.
Chuyện của bọn họ cứ để tự họ giải quyết đi, chúng ta đừng nên xen vào chỉ làm rối thêm thôi”
“Em biết”
[…]
Sau khi kết thúc bữa trưa, Thẩm Hạo theo Triệu Cửu Uyên lên phòng của cô.
Anh bước chân vào phòng ngạc nhiên mà sững người, trong lòng anh đặt ra câu hỏi “trước kia cô từng yêu thích anh đến mức nào?”
Từ bàn học đến trên tường đều dán đầy ảnh chụp anh và cô.
Không rõ ai đã chụp cũng không biết người đó chụp lúc nào nhưng nhìn những bức ảnh kia đã ngả màu.
Đa số những bức ảnh ở đây đều là ảnh chụp chung giữa cô và anh.
Thấy anh đứng ngẩn ngơ đứng trước bàn học của mình, Triệu Cửu Uyên liền bước đến bên cạnh ôm lấy eo Thẩm Hạo mỉm cười lên tiếng
“Anh cảm thấy như thế nào? Có phải bất ngờ lắm đúng không?”
“Hửm?”: Anh nắm tay cô, khóe môi cong lên :”Đúng thật là rất bất ngờ, không ngờ em đã thích anh lâu đến như vậy”
Thẩm Hạo quay người lại kéo cô ôm vào lòng cất giọng dịu dàng, sau đó anh nghe thấy cô cất giọng giận dỗi :”Hừ, người ta thích anh lâu như vậy mà đến bây giờ anh mới nhận ra.
Đúng là phụ lòng của em mà”
Anh khẽ cười xoa xoa gương mặt của cô :”Đừng giận mà, là anh ngu ngốc không nhận ra.
Cửu Uyên tha lỗi cho anh có được không?”
“Hừ, tạm tha cho anh thôi đấy nhé.
Nếu sau này anh làm tổn thương em chắc chắn em sẽ không tha cho anh đâu”
Triệu Cửu Uyên híp mắt lên tiếng, nó giống như lời cảnh cáo khiến cho Thẩm Hạo vô cùng ngạc nhiên.
Đối diện với ánh mắt của cô, anh cứ ngỡ như cô đã nhớ lại mọi chuyện, trái tim của anh bắt đầu run lên
“Thẩm Hạo, anh làm sao vậy? Anh không khỏe sao?”: Cô nhướng mày lắc lắc cánh tay của anh khẽ lên tiếng gọi :”Có cần đến bệnh viện hay không?”