Hoàng thở phào khi project của mình và Bella đã vượt qua, anh thu xếp tập vỡ rồi hỏi:“Bella, tối qua sao đang nói chuyện với anh thì em tắt vậy?”
-Em? Uh....anh nhìn đi, cái đầu gối của em còn tím rịm nè. Bella kéo ống quần jean của mình lên cho Hoàng coi.
-Trời mẹ ơi, sao lại như vậy hả? Hoàng xuýt xoa.
-Em bị té.
-Tại sao? Lấy nước mà cũng có thể té sao?
-Tại sói.
-Cái gì?
-Ổng hù em, làm em sợ muốn chết. Chai nước bị rớt, em bị trợt....nên té.
Ha ha hahaaa Hoàng cười khùng khục, anh đỏ cả mặt mày vì nhịn không được. Hoàng nói:“đã nói đi đêm sẻ có ngày gặp sói, đúng y chang“.
-Thì xui đó, cái đáng nói hơn nửa là......Bella ngập ngừng, cô không biết có nên nói cho Hoàng biết “sói” đã biết diện mạo của cô không.
-Gì? Mau nói, Hoàng thúc giục.
-Uh.....cái chân của em nhức suốt đêm, hôm nay anh phải giử hết đồ cho em. Em sẻ không vát về nhà đâu, Bella quyết định không cho Hoàng biết.
-Thôi được, anh vát về nhà.
-Vậy hôm nay mình tính đi coi vải thì sao? Bella hỏi.
-Em đi một mình đi, anh Tâm sáng nay có hẹn với anh rồi. Tụi anh đi chơi với đám bạn của anh Tâm, em đi không?
-Không đi, em đi làm gì? Bella lắc đầu.
-Thiệt? Chịu đi một mình sao? Hoàng cố ý hỏi lại lần nửa.
-Ừ, anh xách giá treo về cho em. Em chỉ đem giỏ thôi, em nhất định phải đi tìm vải mà em muốn. Bella trả lời.
Chia tay với Hoàng, Bella lên xe bus để đến khu vực chợ trời nơi có bán thật nhiều vải. Cái chân đã khá hơn nhiều sau khi sức dầu của chú Thu đưa cho, cô thấy cảm động vì hành động này của chú. Cô đi chung quanh khu vực nơi có chứa những cuộn vải thật dầy, thứ vải này rất thích hợp cho anh Hoàng đây. Không phải ảnh muốn loại sọc như thế này sao? Chổ này, ngày mai nhất định phải chỉ cho ảnh biết mới được. Cô ghi xuống rồi sau đó rời khỏi nơi đó.
Ở ngoài này Don còn đang nhìn chăm chăm bản thiết kế của kho hàng này, anh đã đi qua phía trước của kho vải. Nơi này thật sự rất rộng nhưng lại thiếu nhân viên tới làm, xem ra phải điều một số người từ bên xưởng tới nơi này. Lúc nảy mình đã rất khó khăn mới có thể tìm được người, xem ra phải chỉnh sửa một số thiết bị nơi này mới được.
-Đợi một chút, Don cắt ngang người quản lý kho hàng. Ánh mắt anh bổng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc vừa mới lướt qua ở bên trong.
-Uh....xin hỏi....tôi nói gì sai sao? Bác tư nhìn lên.
-Không có, uh...tôi đi dạo nơi này một lát. Bác không cần theo tôi, lát nửa tôi sẻ tới tìm bác. Dứt lời thì Don rảo bước đi vào bên trong kho hàng.
Bác tư nhìn theo nhưng lại không dám đi theo, Tà thiếu gia đã ra lịnh thì làm gì có người dám cải lại chứ. Tuy rằng Tà thiếu gia phong lưu bay bướm nhưng một khi làm việc thì nhất định sẻ không ngừng lại. Ông nhún vai rồi đi ra văn phòng của mình để đợi.
Don rảo nhanh khu vực ở phía bên trong, chẳng lẽ mình đã nhìn lầm sao? Vừa rồi rỏ ràng đã nhìn thấy con bé kia mà, tướng tá kia không thể nhìn lầm. Don nhíu mày nhìn chung quanh, anh muốn đi xuyên qua khu vực nho nhỏ này để nhìn xem có thể nhìn thấy cô bé kia không.
-Ahhh......tiếng kêu của Bella vang lên. Cái thang ngả nhào xuống đất, hai ba cây vải ở phía trên đùng đùng lăn xuống.
Khi mà Don chạy tới thì anh nhìn thấy dưới đống vải kia là cô gái nhỏ đó, anh chạy nhanh tới rồi giật mạnh ba cây vải ở trên người của cô ra. Giọng anh không vui lắm:“sao lại như vầy? Em làm gì ở nơi này hả?” Vừa nói anh vừa dìu Bella lên.
