Uyên Viễn Lưu Trường

chương 4

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Họp mặt toàn nhóm vào tuần thứ ba, tôi hiếm một lần tham dự việc gì mà không đi muộn.

Trưởng nhóm “đại nhân” oai phong lẫm liệt mang giày trượt lướt cái véo vào.

Hình như hắn ta tên Tề Minh.

Vài người thay phiên nhau đứng trên bục tuyên bố gần nửa ngày về mớ điều lệ nội quy, cùng với màn điểm danh tôi quan tâm nhất nhất....

Nghe nói mỗi tuần đều phải tập trung huấn luyện.

Không thể có mặt tập huấn thì bản thân phải tự giác rèn luyện.

Tốt nhất là thời thời khắc khắc đều có thứ cảm giác như đạp vào hư vô khi mang giày trượt.

Tựa như patin tồn tại cùng với sinh mệnh bạn.

Tôi ngồi phía dưới buồn ngủ muốn chết, vậy mà sau đó trưởng nhóm lại xuống ‘sân khấu’, nhường cho người nọ kẻ kia tiếp tục lên phát biểu.

“Chúc mọi người một ngày tốt lành.”

Tôi cảm giác sau lưng có một trận gió lạnh vù vù thổi qua, một vùng lông tơ mạnh mẽ dựng đứng như măng mọc sau cơn mưa xuân.

“Mình là Lưu Uyên.”

Thanh âm đặc biệt như thế tôi đương nhiên biết rõ.

Nhưng mà, cậu có thể dời ánh mắt đi nơi khác một chút không, xin đừng nhếch miệng cười với tôi, hiểu chửa?

Trưởng nhóm giới thiệu người thanh niên tên Lưu Uyên này là bạn cùng lớp với cậu ta hồi cấp ba, đoạt giải quán quân trong trận chung kết patin của thành phố, khuyên nhủ mọi người nên nhìn hắn học tập, lúc ban đầu luyện tập hắn ngã rất nhiều lần, bị thương không đếm xuể, tinh thần can trường không sợ khổ không sợ mệt rốt cuộc cũng đem đến thành công cho hắn.

Tuy rằng tôi rất hứng thú nhưng cũng không muốn nghe mấy lời qua quít có lệ này.

Ấy thế mà lúc nghe được những gì hắn đã trải qua, đoạn từng bị ngã rất nhiều lần, trong lòng tôi nảy sinh sự khó chịu âm ỉ.

Có lẽ bởi vì chuyện lần đó, giữa tôi và hắn sinh ra bức tường ngăn trở rất lớn.

Hoặc nói là, khoảng cách.

Những năm gần đây tôi chưa từng để tâm đến hắn, quà sinh nhật hắn kí gửi tới đều được tôi trả về nguyên vẹn.

Dường như tôi rất tuyệt tình.

Nhưng mà...... Thằng ranh con kia từ nhỏ đã có tật xấu gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Nếu tôi tặng hắn sắc mặt hòa nhã, chẳng phải hắn sẽ leo lên đầu tôi luôn ư?

Sau khi kết thúc buổi gặp mặt, tôi vừa ra cửa hắn liền đuổi theo.

“Anh, nhìn anh rất phiền não?”

“Đúng vậy, cậu làm anh phiền não chứ đâu.”

Hắn yên lặng một hồi rồi đột nhiên nói, “Anh, mẹ nói chúng ta nên cùng thuê phòng bên ngoài ở, em đã tìm xong rồi, chỉ chờ anh đồng ý.”

“Vì sao anh phải thuê phòng trọ? Ký túc xá tốt lắm.”

“Nếu hai người cùng thuê có thể không cần giao tiền trọ, tiền trọ ở ký túc đắt lắm.”

Vì sao đó giờ tôi chưa thấy hắn cần kiệm chăm lo việc gia đình như thế.

Mua loại giày trượt rách kia tốn đến những mấy trăm, mày cũng không nhăn lấy một lần.

“Cậu muốn thì tự thuê, anh ở ký túc được rồi.”

“Nhưng ở bên ngoài tự do hơn.”

“Anh không thích tự do, bị ép buộc quen rồi, đột ngột được tự do anh sợ sẽ không khống chế được mà đi nhảy lầu.” =))

“Nhưng mà chúng ta có thể cài đặt băng rộng.” []

“Anh......”

Ặc? Băng rộng......

