“Cốt truyện của ‘Ở nhà một mình’ là như thế này, cả nhà ra ngoài du lịch nhưng có một đứa trẻ vì sự cố ngoài ý muốn mà bị bỏ lại, thế nhưng người nhà không thể lập tức trở về, bé trai trong lúc ở nhà một mình lại đụng độ với hai kẻ trộm ngốc nghếch đã sớm nhắm vào nhà bọn họ. Vì vậy, một hồi đối đầu đặc sắc buồn cười liền bắt đầu.”
Peter hoạt bát nhìn vị đạo diễn được mời đến.
Lúc này bọn họ tự nhiên không thể mời được đạo diễn lớn gì, hết cách rồi, ai bảo quy mô công ty của bọn họ còn quá nhỏ đâu. Bất quá vị đạo diễn này cũng có tính tốt hiếm gặp, chỉ là đối với kịch bản có chút chưa rõ.
“Cái kịch bản này… cũng quá ngắn rồi. Nội dung chính của bộ phim là đứa trẻ làm sao đấu trí với hai tên trộm ngốc, thế nhưng trên kịch bản này lại thể hiện quá mơ hồ.”
Chuyện như vậy Peter tự nhiên không thích hợp tiếp lời, người lên tiếng là Fowler.
“Bên chúng tôi đã có ý tưởng, thế nhưng muốn bố trí bẫy rập thế nào còn phải dựa vào tình huống cụ thể của căn nhà, vì vậy biên kịch không thể sáng tác hết được. Sau khi nhận được bối cảnh chúng tôi đã huy động trí tuệ tập thể để bố trí, hiện tại đã hoàn thành khá nhiều…”
“A ” Mọi người vừa quay đầu lại đã thấy diễn viên diễn vai ‘Kẻ trộm ngốc ’ vụt một cái bay khỏi căn nhà cho thuê, còn lăn vài vòng trên thảm cỏ.
“Chuyện gì xảy ra?”
“… …” Diễn viên nọ còn đang chóng mặt. “Tôi chỉ muốn làm quen hoàn cảnh một chút.”
“Đã biết có bẫy rập anh còn đạp lên, anh thực sự là…” Fowler không biết nên nói cái gì cho phải, diễn viên hắn chọn thật sự có chỉ số thông minh tương đồng với nhân vật trong kịch bản sao?
“A “
“Là ai!”
Một nhân viên của đoàn kịch bị đổ đầy bột mì lên đầu chạy đến. “Tôi… tôi đang thử nghiệm.”
“A có sâu nha ” Lần này là thợ trang điểm.
“Cái chậu nước này ở đâu ra?” ‘Kẻ trộm ngốc ’ cũng bị xối nước.
“Ai da, cái lưng của tôi…” Nhân viên vệ sinh vô tội.
“Má ơi, có quỷ!” Một diễn viên quần chúng.
Fowler nhìn trường quay hỗn loạn không ngừng, không hề nghĩ ngợi quát to một tiếng với người bên cạnh “Peter Pettigrew!!!!”
“Không phải là lỗi của ta, ta chỉ bố trí một chút cát, bột mì và nước, mấy thứ côn trùng, bi lăn và ảnh ma quỷ kia đều là Severus làm.”
“… …” Trẻ con bây giờ thật đáng sợ.
“Bất quá hai người bố trí cũng quá nhanh rồi, như vậy cũng tốt, hiệu quả đều đã thấy được, để xem có cần bổ sung gì không.”
Bình luận điện ảnh: ‘Ở nhà một mình’ là bộ phim khiến chúng ta hoàn toàn lãnh hội được sức sát thương của trẻ con. Các phụ huynh đối với việc đám trẻ nhà mình càng thêm có hứng thú với hóa học, vật lý, kiến trúc đều vui mừng không ngớt, đồng thời cũng cảm thấy khổ não. Bọn họ không biết nên làm như thế nào mới có thể nhẹ nhàng dập tắt ý niệm chờ kẻ trộm đến nhà của mấy đứa trẻ.