Bella nhịn đau, cô ngước lên rồi nhìn thấy Don. Cô nói không được tiếng nào vì cái chân đau quá, trán nhỏ mồ hôi. Gương mặt hơi tái vì vẫn còn sợ hãi.
-Đừng sợ, đừng sợ. Don giật mình khi lần đầu tiên mình lại đi dổ ngọt con gái, mà kinh sợ hơn là dổ ngọt con gái xấu nửa mới chết chứ.
-Đau....quá.....Bella khó khăn lắm mới nói được hai chử. Cô bị té từ trên cây thang xuống nha, khúc vải kia quá nặng nên làm cô bị mất thăng bằng ở trên cao.
-Chổ nào hả? Chân hay tay? Don nhìn quanh.
-Chân....Bella chỉ chỉ xuống chân mình, cô hơi dựa vào Don mới có thể đứng nổi.
Don bổng nhiên nhấc cô nhỏ lên rồi đặt lên trên đống vải cao bằng thắt lưng ngay ở bên cạnh, giọng anh đầy quan tâm:“chân nào hả?”
Bella chỉ chỉ chân phải của mình, cô đau tới không nói được. Nếu như tối qua đã ngả nhào xuống nền gạch thì hôm nay lại đau gấp mấy lần đêm qua. Mắc cá chân như bị trặc, Bella nói thật nhỏ:“cái chân của tôi đau quá“.
-Nơi này có phải không? Don xoay xoay cổ chân của cô, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhìn thấy bàn tay Bella đang kéo ống quần của mình lên. Đầu gối đã tím bầm lại, bây giờ còn hình như rướm máu.
-Mới té mà sau có thể tím bầm lại được? Don hỏi.
-Uh....tối qua....bị té....ahhhh...anh nhẹ tay một chút. Bella ré lên khi bàn tay của Don xoay bóp mạnh cổ chân mình, cô chụp lấy bờ vai anh như chịu không nổi cơn đau kia.
-Xong rồi, lát nửa sẻ không sao. Don nhìn lên đầu gối của Bella, trước khi ánh mắt đi tới vết thương nơi đầu gối, ánh mắt đã lướt qua bắp chân trắng mịn thon thả kia. Ánh mắt lại tối sầm lại lần nửa, Don từ từ đứng dậy.
Nhìn quanh nơi này, Don hỏi:“em làm gì nơi này?”
-Uh...tìm vải chứ làm cái gì. Bella trả lời, cô thổi thổi đầu gối của mình. Lớp da đã bung ra rồi, đã rướm máu.
-Tìm vải? Sao không gọi người giúp em?
-Uh...hay anh giúp tôi đi, tôi muốn cái khúc vải ở trên đó đó. Nó nặng lắm nha, anh lên đó bưng nó xuống được không? Bella sáng rực ánh mắt.
Don nhìn theo ngón tay của Bella, anh thấy tuốt ở trên kia có vài khúc vải. Anh hỏi:“em đã leo lên đó sao?”
-Ờ, anh leo đi. Bella gật nhanh đầu.
-Con gái mà có thể leo cao như vậy sao? Don chợt hét lên.
Bella giật mình nhìn Don, cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại như vậy nửa. Vừa rồi mới vừa tốt bụng lắm mà, sao bây giờ lại như vậy? Cô bình tỉnh trả lời:“không leo thì thôi, anh làm gì dử vậy?”
-Tôi không phải là sợ té mà tôi tức giận là vì em là con gái mà sao có thể lang thang một mình ở nơi này? Có phải gảy tay gảy chân và không ai phát hiện em bị thương thì em mới vui sao? Don hùng hổ nhìn cô như cô vừa phạm phải tội tày trời.
Bella bị khí thế này doạ tới không nói được chử nào, cô nhìn anh trân trân rồi không nhìn nửa. Bịnh thần kinh sao? Tự nhiên hét to với mình, Bella thấy uất ức tới muốn khóc. Từ tối qua tới giờ thì tâm trạng của cô đã gần như hỏng bét, bây giờ lại bị người hét to. Cô thật sự chịu không nổi.
Don xìu xuống khi phát hiện ra tự nhiên mình lại nổi nóng với cô gái này. Trước đây Don chưa từng bao giờ quan tâm tới bất kỳ người nào, anh không bao giờ nổi nóng với ai. Don biết tánh tình của mình rất là trầm ổn, rất trầm, trầm tới nổi không bao giờ ai có thể nghĩ tới Don lại biết hét hò với người khác. Ngồi xuống bên cạnh cô, Don nhìn cô rồi lay lay bắp tay của cô rồi nói:“tôi xin lỗi, tôi chỉ là thấy bực khi em không chịu gọi ai giúp mà lại một mình leo trèo như vậy“.