Nhắc tới tôi vẫn còn phẫn nộ, mạng trường chúng tôi siêu tệ hại, gửi mail và tập tin đính kèm cả buổi cũng không xong, vậy nên đừng nói đến việc chơi game.

Lần trước lúc chơi game online, cũng chính là ngày tôi và Phương Phương kết hôn, internet bỗng chốc yếu ngoài dự đoán, chúng tôi vốn đang ngọt ngào thoáng cái đứt phựt mạng......

Quả nhiên, thím bảy dì tám của cô ta càn quét cả thế giới mắng tôi là đồ đàn ông bạc tình, chửi tôi không có nhân phẩm.

Chờ tôi vất vả lắm mới lết vào được, lại nhìn thấy toàn bộ phần hộp thư chỉ có một câu “Phương Phương, chờ chúng tớ, chúng tớ nhất định đào mười tám phần mộ tổ tiên nhà hắn lên......”

Tôi thở dài, kêu một tiếng vợ à, vừa muốn giải thích là do rớt mạng chứ không phải tôi cố ý đào hôn, kết quả, mạng trường lại thật “nể mặt” mà lần nữa đứt đoạn!

Khi ấy tôi bực bội đến mức muốn đập nát máy tính.

Đường truyền cứ trong tình trạng như thế nhưng mỗi tháng đều thu tiền mạng.

Chơi game giết quái vật bị quái vật cắn chết, đừng nói đến việc tham gia đội hình chiến đấu, rồi PK [] nè, chiếm đoạt thành trì nè.

[] PK = viết tắt của Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ. Xem thêm ở đây

BBS [] trường tôi từng lưu hành một câu chuyện cười châm biếm.

[] BBS = viết tắt của Bulletin Board System = Bảng thông báo hệ thống, là bảng Thế giới, Bang phái…

Một con bướm bổ nhào vào mạng nhện, con nhện vốn muốn ăn nó lại bất chợt nghe nó nói, “Ai da, là đồng môn nha.”

Con nhện kinh ngạc hỏi, “Sao ấy biết?”

Con bướm cười quỷ quyệt, “Cứ nhìn cái mạng èo uột của đằng ấy là biết ngay.”

Internet không tốt thật sự là chuyện vô cùng đau khổ.

“Anh, cân nhắc chút đi, mẹ nói chúng ta cùng sống sẽ tiện cho việc chăm sóc lẫn nhau.”

“Ừm ừm.”

Tôi vẫn đang suy nghĩ.

Cài đặt băng rộng internet tuyệt vời lắm, nhưng mà......

Chẳng lẽ tôi chỉ vì internet mà hy sinh bản thân? Vì internet mà chấp nhận sống chung với thằng em nguy hiểm này? Vì internet mà phải nghe hắn sai bảo?

Chẳng lẽ tôi chả có khí phách đến vậy ư?

“Được rồi. Lúc nào thì dọn tới?”

Hắn cười vui vẻ, “Chỉ cần anh tán thành, hôm một tháng năm được nghỉ thì chuyển đến.”

“Tốt.”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Dù sao trước đây đã cùng hắn lớn lên, ngoại trừ lần say rượu ngoài ý muốn đó, cũng không phát sinh chuyện đáng sợ nào khác.

Hơn nữa, nếu mẹ cho phép chúng tôi sống với nhau, tin rằng hắn cũng không dám xằng bậy.

Lui lại một bước thôi, kỳ thật tôi cảm thấy mình với hắn...... không bất hòa thật là tốt.

Tuy rằng không phải anh em ruột.

Nhưng trên hộ khẩu tên chúng tôi vẫn chung một nhà mà, hắn cũng gọi tôi là anh nhiều năm như vậy.

Đêm hai mươi chín, tôi đúng hạn thu dọn hành lý trong ký túc, Từ Tiểu Huy tiếp tục tán gẫu với đám tình nhân trên mạng của cậu ta, bỗng dưng điện thoại bàn trong phòng vang lên.

Tôi thở hổn hển tiếp điện, thì ra là Lâm Hạ.

“Từ Tiểu Huy có đó không?”

Cậu ta vội vàng nháy mắt ra hiệu với tôi, nói không có không có.

“Không.”

“Giúp tôi chuyển lời, nếu trong mười phút nữa hắn không xuống dưới gặp tôi, tôi sẽ bảo anh tôi giải phẫu hắn.”

Lông tơ sau lưng tôi dựng đứng, anh cô ta hình như học khoa y......

Tôi có một nỗi kính nể bẩm sinh đối với người học y, loại tập quán này đến từ chính mẹ tôi, một bác sĩ khoa nhi dịu dàng đến đáng sợ.

Tôi treo điện thoại, sau đó truyền đạt lại cho Từ Tiểu Huy.

“Hạ Hạ của cậu nói, nếu mười phút nữa cậu không xuống dưới, anh cô ấy sẽ đến giải phẫu cậu.”

Nói xong tôi còn làm thêm động tác bẻ răng rắc.

Từ Tiểu Huy đau đớn.

“Thường Viễn, cậu nói thử xem, lỡ cô ấy muốn chia tay thì tớ nên làm gì?”

Nếu cô ta chia tay với cậu? Há há, đây thật sự là việc rất tuyệt.

“Vì sao muốn chia tay? Không phải hai người đang thắm thiết lắm sao?”

Mặt Tiểu Huy càng khó coi hơn.

“Tớ thật sự không ngờ cô vợ thứ bảy tớ cưới trong game là bạn thân của Lâm Hạ! Cô ấy hỏi tớ có bạn gái chưa, tớ nói chưa, còn tặng thêm một ‘bãi’ lời thoại siêu buồn nôn, tớ nằm mơ cũng không nghĩ rằng lúc ấy Lâm Hạ đứng phía sau cô ấy cười âm hiểm!”

Tôi thở dài, không làm việc thẹn với lòng không sợ quỷ gõ cửa, cả ngày Từ Tiểu Huy ở sau lưng Lâm Hạ lên mạng yêu đương vụng trộm, hiện tại tốt rồi, ác quỷ thân chinh tìm tới cửa?

“Tớ nói cậu đáng nha, có người yêu tuyệt như Lâm Hạ còn lên mạng trêu hoa ghẹo nguyệt, kết quả thì sao? Hái hoa bị đâm vào tay rồi?” Đối với phẩm hạnh của cậu ta tôi căm thù tận xương tuỷ, chả phải chỉ là lớn lên có khuôn mặt không xấu thôi ư, tư tưởng đạo đức sao lại đồi bại như thế......

“Đúng rồi, Lâm Hạ không biết cậu chơi game, sao cô ta biết người đó là cậu?”

“Ây da, trong game tớ chỉ dùng duy nhất một cái tên vạn năm không đổi, là Phương Phương.”

Í, Phương Phương? Vì sao nghe quen tai vậy nha......

“Tớ đạt được level rất cao trong QQ âm tốc, từng để cô ấy chơi vài ngày...... Cho nên Hạ Hạ biết tên của tớ, mật mã cũng biết nốt.....”

Từ Tiểu Huy cúi đầu trông có vẻ rất hối hận, mang giày xong liền ra ngoài, lúc tới cửa thình lình quay đầu lại cười ảm đạm.

“Người anh em, nhặt xác giúp tớ đi.”

Tôi vẫn đang ngẩn người tại chỗ, Phương Phương...... Viên Viên?

Không phải chứ, vợ cũ của tôi hả, cô nàng hung dữ Phương Phương, người từng nói mình chỉ thích phụ nữ......

Hóa ra là con bé Lâm Hạ đó?

Bình thường nghiêm túc hệt như Từ Hi thái hậu, ở trên mạng lại là thím bảy dì tám mắng người đến thiên địa thất sắc nhật nguyệt vô quang []......

[] trời đất ‘mất màu’ mặt trời mặt trăng không còn ánh sáng

Trước kia tôi từng suy nghĩ về Lâm Hạ nha.

Hiện tại, sau khi biết cô ta là Phương Phương thì......

Ý nghĩ của tôi càng tiến thêm một bước!

Thật tốt quá, tôi chán ghét người đẹp lạnh lùng, tôi thích mỹ nhân băng giá nhưng luôn che giấu trái tim lửa nóng của mình.

Con gái mạnh mẽ là nàng công chúa trong mơ của tôi.

Bề ngoài lạnh lùng nội tâm mãnh liệt quả thực là hình mẫu lý tưởng với tôi nha.

Chia tay đi chia tay đi, chia tay để tôi nhân cơ hội khoét tường. []

[] dùng thủ đoạn bất chính cướp người yêu của bạn bè.