Bella bị giọng nói nhẹ xìu của Don làm cho mát lòng, cô nhìn lên rồi bắt gặp ánh mắt xanh lam kia. Cơn giận lập tức bay vèo đi, cô gầm gừ:“người ta bị té mà anh còn la hét om sòm nửa“.
-Biết, đã biết. Là tôi sai có được chưa? Don lập tức cười cười.
-Anh làm gì ở đây vậy?
-Tôi? Uh...đi vòng vòng.....như em.
-Tôi đi tìm vải nha.
-Tôi....đi vòng vòng....
-Nè, anh leo lên đó giúp tôi đi. Lấy cây vải ở trên đó, lúc nảy hơi tối, tôi lại chưa kịp nhìn kỷ lắm. Bella chỉ tay lên phía trên.
-Cái nào hả? Don ngả người nhìn lên.
Bella hơi nghiêng người về phía Don, cô nói:“nè, anh nhìn theo ngón tay của tôi nha. Cái khúc vải màu beige ở tầng cao nhất đó, nói tới lúc này thì Bella lại để sát đầu cô vào gần đầu Don. Tay cô đưa lên để vặn cho đầu của Don quay theo đúng hướng mình chỉ, giọng cô nhỏ nhỏ:“anh nhìn thấy khúc màu beige đó không?”
-Nào hả? Don thoáng thấy run run khi ở kề sát cô gái này, bàn tay nhỏ mềm đang điều khiển đầu của mình.
-Anh nhìn thấy khúc màu hơi đỏ đỏ có bông anh đào gì đó không? Cách cây vải đó không xa là khúc màu beige, màu beige đó, cùng một tầng cao nhất.
-Khúc nào hả? Nơi tầng cao nhất kia làm gì có bông anh đào nào chứ? Tôi chỉ thấy hình như là cúc mà thôi. Don đùa dai, anh điều chỉnh cho mủi của mình gần sát cổ của cô bé hơn.
-Trời đất ơi, đã nói là cách khúc vải có bông đó, cách khoảng..... hay khúc là khúc vải beige. Anh lên đó lấy cho tôi đi, Bella thúc giục. Cô quay người lại nhìn Don.
Don nhìn cô bằng ánh mắt như trách hờn, giọng anh tỉnh bơ:“nè, em đang sai tôi đó hả?”
-Uh....
-Em sai tôi làm việc cho em mà em cứ tôi này tôi nọ. Không phải hôm đó nói là phải xưng em với tôi sao?
-Anh.....
-Xưa nay chưa có ai sai tôi làm bất kỳ việc gì, Don nhìn cô.
-Anh....cùng lắm thì kêu tên. Sẻ không xưng em với anh, Bella gầm gừ.
-Được, còn đở hơn nghe tôi. Mau kêu đi, Don thúc giục.
Bella nhìn Don một lúc thật lâu thì cô mới nói:“anh lên đó lấy khúc vải màu beige cho.....Bi đi“. Hừ, nếu như không phải chân mình đau thì mình đã lên đó rồi, còn có dịp cho anh ta lên mặt như vầy sao?
-Tốt lắm, Don xoa xoa đầu cô rồi đứng lên. Anh bắt cây thang thẳng lên rồi bắt đầu leo lên. Không lâu sau đó thì Don leo xuống, trên tay anh là cây vải mà Bella muốn.
Ánh mắt cô nhìn khúc vải chăm chăm, nhìn thật lâu rồi sau đó cô nói:“coi xong rồi, anh bỏ trở lại đi“.
-Sao vậy?
-Khúc này....không phải như Bi tưởng. Cô thất vọng trả lời, cô không hay mình xưng Bi thật trơn miệng.
Don không đem trở lên mà là anh đặt ở bên cạnh đống vải, anh cúi người xuống rồi nhấc bổng Bella lên.
-Anh làm gì vậy? Bella trợn to mắt.
-Ngồi im đi, tôi đem em ra phòng ở phía trước.
-Cái giỏ.....cái giỏ.....Bella quay đầu lại nhìn cái giỏ của mình. Cô nói tiếp:“anh bỏ Bi xuống đi, Bi đi được....”
-Chân như vậy mà còn có thể đi sao? Don quay lại, anh kéo lấy cái giỏ rồi vát nó lên vai. Bước đi vững chắc như thể anh đang bế một đứa con nít.