Tôi ra chỗ cửa sổ quan sát, nhìn thấy Từ Tiểu Huy ủ rũ giải thích cái chi đó với Lâm Hạ, trong khi cô vẫn mặt không đổi sắc đứng nghe.

Sau đó môi Lâm Hạ hơi hé ra, “Chia tay thôi.”

Hình dạng miệng rõ ràng là nói mấy chữ này.

Tâm tình của tôi lập tức tốt lên.

Sáng sớm hôm sau, tôi không thèm nhìn đôi mắt gấu mèo của Từ Tiểu Huy đã kéo hành lý ra khỏi cửa.

Em trai đang chờ ở ngoài, nhìn thấy tôi thì khẽ khàng cười, sau đó giúp tôi cầm hành lý.

“Không phải nói một tháng năm sao? Hôm nay đã vội vã đến chỗ em ở nha.” Hắn cười có chút sâu xa.

Bởi vì tôi không muốn đứng chung dưới một mái hiên với Từ Tiểu Huy, tình hữu nghị cách mạng ba năm của tôi với cậu ta phải vì con gái mà ngâm nước nóng thôi. []

[] kế hoạch thất bại, hiện tại chuyên chỉ loại chuyện phức tạp, phần lớn đã hoàn thành chỉ còn phần mấu chốt, nhưng phần mấu chốt không thể xong, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ

Anh em như tay chân phụ nữ như quần áo, cho dù tàn tật tôi cũng muốn mặc quần áo không phải sao.

Sau khi đặt chân tới căn phòng hắn thuê, tôi đánh giá trái phải một phen.

Phòng khách thoáng đãng, phòng ngủ hình như cũng lớn lắm nha.

Cụ thể thì không nhìn, miễn cho tôi giống bà lão Lưu lúc bước vào Đại quan viên. []

Tôi ngồi trên sô pha mở TV xem, Lưu Uyên đem đến một mâm hoa quả.

“Anh, anh có chuyện vui à?”

Tôi nghĩ cũng chưa nghĩ kĩ đã thốt ra, “Giúp cậu tìm chị dâu......”

Sau khi lời bay khỏi mồm tôi lập tức thấy hối hận.

Hắn nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi nổi cả tầng da gà sau lưng.

Kỳ thật......

Trước khi hắn tìm được người yêu, tôi sẽ không tìm bạn gái.

Lâu thật lâu trước kia tôi từng nghĩ như vậy.

Điều kiện hắn ưu tú hơn tôi, cho nên con gái tốt hẳn nhiên phải chọn hắn trước, về phần tôi......

Tìm một người có thể sống hết cả đời cũng không tồi.

Dù sao tôi không cao không đẹp lại không tiền không quyền.

“Ồ? Anh mến người nào à?” Hắn đột nhiên cười sáng lạn, “Ai vinh hạnh như vậy?”

“Ặc...... Trưởng ban chấp hành khoa anh......” Tôi nuốt nuốt nước miếng, bị hắn nhìn chòng chọc như thế nói chuyện cũng thấy khó khăn.

“Lâm Hạ?”

Sao hắn biết? Mà cũng phải, Lâm Hạ là nữ trưởng ban duy nhất hiện giờ của đại học chúng tôi, rất nổi tiếng.

Hắn biết cũng không có gì lạ.

Tôi gật gật đầu.

“Chị ấy rất xuất sắc.” Lưu Uyên nhếch khóe miệng cười. “Lúc em nhập học cũng đã nghe nói về vị tiền bối này.”

“Cơ mà...... Không phải chị ấy có người yêu rồi sao?”

“Chia tay......”

“Cho nên anh định theo đuổi chị ấy?” Lưu Uyên cười cười, đưa cho tôi một cốc nước.

Tôi nắm chặt áo mà uống nước, chung quy ở cùng một nơi với hắn tôi luôn cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình nha.

“Anh...... Anh định theo đuổi cô ấy, thế nhưng xác suất thành công rất thấp.” Tôi cúi đầu tiu nghỉu.

Hắn đến ngồi bên cạnh tôi, “Không sao đâu, không cố gắng thì làm sao đạt được?”

“Ừm, đúng thế.” Tôi ngẩng đầu lên cười, “Cậu nói đúng, dù thế nào cũng phải nỗ lực vì bản thân một lần.”

“Bất quá anh nên cưa cẩm cô ấy thế nào đây?”

“Chi bằng em giúp anh, vấn đề này em tương đối có kinh nghiệm.”

Tay cầm cốc của tôi run rẩy.

Kinh nghiệm của hắn phong phú, không biết đã cầm cưa bao nhiêu cô gái rồi, dáng vẻ lại không giống tôi, rất nhiều nữ sinh chỉ xem tôi như bạn thân, hỏi các cô vì sao không thích, các cô đều nói tính tình tôi quá tệ, không hiểu cái gì gọi là đem lại niềm vui cho con gái......

Thời trung học tôi từng trải qua mối tình đầu.

Kết quả...... Có một lần đi cùng bạn gái đến tiệm quà lưu niệm, cô bé muốn mua gấu bông nên tôi đứng bên cạnh chờ.

Sau khi nhòm thấy cô bé thay đổi đủ ba màu, tôi rốt cuộc nhịn không được hỏi “Cậu có thể nhanh lên không, tớ còn muốn về nhà, em tớ đang đợi.”

Rồi thì cô bé ném cho tôi một cái lườm toàn tròng trắng, “Vậy chạy về nhà nói yêu thương với em cậu cho rồi.”

Tôi không thể dỗ dành con gái, cho nên tới giờ không có người yêu cũng là chuyện đương nhiên.

Không giống Lưu Uyên, nhân duyên của hắn với con gái tốt lắm.

Trước kia khi tôi còn ở nhà, thường xuyên có mấy cô nàng gọi điện cho hắn, lúc hắn trò chuyện cũng rất điềm đạm khiêm nhường, chẳng giống tôi, tính tình nóng nảy kiềm chế không được, luôn hung hãn dọa người ta chạy biến.

Tôi thở dài, vỗ vỗ vai Lưu Uyên.

“Được rồi, cậu giúp anh đi, bước đầu tiên, đêm nay viết một bức thư tình.”

Hắn cười có phần khinh bỉ, “Thế kỷ nào rồi còn người dùng thư tình?”

Tôi ngượng ngùng rút bàn tay đang khoác lên vai hắn, tôi chưa từng chủ động theo đuổi con gái, cho nên lần đầu tiên khó tránh khỏi có chút kích động......

Cậu có cần cười nhạo tôi rõ ràng vậy không?

Con gái bên cạnh cậu không ít, lại thường xuyên nhận được thư tình, hiển nhiên không hiểu cảm nhận của tôi rồi......

“Được rồi, em làm quân sư cho anh, anh muốn viết thế nào?” Bỗng nhiên Lưu Uyên thở dài, sau đó với lấy laptop.

Hình như là cái để trong nhà, hắn được mang đến trường học?

Lúc trước khi tôi muốn cầm đi đã bị mẹ mắng một hồi, quả nhiên bọn họ bất công......

“Dùng laptop viết ư?” Tôi ngắm nghía “bé” laptop kia một cái.

“Nếu không thì sao giờ? Nhìn đám chữ viết như bạch tuộc trong thư tình của anh, người ta sẽ muốn xem hử?” Thanh âm Lưu Uyên trở lạnh.

“Được rồi...... Vậy, anh lên mạng tìm chút ý tưởng......”

“Tối hôm qua tôi nhờ một con muỗi bay đi tìm bạn, thay tôi nói tôi nhớ bạn xiết bao, cũng thỉnh cầu nó giúp tôi hôn bạn, vì hiện tại tôi không thể tiếp cận bạn! Nó sẽ nói cho bạn tôi nghĩ đến bạn nhiều thế nào! Bạn hỏi tôi yêu bạn có sâu đậm không? Vết chích lớn đại diện cho trái tim của tôi!” =))

Cái này quá ghê tởm...... Con gái nhất định ghét muỗi càng ghét bị chích hơn.

“Đôi mắt của bạn chớp một cái, tôi sẽ chết, đôi mắt của bạn nháy cái nữa, tôi lập tức hồi sinh, đôi mắt của bạn chớp tới chớp lui, tôi sẽ chết đi sống lại.”

Cái này không thích hợp, ánh mắt Lâm Hạ không có lực sát thương lớn như vậy, nhưng tổn thương do giá rét thật ra là có.

Hẳn nên đổi thành, ánh mắt của bạn chớp một chút, tôi lập tức đông lạnh, ánh mắt của bạn nháy cái nữa, tôi tức khắc hòa tan, ánh mắt của bạn chớp tới chớp lui, tôi sẽ đông lạnh rồi hòa tan...... =))

“Anh là đồ ngốc à?”