Bác tư giật mình khi nhìn thấy cậu chủ vát ai đó trên tay, ông luống cuốn kéo cái ghế cho cậu chủ ngồi. Ông giật mình khi nhìn thấy đầu gối cô gái chảy máu ra, ông hỏi:“sao....vậy Bella?”
-Ah, là con....không cẩn thận nên bị té đó bác. Bella cười.
-Bác tư, bác đi lấy hộp thuốc lại đây đi. Don nói mà không nhìn lên.
-Ờ, ờ, cậu đợi tôi một lát nha. Bác tư quay lưng đi thật nhanh.
-Anh nha, anh mượn đồ người ta mà anh nói kiểu đó hả? Bella trợn to mắt nhìn Don.
-Sao? Kiểu gì? Don cũng nhìn cô.
-Uh....uh....có gì đó không đúng. Uh.... ông ấy.....dường như rất sợ anh. Bella nói nhỏ.
-Sợ? Tôi....có làm gì đâu?
-Anh.... sao ông ấy.....Bella im miệng khi thấy ông bác quay trở lại.
Don không nói gì mà lẳng lặng lấy hộp thuốc ra rồi khử trùng vết thương cho Bella, cô cắn răng để không chảy nước mắt ra. Rát quá, đau tới tê cả ống chân. Bây giờ thì Bella biết mình hết dám leo thang rồi, đau quá nỗi.
Bác tư như được mở rộng tầm mắt khi nhìn thấy cảnh này, cậu chủ xưa nay nổi tiếng trăng hoa mà hôm nay lại vì một cô gái....có thể nói là rất tầm thường....mà gần như quỳ gối để sức thuốc cho. Trời à, tin tức này mà lọt ra ngoài thì bảo đảm thiên hạ sẻ xôn xao. Cô gái này mình gặp qua mấy lần, rất tầm thường, tầm thường tới không thể nào tầm thường hơn được nửa mà cậu chủ lại quan tâm quá mức. Đây là chuyện gì đây? Trước đây cô gái này thường ghé ngang qua để tìm vải, tánh tình rất vui vẻ và hoà đồng. Bella thường hay đi chung với một người thanh niên nhưng họ dường như lại là bạn bè thân. Cô bé này tánh tình rất được, một người tốt bụng nhưng tại sao lại có thể quen với.....ông tiếc nuối nhìn Bella.
Băng bó xong cho Bella, Don đứng lên rồi quay sang bác tư. Anh nói:“Bella là bạn của tôi, lần sau bác cho người đi theo con bé này. Lúc nảy Bella leo lên cao và bị té xuống“.
-Dạ.....dạ....tôi biết rồi.
-Bella, lần sau có tới thì tìm bác tư. Sẻ có người theo em để giúp em tìm vải, có biết không? Don nhìn cô.
Bella đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, Don....sao có thể....anh ta dường như là....
-Cậu hai....uh....lúc nảy cậu nói....
-Tôi sẻ điều người qua nơi này giúp ông, Don gật đầu.
-Thật tốt quá, bác tư thở phào nhẹ nhỏm.
-Mình đi, Don cúi người xuống bế Bella lên.
-Nè.....anh....anh làm cái gì nửa vậy? Bella la toáng lên.
-Ngồi yên đi, em đi được sao? Don nhíu mày nhìn cô.
-Đi chậm.....thì được, Bella trả lời.
-Ngồi yên đi, Don không dừng lại mà anh đi thẳng ra xe của mình. Bác tư chạy theo một bên và mở cửa cho Don, ông quá ngạc nhiên khi nhìn thấy những chuyện xảy ra ngày hôm nay. Cậu chủ lúc nào cũng có thể làm cho tim người ta rớt ra ngoài, hôm nay là một điển hình. Cậu chủ nổi tiếng đào hoa thay người tình như thay áo lại có thể chìu chuộng một cô gái thật tầm thường. Điều này cứ y như là mặt trời mọc hướng Tây và lặn ở hướng Đông. Bác tư lắc lắc đầu rồi quay lưng đi vào trong.
Don đưa Bella về nhà của Hoàng theo như lời cô chỉ, anh miễn cưỡng ngồi trong xe trong khi cô nhỏ một mình đi cà nhắc vào bên trong. Giọng anh nói với theo:“chừng nào cần tôi giúp tìm vải thì gọi cho tôi, tôi biết có một nơi tốt hơn để tìm vải. Nhớ gọi cho tôi“.
-Cám ơn, Bella quay đầu lại rồi vẫy vẫy tay như ra hiệu cho anh mau rời khỏi. Để anh Hoàng mà thấy thì lại hỏi mình lung tung nửa, cô thầm nói trong lòng.