Thanh âm trầm thấp bất ngờ vang lên bên tai tôi, tôi dừng đánh máy, quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn.

“Anh viết mấy thứ linh tinh gì vậy? Muỗi, đông lạnh hòa tan, cũng không phải con nít ba tuổi viết cho chị gái, anh không cảm thấy quá ngây thơ hở?”

Thái độ của hắn sao lại hung ác như vậy......

“Em giúp anh viết.” Hắn lãnh đạm liếc tôi một cái, sau đó từ đằng sau vòng qua nhốt tôi sâu vào ngực, tay xuyên qua nách tôi bắt đầu nghiêm túc đánh máy.

Tư thế mờ ám kiểu này làm tôi hơi khó chịu.

Tuy rằng biết hắn vô tình, nhưng mà, tôi cảm thấy hô hấp mình bắt đầu gay go rồi......

“Lưu Uyên, để anh tự viết đi, như vậy mới có thành ý.” Tôi nhẹ nhàng động a động thân thể, không dám giãy giụa.

Hắn lại càng ôm chặt hơn, nét mặt vẫn lành lạnh như trước, “Với trình độ viết văn chỉ được không điểm của anh thì coi như tiêu.”

Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phớt qua lỗ tai tôi, nóng nóng ngứa ngứa, không khỏi làm tôi run rẩy.

Tôi len lén lùi thân thể ra sau một tí, tìm tư thế thoải mái dựa vào ngực hắn......

Hình như hắn không phát hiện, vẫn đang chuyên tâm đánh máy.

Tôi thở ra một ngụm, nhẹ nhàng dựa vào hắn, cảm giác hơi thở ấm áp của hắn phảng phất bên tai tôi, lòng tôi rất khổ sở.

Có lẽ chỉ thế này tôi mới có thể gần gũi hắn.

Cả đời cứ vụng trộm như vậy, ở một góc nhỏ hắn không phát hiện.

Lời tác giả:

Sao lại bắt đầu sống chung

Ai da..... Thành thật mà nói, truyện này ấm áp nha V_V

[cont]

[] băng rộng: Trong các mạng cục bộ, đây là một phương pháp truyền thông tín hiệu tương tự (tỷ biến) được đặt trưng bởi dải tần rộng. Tín hiệu này thường được tách chia ra hoặc truyền dồn ( multiplex) để cung cấp cho các đường truyền thông đa kênh. Vì các tín hiệu của máy tính là loại tín hiệu số, nên chúng phải được chuyển đổi bằng một quá trình gọi là biến điệu (modulation) trước khi chúng được truyền qua mạng tín hiệu tương tự. Một modem sẽ thực hiện nhiệm vụ đó. Hệ thống dải rộng dùng phương pháp truyền tương tự. Vì máy tính là thiết bị số, nên yêu cầu phải có các thiết bị giống như modem ở cả hai đầu cáp truyền để chuyển đối tín hiệu từ số thành tương tự hoặc ngược lại. Truyền thông dải rộng có thể mở rộng cự ly khá xa và hoạt động ở tốc độ rất cao. Mạng dải rộng cũng giống như mạng truyền hình cáp, có thể truyền hai hoặc nhiều kênh cùng một lúc (các kênh khác nhau về tần số). Do đó mạng truyền thông dải rộng có thể thực hiện truyền cả dữ liệu lẫn tiếng.

[] khoét tường = nghĩa cơ bản là tổn thương người khác. Hiện nay dùng ý chỉ vì ích lợi bản thân mà không từ thủ đoạn cướp nhân viên, kỹ thuật của đối phương, ngoài ra cũng chỉ dùng thủ đoạn bất chính cướp đi người yêu của bạn bè.

[] ngâm nước nóng = (nghĩa đen) thực phẩm ngâm trong nước thời gian dài không thể ăn; (nghĩa bóng) kế hoạch thất bại, hiện tại chuyên chỉ loại chuyện phức tạp, phần lớn đã hoàn thành chỉ còn phần mấu chốt, nhưng phần mấu chốt không thể xong, sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, chỉ trả giá rất nhiều mà không có thu hoạch

[] bà lão Lưu bước vào Đại quan viên là một chi tiết trong “Hồng Lâu Mộng”, mình chưa coi nên không biết nó như thế nào T___T~

đại quan viên rất đẹp

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio