VÀ CẬU BƯỚC ĐẾN

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hết tiết Vật lý, Giang Diệu cũng vứt luôn yêu hận tình thù của Thi Âm và Bùi Thời Khởi ra sau ót, mắt đỏ hoe xoay người hỏi: “Âm Âm, câu hai mươi ba vì sao chọn C? Tớ không hiểu lắm.”

Đối với học sinh, nhất là học sinh lớp thử nghiệm, các tin đồn dù kỳ lạ hay thi thú đều chỉ là gia vị trong những tháng ngày mang nặng áp lực học hành mà thôi, điều thực sự ảnh hưởng tới họ luôn là những con điểm đỏ chót trên các bài kiểm tra, nên khi Giang Diệu có thần kinh yếu bị thầy Vật lý mắng trước mặt cả lớp và phát hiện đáp án của mình chính xác chưa tới năm mươi phần trăm thì không chịu nổi nữa mà lẳng lặng lau nước mắt.

Thi Âm vẽ sơ đồ mạch điện lên tờ đề kiểm tra, nhỏ nhẹ:

“Dựa theo quy tắc bàn tay phải, cậu xem nè, mặt trước của thanh Hall mang điện tích dương nên điện thế sẽ cao hơn mặt sau, như vậy câu A sai. Mà nguồn điện đang ở cực âm nên U và P tỉ lệ thuận với nhau. Vì vậy, câu đúng sẽ là C.”

Giang Diệu vừa nghe vừa viết lời giải vào chỗ trống bên cạnh đề bài. Câu này không tính là khó nhưng thầy giảng bài nhanh quá nên Giang Diệu hoàn toàn không hiểu, còn Thi Âm giải thích rất tỉ mỉ, các công thức cũng rất rõ ràng.

Sửa bài xong, nhìn lại đề thi toàn là màu đỏ, hai mươi câu mà chỉ đúng tám câu, cơn sầu bi lại ùa về, nữ sinh buồn bã dụi mắt.

“Sao tớ lại dốt Vật lý thế chứ, hồi học lớp có bết bát thế đâu, với thi khảo sát đầu năm còn lấy được hạng hai môn Lý, vậy mà bây giờ bị tụt hạng thê thảm thế này. Đợt thi tuần vừa rồi, điểm trung bình của cả lớp là , mà tớ chỉ đạt điểm, thấp hơn tới điểm lận. Ngày nào tớ cũng dành nhiều thời gian học môn Vật lý nhất, nhưng lúc nào thi cũng thấp điểm nhất, hồi trưa bố tớ còn nói tớ là con ốc, não chỉ có hai tế bào thần kinh…”

Thấy Giang Diệu càng khóc càng đau lòng, nước mắt rơi lã chã, Thi Âm vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô bạn, an ủi: “Chỉ mới thi tuần thôi mà, tổng điểm thi chia lớp cậu xếp hạng tám lận đó, bây giờ chỉ mới qua một tuần thôi, sao học sút được chứ. Cậu nghĩ xem, tớ xếp hạng ba mươi mốt mà còn chưa mất lòng tin đây nè.”

“Đó là vì cậu sơ suất khi thi Khoa học tự nhiên. Lúc phát bài thi, ai cũng nói đề dễ, nhắm mắt cũng làm được. Còn tớ thì khác, tớ thấy mình rất… rất cố gắng, nhưng tớ… cố gắng… thì sao chứ, ngay cả sơ đồ mạch điện… cũng không hiểu…”

Nói đến đoạn sau, có lẽ là những đè nén trong khoảng thời gian qua không kiềm chế nổi nữa, lại nhận được sự quan tâm của bạn thân nên Giang Diệu nghẹn ngào không nói được nữa mà chỉ khóc.

Tuy trước nay Nhất Trung nổi tiếng là ngôi trường tự do học tập, có váy đồng phục, có những bức tường đủ sắc màu do học sinh vẽ, có các hoạt động ngoại khóa, rất giống Alistun College() làm cho bao học sinh mới vào trường tưởng tượng ra vô số viễn cảnh lãng mạn nhưng học từ sáu giờ sáng đến mười giờ tối theo hệ thống giáo dục khiến học sinh không thể tránh khỏi áp lực.

() Alistun College: tên ngôi trường trong phim “Cùng ngắm mưa sao băng” do Trương Hàn và Trịnh Sảng đóng chính.

Mỗi ngày rời giường khi trời còn chưa sáng, mơ mơ màng màng đi học, vừa học bài vừa gặm bánh bao, lấy thực phẩm chức năng làm thức ăn, cà phê làm nước uống, ngay cả ngủ trưa cũng bị choàng tỉnh vì nằm mơ thấy quên mất công thức, sau đó vội vàng nhảy xuống giường lật sách ra lẩm bẩm: “Hòa tan kim loại vào axit sunfuric sẽ cho ra muối và hidro.”

Bởi vì đã vất vả như vậy nên dù chỉ thụt lùi và sơ sẩy một chút xíu thôi cũng đem đến cho họ bao nỗi sợ hãi khổng lồ.

Mà con gái có tuyến lệ phát triển trời sinh, một khi đã khóc thì cứ như được xả van, muốn dừng cũng không được.

Hứa Tập An đang ngồi bên cạnh bàn bạc cùng đám bạn chủ nhật định đi đâu chơi cũng hết hồn, nhanh chóng kết thúc cuộc thảo luận, đuổi đám bạn đi rồi lẳng lặng cống hiến một bịch khăn giấy.

“Hớ hớ, đừng buồn nữa. Bà xem Thập Thất ca đi, thi tuần môn Tiếng Anh đạt có điểm, cũng bị cô giáo phê bình trước mặt cả lớp đấy thôi, nhưng tố chất tâm lý của nó siêu khủng, tới bây giờ còn không rơi lấy một giọt nước mắt, vẫn còn có tâm trạng đọc truyện tranh kia kìa!”

Thiếu niên ngồi bàn sau bị cue(), ngước mắt lườm một phát rồi hờ hững dời mắt, chống cằm tiếp tục đọc truyện tranh, minh chứng hoàn hảo cho cái gọi là tố chất tâm lý tốt.

() cue: nhắc tới.

Nhưng hiển nhiên Bùi Thời Khởi là ví dụ tệ nhất trong bốn mươi mốt học sinh của lớp về trường hợp này. Tuy cậu thi Tiếng Anh đúng là chỉ đạt điểm, giáo viên Tiếng Anh đúng là phê bình cậu trước mặt cả lớp suốt sáu phút đồng hồ, cũng đúng là cô Tiếng Anh nói thế này:

“Chưa bao giờ nghe giảng”, “Làm bài là bôi đại đáp án”, “Suốt ngày ngủ trong lớp”, “Đi học mà như đi chơi”, “Thảo nào thi chỉ có bao nhiêu đó điểm”,…

Nhưng mà!

“Chỉ cần em cố gắng một chút thôi, trường Thanh Hoa Bắc Kinh không phải cho em mặc sức lựa chọn à?”

Vì vậy, lấy nhân vật suốt ngày đọc truyện tranh cũng đạt điểm cao nhất lớp môn Khoa học tự nhiên để làm ví dụ hoàn toàn không có tác dụng an ủi Giang Diệu.

Cũng may Giang Diệu tuy vui vẻ hay buồn bã đều hơi lố nhưng đến nhanh mà đi cũng nhanh, khóc xong rồi thì tự lau khô nước mắt, tiếp tục sửa bài.

“Tớ cũng không tin! Âm Âm, cậu chờ xem, lần thi tháng tới, mặc kệ đề thế nào, bà đây cũng sẽ thi Khoa học tự nhiên đứng thứ hai toàn khối.”

Phương thức flag() này rất kỳ quặc, Hứa Tập An nghi hoặc đặt câu hỏi:

“Tại sao không phải là đứng nhất toàn khối?”

… Ồ, đứng nhất toàn khối.

Không cần Giang Diệu trả lời, Thi Âm đã chỉ thiếu niên ngồi phía sau: “Ờ thì là cậu cảm thấy người bình thường như chúng ta đấu nổi không?”

Ok ok.

Đã hiểu đã hiểu.

() Flag: trong trường hợp này có thể hiểu là thể hiện lòng quyết tâm

Hứa Tập An to gan tày trời, bỗng dưng thở dài nói: “Tự dưng muốn Thập Thất ca thi Khoa học tự nhiên đứng thứ nhất từ dưới lên một lần cho biết quá.”

Sau đó, dưới ánh mắt “mày muốn chết hả” hờ hững của ai đó, Hứa Tập An sợ hãi cúi đầu: “Ha ha ha, tao giỡn thôi, Thập Thất ca thi xếp hạng hai cũng là kỳ tích rồi, lấy đâu ra ngày thi đứng thứ nhất từ dưới lên chứ. Đúng không Thi Âm?”

“Ờ hớ.”

Tuy môn Ngữ văn tệ đến nỗi mỗi lần viết văn đều trắng trợn dùng cấu trúc “Thời gian cứ trôi, cứ trôi, cứ trôi, cứ cứ trôi” để đủ số chữ, hay thậm chí vì viết “I feel I’m unok today, I think I need go home to rest a little time” mà bị cô dạy Tiếng Anh lấy ra làm ví dụ mẫu câu sai cho toàn khối nhưng ở các môn tự nhiên, Bùi Thời Khởi xứng đáng là Vua toàn trường Nhất Trung, “khủng” đến mức học sinh trong lớp thử nghiệm cầu nguyện mà cũng tự động lược bỏ mong muốn đứng thứ nhất ở môn Toán và Khoa học tự nhiên.

“Cao xanh hỡi, xin hãy cho con thi được hạng hai” – Đây đã là nguyện vọng cực hạn rồi, bởi vì mọi người đều nhất trí cho rằng nếu xin thi được hạng nhất, ông trời sẽ bịt tai lại, lựa chọn không nghe lời khẩn cầu.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, mây đen cuồn cuộn, trời sắp đổ mưa. Từng cơn gió lạnh luồn qua khe cửa sổ, quét qua làn da mang theo hơi ẩm lạnh lẽo, làm nổi hết da gà.

Thi Âm sực nhớ ra một chuyện, xoay người gõ nhẹ bàn Ninh Từ: “Đúng rồi Ninh Từ, cậu vẫn còn giữ đồng phục của tớ đúng không?”

Mỗi mùa, một học sinh chỉ có hai bộ đồng phục, một bộ tối qua giặt vẫn chưa khô nên Thi Âm mới mặc áo ngắn tay đi học.

“Lên lớp là bạn trả áo cho con ấy mà, chỉ chịu lạnh lúc đi đường một tí thôi.” Ở nhà cô đã trấn an mẹ mình như vậy.

Song, đối diện lại yên tĩnh một cách khó hiểu.

Nữ sinh ngẩng đầu khỏi vở bài tập, mím môi, mặt đỏ bừng: “Tớ xin lỗi, đồng phục của cậu… tớ… tớ quên mang theo rồi.”

Hồi trưa về nhà, Ninh Từ thay bộ đồ dính máu ra, bỏ vào rổ quần áo bẩn, treo áo khoác của Thi Âm lên ghế. Sau đó mẹ cô nhìn thấy, tưởng cũng là áo bẩn nên đã bỏ vào máy giặt. Đến khi Ninh Từ ngủ trưa dậy đã nhìn thấy chiếc áo khoác đồng phục treo trên sào nhễu nước tí tách bên ngoài ban công.

Vì trường tạm thời thiếu đồng phục mùa đông, cô chỉ mới nhận hai bộ đồng phục mùa hè, còn áo khoác mùa đông thì cô vẫn chưa có. Chỉ còn hai mươi phút nữa là vào lớp, cho dù lấy máy sấy sấy áo thì cũng không kịp khô.

Cô giận dữ hét lên với mẹ: “Đó là áo của bạn học con, trưa nay phải trả lại cho bạn ấy!”

Mẹ cô cũng rất tủi thân: “Con đâu có nói với mẹ, mẹ cứ tưởng là đồ bẩn con mới thay ra.”

“Cái áo đó rất sạch, con cũng không ném vào giỏ đồ, sao mẹ lại mang đi giặt chứ!”

“Con nói thiếu đồng phục, chỉ mới lĩnh hai bộ mùa hè, mẹ sợ con không kịp thay nên mới vội vàng giặt cho con, mẹ nào biết bạn học con cho con mượn áo.”

Không thể nào tranh luận với phụ huynh vì họ luôn mang theo cái mác “Vì muốn tốt cho con”, vĩnh viễn luôn có lý do phản bác.

“Hay là lấy cái áo khoác khác đưa cho bạn học của con mặc tạm?”

Cô lấy một cái áo dệt cũ kỹ ra: “Cái này hả? Nó sờn hết rồi, nhìn thôi cũng thấy gớm.”

Ninh Từ lạnh lùng mở cửa nhà ra.

“Nè, Tiểu Từ, nè, dự báo thời tiết nói chiều này trời trở lạnh, con mặc áo ngắn tay cho lạnh chết à? Mau quay lại mặc thêm áo vào. Tiểu Từ?”

Tiếng của mẹ cô bị vứt lại phía sau.

Ninh Từ vô cùng tức giận và tủi thân, chỉ mặc chiếc áo đồng phục mùa hè đi tới trường. Lúc tới cửa lớp, nhìn nữ sinh mặc chiếc áo đơn bạc ở bàn kề cuối, cô mới giật mình nhớ ra mình đã quên mang vật chống rét thay thế cho đối phương.

Suốt tiết Vật lý, cô luôn cầu mong đối phương đã quên chuyện này, nhưng những cơn gió lạnh thổi vù vù bên ngoài cửa sổ nói cho cô biết đó chỉ là mơ mộng hão huyền.

Quả nhiên, sự bối rối tuy đến trễ nhưng không bao giờ vắng mặt.

“Tớ, tớ xin lỗi, tớ quên mất… không mang theo…”

Không phải là quên mà là không có cách nào để mang theo, cho nên ngay cả phương thức “Để bây giờ tớ về nhà lấy” hòng cứu vãn cũng không nói được.

Nữ sinh lúng túng cụp mắt, môi dưới như muốn bị cắn rách.

Lúc nghe câu trả lời, Thi Âm thoáng ngỡ ngàng, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ au vì khó xử của cô ấy, cô vẫn cười ân cần: “À, không sao đâu. Ngày mai cậu mang cho tớ là được.”

Nói xong, cô xoay người lại, tựa như không để bụng chuyện này, nhanh chóng vùi đầu làm bài tập.

Còn Ninh Từ phạm lỗi thì không có cách nào không để bụng được.

Tiết thứ hai là tiết tự học, một đề bài đơn giản nhưng đã hơn hai mươi phút mà cô vẫn chưa giải xong, cô vẽ thêm đường phụ, trông thì giống như rất chăm chú giải bài nhưng thực tế là toàn bộ tâm trí đều đặt lên nữ sinh ở bàn trên.

Tiếng sấm chớp vang lên, trời đổ mưa, nữ sinh khẽ co người lại, chà sát cánh tay trần của mình.

Gió luồn qua khe cửa sổ, nữ sinh bất giác nhích lại gần tường, co chân lên ghế, cuộn người lại.

Lại một cơn gió mạnh, nữ sinh tháo bím tóc ra, mái tóc dài đổ xuống vai, tựa như có thể giúp bớt lạnh.

Chắc là lạnh lắm.

Chắc chắn rất lạnh.

Bởi vì chính mình cũng mặc chiếc áo đơn bạc ngắn tay, sự lạnh lẽo mà đối phương cảm nhận cũng hệt như cảm giác của mình lúc này.

… Biết sớm đã không giận dỗi mà nhận lấy áo mẹ đưa.

Quả nhiên như mẹ nói: “Con lớn thế này rồi”, “Không làm được gì hết”, “Không biết đối nhân xử thế chút nào”, “Chỉ làm phiền người khác là giỏi”.

Ngu ngốc.

Tiết tự học dài bốn mươi phút, Ninh Từ không giải được bao nhiêu bài.

Ngay khoảnh khắc tiếng chuông hết giờ vang lên, nữ sinh bàn trên ôm quyển sách dày cui xoay người lại, không phải vì mình mà là nói với bạn cùng bàn của mình – Bùi Thời Khởi.

“Đại ca nè, bài này làm sao? Có khi nào đề sai không?”

Thiếu niên liếc mắt: “Đừng có mà giải không ra rồi đổ thừa cho đề. Đề không có vấn đề gì sất, tại cậu gà thôi.”

“Cho tớ mượn vở xem chút coi.”

Thi Âm rút quyển vở Toán trong chồng sách vở trên bệ cửa sổ của cậu ra, lật đến một trang, ngừng lại, nhìn kỹ, sau đó lập tức ngước lên, nghi hoặc hỏi:

“Cậu chỉ ghi đáp án thôi á?”

Nam sinh trả lời đầy khinh miệt: “Ừm.”

“Sao không có lời giải gì hết vậy, câu này khó thế mà, đừng nói là cậu tính nhẩm nhá?”

“Lời giải trên giấy nháp.”

“Giấy nháp đâu? Cho tớ mượn xem với.”

“Nộp rồi.”

“Hở?”

Nữ sinh không biết nên cười nhạo hay kính nể.

Ninh Từ biết việc này.

Bùi Thời Khởi chưa bao giờ có cái gọi là giấy nháp. Mỗi lần cần viết nháp, cậu sẽ viết đại lên chỗ nào đó, sáng nay lúc thu bài tập, cô thấy chỗ trống ở trang vở bài tập Hóa của cậu toàn là biểu đồ và công thức Toán.

Đang lúc Ninh Từ do dự không biết có nên nói là mình biết cách giải bài này hay không thì Thi Âm đã dũng cảm được voi đòi tiên:

“Đại ca ới, cậu giảng cho tớ được không?”

“Không.”

Nữ sinh làm như không nghe thấy lời từ chối của cậu, chỉ vào đề bài: “Câu đầu tiên tớ giải ra rồi, a bằng ½. Cho nên khi so sánh, ta có An không thể lớn hơn , mà nếu An không lớn hơn thì Bn sẽ bằng trị tuyệt đối của An bình phương…”

“Cậu bị ngu hả?” Thiếu niên không nghe nổi nữa, cắt ngang cô, rút cây bút từ trong tay cô: “Theo cách làm của cậu, sẽ ra một kết quả duy nhất là cái rắm. Hơn nữa nếu là giá trị tuyệt đối, làm sao cậu biết là dương hay âm, tính mở thiên nhãn hay gì? Cậu tách nó ra là được, giả thiết An lớn hơn k ½, Bn sẽ bằng…”

Sự tức giận trong tưởng tượng hoàn toàn không có, lại rất thần kỳ giảng giải chi tiết cho đối phương.

Vì đã quen với hình tượng “thiên tài nóng tính” của Bùi Thời Khởi nên Ninh Từ thoáng ngỡ ngàng. Hơn nữa, không hổ danh là hoàng tử khoa học tự nhiên, tuy phương pháp giải bài của cậu khó hiểu hơn cô nhưng quá trình tính toán lại ngắn gọn hơn cô một nửa.

Giảng xong, lại hỏi thêm một câu đầy trách nhiệm: “Hiểu chưa?”

Cô hơi nghi hoặc, tại sao hai người họ buổi sáng còn giương cung bạt kiếm, cho dù có làm hòa thật, thì sao ngay cả thời kỳ giảm xóc cũng không có mà thoắt cái đã biến thành láng giềng hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau?

Về Thi Âm thì cô có thể hiểu được, nhưng Bùi Thời Khởi như vậy hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của cậu.

Thiếu niên gõ bút vào đầu nữ sinh: “Sao cứ trợn mắt ếch lên thế, rốt cuộc đã hiểu chưa?”

“Hiểu rồi hiểu rồi.” Thi Âm lấy lại sách của mình, nói lời từ tận đáy lòng: “Cậu thông minh thật đấy.”

“Còn câu nào nữa không, hôm nay tiểu gia mở lòng từ bi, sẽ giảng hết cho cậu.”

“Hết rồi… Hắt xì…” Nữ sinh che miệng hắt xì hơi.

Bùi Thời Khởi ngó cô: “Cậu lạnh lắm hả?”

Tất nhiên Thi Âm lạnh, nhưng vì có Ninh Từ ngồi bên cạnh, để không làm đối phương lúng túng, cô bèn nói dối: “À không, chắc là tối qua lạnh quá.”

“Cho nên cậu mặc thế này để chứng minh hôm nay có thể còn lạnh hơn?”

“… Đâu ai biết nhiệt độ giảm đột ngột và có mưa chứ.”

“Nhưng chắc chắn cũng không ai cho rằng trời sẽ ấm lên.”

“…”

Thi Âm không phản bác nổi. Bởi vì hồi sáng cô mặc áo chống lạnh đầy đủ, ấm áp vô cùng, còn bây giờ nhiệt độ hạ xuống thì lại chỉ mặc mỗi cái áo thun mỏng.

Cô dám đánh cược tên này chẳng nghe đoạn đối thoại giữa cô và Ninh Từ về đồng phục ban nãy, vì nếu có thì cậu sẽ để ý thấy Ninh Từ ngồi bên cạnh sắp vùi mặt vào sách đến nơi rồi.

Chưa đợi cô nghĩ ra nên ứng đối thế nào, đối phương đã nói trước:

“Đúng rồi, cậu có muốn ôm túi chườm nóng không?”

“Cái gì cơ?”

“Cái này nè.”

Nam sinh lấy một cái túi chườm nóng cao su in hoa ra, chẳng biết tại sao lại mong đợi nhìn cô:

“Cho cậu đấy, lấy không?”

Con ngươi của Thi Âm như muốn rớt ra ngoài: “Không lẽ cậu…” Mới tháng chín mà mang túi chườm nóng?

“Tiểu gia tớ không thèm cái này nhá!” Thiếu niên sa sầm mặt: “Hồi sáng đỡ một bà cụ qua đường, bà cụ nhét cho tớ.”

“Hả?”

Đỡ bà cụ qua đường? Đây là đề tập làm văn của học sinh tiểu học mà.

“Sẵn tiện bắt kẻ trộm giúp bà cụ.”

… À.

Nhưng sao Thi Âm cứ thấy ngược ngược thế nhỉ? Không phải là giúp bà cụ bắt kẻ trộm, sau đó sẵn tiện đỡ bà cụ qua đường mới hợp lý ư?

Cô nhìn thiếu niên, không giống đang nói xạo, trong đầu chợt nghĩ tới chủ đề “Bùi Thời Khởi tốt bụng lắm” mà trước đây cô và Chương Doanh Lộ từng thảo luận, bỗng thấy hơi xấu hổ, hóa ra người ta thực sự đã đỡ bà cụ qua đường.

“Này, con mẹ nó rốt cuộc là cậu có lấy không thì bảo?” Giọng của thiếu niên trở nên nóng nảy.

“Lấy lấy lấy.” Nữ sinh nhận lấy, thật lòng khen ngợi: “Cảm ơn cậu, Bùi Thời Khởi, cậu tốt bụng y như Doraemon vậy đó.”

“Được rồi, làm gì thì làm đi, đừng làm phiền tớ đọc truyện.”

“Quyển “Hiệp sĩ giấy” này cậu đã đọc ba ngày rồi đó, Doraemon à, cậu mắc chứng khó đọc hả?”

“Trợn con mắt Cá Mập của nhà ngươi lên mà nhìn đi, hôm qua ông đọc tập , còn đây là tập , dốt toán thì biết điều mà ngậm miệng vào, tránh bị mất mặt.”

“Đúc kiếm thành cày: nung chảy vũ khí để chế tạo nông cụ, có nghĩa là chấm dứt…”

“Nhà ngươi có tin chỉ cần ngươi nói một câu nữa thôi là ta nung chảy ngươi trước không?”

Thi Âm ôm túi chườm đi đổ nước nóng vào túi, Ninh Từ lặng lẽ nhìn sang thiếu niên đang đọc truyện tranh ở bên cạnh, cảm thấy hôm nay cậu tốt bụng quá thể. Dựa theo thái độ luôn tránh xa con gái của cậu, cho dù không dùng cái túi chườm thì cũng sẽ ném vào thùng rác hoặc xử lý bằng phương pháp khác chứ không phải vui vẻ đưa cho bạn học nữ đang bị lạnh.

Hay vì là Thi Âm nên mới vậy?

Cửa sổ không chốt kỹ, gió thổi vù vù, bỗng dưng cửa sổ bị giật tung ra, những cơn gió lạnh ào ạt tràn vào phòng học. Cô không kiềm được, mũi hơi ngứa, sau đó hắt xì từng cơn.

“Hắt xì…”

Bài vở của Hứa Tập An ở bàn trên bị gió thổi tung tán loạn rơi xuống đất. Cậu tức giận mắng: “Yêu quái tới!” Sau đó chật vật đứng dậy đi đóng cửa sổ.

Ninh Từ rút khăn giấy lau mũi, khóe mắt bất giác nhìn về phía bên trái. Thiếu niên đang dựa tường đọc truyện tranh, tư thái biếng nhác, hờ hững lật trang, tựa như không hề chú ý tới nữ sinh ngồi cùng bàn vừa mới hắt xì hơi. Hoặc cũng có thể là có chú ý thấy nhưng lười quan tâm.

Ha, đã hiểu.

Không phải là bỗng dưng tốt bụng, cũng không phải là đa nhân cách mà chỉ là đối xử khác biệt mà thôi.

Buổi chiều nhiệt độ giảm đột ngột, tiếng mưa tí tách, rả rích tới nửa đêm mới tạnh.

Mẹ Thi tới đón Thi Âm tan học, nhìn thấy con gái che chung ô với bạn, trên người chỉ có cái áo thun mỏng hồi trưa, trông hết sức yếu ớt giữa đám đông học sinh hối hả tan trường.

Bà vội vã đi tới đón: “Con bé này, sao không mặc áo khoác? Lỡ mà bị cảm thì mẹ coi con có mấy cái thân để hành hạ!”

Thi Âm dè dặt vò đầu: “Bạn con quên mang áo khoác trả cho con.”

“Bạn bè gì vậy! Sao tâm địa xấu xa thế, mới bé tí mà đã lấy oán báo ơn, sau này con đừng lui tới với hạng người đó nữa!”

Bà Thi tức giận mắng xong mới nhìn thấy cái túi chườm nóng được ôm trong lòng con gái, ngạc nhiên hỏi: “Cái túi chườm ở đâu vậy?”

“Một người bạn học khác thấy con bị lạnh nên tốt bụng cho con mượn.”

“Thế à, nhớ phải cảm ơn người ta đó, vừa khéo hôm nay dì út con làm bánh quy, có mang cho nhà mình một ít, ăn khá ngon, ngày mai con đem tặng người ta. Mà bạn con lạ nhỉ, mới đầu thu mà đã mang theo túi chườm nóng rồi, chắc là người nhà nó sợ nó bị cảm lạnh.”

“Không phải ạ, hồi sáng cậu ấy đỡ một bà cụ qua đường, sau đó bà cụ cho cậu ấy.”

Sắc mặt mẹ Thi trở nên bất lực, sao con gái mình bình thường thông minh lắm mà cũng có lúc ngốc muốn chết, lý do dỗ dành con nít như vậy mà cũng tin.

“… Mặc kệ thế nào cũng phải cảm ơn người ta. Doanh Lộ, cháu cũng lên xe đi, cô chở cháu về luôn.”

“Dạ, cảm ơn cô ạ.”

Về đến nhà, mẹ Thi ép con gái uống hết ly trà gừng to, lại lót thêm một tấm chăn, giám sát con gái đắp kín chăn nhưng lòng vẫn lo lắng không yên. Từ nhỏ Thi Âm đã không được khỏe mạnh lắm, trời trở lạnh một chút là sẽ bị cảm cúm, mà mỗi lần cảm đều bị lên sốt, mà lên sốt là phải nhập viện.

Nhưng lần này không biết có phải nhờ túi chườm nóng của Bùi Thời Khởi hay không mà sáng hôm sau ngủ dậy, nữ sinh vẫn khỏe khoắn như thường, không bị sao cả.

Ngược lại, Ninh Từ bị cảm cúm. Cô đeo khẩu trang ngồi làm bài thi, bị ho liên tục, thỉnh thoảng còn kéo khẩu trang xuống để lau nước mũi.

Hứa Tập An ngồi bàn trên bị cô làm cho phát khiếp, sợ cô lây bệnh cho mình. Chuông hết tiết vừa reo lên, cậu cẩn thận quay người lại, nhìn cô:

“Cậu bị cảm cúm nặng thế, có cần tới phòng y tế truyền nước biển không?”

Nữ sinh ấp úng nói: “Tớ không sao, đã uống thuốc rồi.”

Cô do dự một chút: “À này, hôm nay Thi Âm và Bùi Thời Khởi không đi học ư?”

Hiện đã là tiết thứ ba buổi sáng nhưng chỗ ngồi của nữ sinh bàn trên và nam sinh cùng bàn vẫn trống không.

Ninh Từ nắm chặt cái túi nhựa trên đùi, trong túi đựng áo đồng phục mà cô đã hong khô cả đêm qua, vội vàng mang lên lớp nhưng lại phát hiện người cần đưa áo mãi vẫn chưa tới.

“À, Thập Thất ca đi thi đấu bóng rổ, Thi Âm tham gia biểu diễn với dàn nhạc, chiều mới về được.”

“Dàn nhạc?”

“Ừ. Thi Âm là tay vilon của dàn nhạc trường mình, Quách Mạn Trân cũng vậy. Đó nhìn đi, sáng nay Quách Mạn Trân cũng đâu đi học.”

“… Nhưng hôm nay thi tuần mà, họ không thi ư?”

“Tối qua Quách Mạn Trân đã thi ở văn phòng giáo viên rồi, Thập Thất ca thi hay không thi cũng chẳng khác mấy, đằng nào cũng hạng nhất thôi. Về phần Thi Âm thì giáo viên đã đưa đề thi cho cậu ấy rồi, chắc khi nào rảnh cậu ấy sẽ làm, chờ sửa bài xong ký tên là được. Dù sao tuần này chỉ thi Toán với Tiếng Anh thôi, toàn đề trắc nghiệm, tự chấm điểm cũng được.”

Tự chấm điểm?

Ninh Từ chưa bao giờ nghe tới chuyện này nên hơi ngạc nhiên: “Tự chấm á? Không sợ gian lận sao?”

“Ai? Cậu nói Thi Âm hả?” Nam sinh nở nụ cười: “Cậu ấy không làm thế đâu.”

Cậu ấy không làm thế đâu.

Chỉ một câu nói ngắn gọn nhưng lại thể hiện rõ rệt sự tin tưởng về nhân cách của Thi Âm. Tựa như tiết tự học sáng vào hôm có môn Tiếng Anh, chỉ cần Thi Âm nói Bùi Thời Khởi đã học từ vựng rồi thì cô giáo sẽ hoàn toàn tin tưởng.

Nữ sinh thầm “ồ” ở trong lòng, nhét đồng phục vào hộc bàn.

Thôi, chờ tới trưa rồi trả cho cậu ấy vậy.

Nhưng đáng tiếc vào buổi chiều, Bùi Thời Khởi mang theo mái tóc đen ướt đẫm quay lại lớp, chỗ ngồi của nữ sinh bàn trên vẫn trống không.

Đến giờ tự học tối, Giang Diệu lo lắng hỏi: “Sao Thi Âm vẫn chưa về? Dàn nhạc biểu diễn xong hồi sáng rồi mà, hồi nãy tớ còn thấy Quách Mạn Trân tới văn phòng giáo viên nữa cơ. Hứa Tập An, ông biết cậu ấy đi đâu không?”

“Không biết. Thập Thất ca, mày biết Thi Âm đi đâu không?”

Thiếu niên uể oải nói: “Chắc là cảm sốt, ở nhà lau nước mũi rồi.”

“Thập Thất ca.” Hứa Tập An bức xúc, “Thi Âm là cô gái rất tốt, sao mày cứ trù ẻo cậu ấy thế. Nam tử hán đại trượng phu, đừng nhỏ nhen vậy chớ.”

“Mày ngon nói lại coi.”

Đối phương lập tức ỉu xìu, lầm rầm: “Hai đứa làm hòa rồi mà.”

“Cho nên mày hy vọng tao nói cậu ấy mọc cánh bay lên trời thành tiên, đang hái đào tiên ở trển hả?”

“…”

Thiếu niên xùy nhẹ một tiếng, nheo mắt uy hiếp:

“Tao cảnh cáo mày, tao, mãi mãi là đại sư huynh của mày, còn Thi Âm, cùng lắm chỉ có thể là Trư Bát Giới thôi. Nếu mày dám can đảm vì một con Trư Bát Giới mà phản bội tao thì có là Đường Tăng cũng không cứu nổi mày đâu, hiểu chưa?”

“… Dạ hiểu, Hầu ca.”

“Bùi Thời Khởi.” Chủ nhiệm lớp bỗng xuất hiện ở cửa sau phòng học, cực kỳ nghiêm túc: “Em tới văn phòng giáo viên ngay, thầy có việc cần nói với em.”

Xem đi, vừa nhắc Đường Tăng, Đường Tăng liền xuất hiện.

Bùi Thời Khởi đi tới văn phòng giáo viên chuyến này rất lâu.

Ninh Từ liên tục hắt hơi, cảm thấy cứ như thế này không ổn nên cầm cái ly đi rót nước nóng, tính uống thêm liều thuốc cảm nữa.

Máy đun nước nóng trong phòng học vẫn chưa nóng, cô bèn đi ra ngoài hành lang. Kết quả là vừa tới máy nước công cộng, còn chưa kịp mở vòi nước thì đã nghe thấy giọng nữ dịu dàng quen thuộc:

“Về việc ở câu lạc bộ phát thanh vào mấy ngày tổ chức hội thao, tớ sẽ không làm, cậu và Ưng Lăng chịu trách nhiệm nhé.”

“Sao? Cậu muốn núp trong lớp trốn việc?” Đây là một giọng nữ khác.

Cuối tháng chín tớ phải tham dự cuộc thi hùng biện, sợ không sắp xếp được thời gian. Hơn nữa tớ cũng đã nói với cô Bí thư Đoàn trường rồi, chờ cô tìm được người phù hợp, tớ sẽ không hoạt động trong câu lạc bộ phát thanh nữa.”

Đối phương có vẻ rất ngạc nhiên: “Cậu muốn rút khỏi câu lạc bộ phát thanh?”

“Ừm, nhiều việc quá, làm không xuể. Hơn nữa mùa đông tớ thường bị cảm cúm, giọng không khỏe lắm, không nên làm xấu mặt câu lạc bộ phát thanh, đúng không?”

“… Nè, đừng nói là cậu có âm mưu quỷ kế gì nhá? Tớ nói cho cậu biết, nếu cậu dám nói đùa về chuyện này, tớ sẽ cực kỳ không vui.”

“Cậu thấy có bao giờ tớ nói đùa với cậu không?” Giọng nữ sinh vẫn rất hòa nhã, “Hôm bữa tớ đã nói với cô Bí thư Đoàn rồi, chắc vài ngày nữa cô sẽ thông báo cho các cậu thôi. Tớ chỉ là nhắc nhở cậu trước, khỏi để Ưng Lăng chiếm mất tiên cơ, tránh đến lúc đó cậu lại khóc với tớ.”

Tiếng bước chân dần rõ hơn, dáng hình của Quách Mạn Trân hiện ra từ bóng tối, vẻ mặt vừa ngại ngần vừa kiêu ngạo:

“Nói rồi đó. Dù sao, nếu cậu dám chơi trò hai mặt, đùa bỡn tớ thì tớ sẽ cho cậu biết tay, Quách Mạn Trân tớ không dễ dây vào đâu.”

Nữ sinh cười nhẹ: “Tớ biết từ lâu rồi.”

Đối phương khẽ hừ, ánh mắt liếc qua Ninh Từ đang rót nước ở phía trước rồi phớt lờ luôn, giẫm đôi giày da ngạo mạn đi về phòng học.

Ninh Từ nhìn người còn lại ở đầu cầu thang, đúng là Thi Âm.

Nữ sinh đeo cặp sách, tay ôm chồng bài thi, trông có vẻ hơi quá sức. Nhìn thấy Ninh Từ, cô mỉm cười bắt chuyện: “Ninh Từ.”

“Cậu về rồi à?”

“Ừ, về hồi chiều, nhưng gặp Lão Dương, bị thầy túm vào phòng họp chấm bài thi, bây giờ phải ôm đống bài thi Toán về văn phòng giáo viên.”

“… Có cần tớ giúp không?”

“Được đó.” Nữ sinh dứt khoát gật đầu, nụ cười rạng rỡ, chia cho cho Ninh Từ một sấp bài thi, ân cần hỏi, “Sao cậu lại đeo khẩu trang thế, bị cảm cúm hả?”

“Ừm, tối qua… không đắp kín chăn.”

Thật ra không phải vậy. Bởi vì ban ngày hứng gió lạnh lâu quá nên sau khi tan học về nhà, trong người đã cảm thấy không khỏe. Nhưng cô chẳng tài nào nói ra lý do này, may là có lẽ Thi Âm cũng đoán ra nên không hỏi gì thêm.

Kiến trúc trường Nhất Trung rất kỳ lạ. Khu nhà to nhất có hình vuông, dãy phòng học ở phía nam, dãy nhà hành chính ở phía bắc, mà phòng làm việc của giáo viên nằm ở dãy nhà hành chính, cho nên mỗi lần cán sự lớp đi nộp bài tập hoặc học sinh muốn đến văn phòng giáo viên đều phải băng qua cây cầu vượt rất dài.

Ninh Từ sánh vai Thi Âm đi trên cây cầu vượt, do dự rất lâu, cô mới hỏi: “Lúc nãy cậu không giận ư?”

“Hả? Tại sao tớ phải giận?”

“Thì, Quách Mạn Trân nói vậy đó…”

“À, cậu ấy là vậy ấy mà.” Nữ sinh thoạt nhìn đúng là không để bụng, “Tớ lại mong ai ghét tớ cũng đều có thể nói thẳng như cậu ấy.”

“Tại sao?”

“Quang minh chính đại đối địch luôn tốt hơn giở trò sau lưng.” Thi Âm cười, “Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, huống chi tớ còn không thông minh đến mức có thể nhận biết được tất cả người tung ra ám tiễn.”

Ninh Từ im lặng một hồi: “Tớ thấy cậu rất thông minh.”

“Hửm?”

“Bùi Thời Khởi.” Ninh Từ quay đầu, mái tóc đen bị gió thổi tung, giọng điệu chắc chắn: “Cậu cố ý gây nhau với cậu ấy.”

Vừa mới quen biết mà đã cãi vã ầm ĩ không phù hợp với thái độ xử sự thân thiết, điềm đạm đầy nhất quán của Thi Âm.

Chỉ cần cô muốn, cô hoàn toàn có thể lẳng lặng báo thù, một kích tất trúng nhưng vẫn không kéo lửa vào người, ngồi một bên làm ngư ông đắc lợi.

Ninh Từ chắc chắn Thi Âm có năng lực đó. Nhưng cô không làm vậy.

Khiêu khích, phản kích, làm hòa, tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát thỏa đáng, tiết tấu hoàn hảo.

Kết quả cũng hoàn hảo. Ít nhất tính tới giờ phút này, người thân với Bùi Thời Khởi nhất là Thi Âm, người ăn khớp với Bùi Thời Khởi nhất cũng là Thi Âm.

Số lượng câu mà Bùi Thời Khởi nói với tất cả nữ sinh khác cộng lại cũng không bằng lượng câu cậu nói với Thi Âm. Sau khi giương cung bạt kiếm, hai người làm lành và tự nhiên chuyện trò với nhau như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng nếu ban đầu không có “trận chiến” này, Ninh Từ dám cam đoan hiện tại hai người họ sẽ chỉ là quan hệ bàn trên bàn dưới xa lạ chứ không thể nào xuất hiện tình trạng thần kỳ như: ba bàn cuối lớp tổ thứ tư có Đại Ma Vương Bùi Thời Khởi lại là tổ hòa thuận nhất.

“Đủ loại tiền căn hậu quả, chỉ quy về một hướng: trận tranh cãi này là do cậu cố ý khơi mào. Đúng không?

Thi Âm nhoẻn môi cười: “Bị cậu phát hiện rồi.” Cô chớp mắt, nụ cười giảo hoạt, “Có điều đừng nói với ai nhé, nhất là Bùi Thời Khởi, nếu không lại tái diễn Tiên Ma đại chiến nữa đấy.”

Quả nhiên.

Tuy đã đoán ra từ lâu nhưng khi chính tai nghe đối phương thừa nhận, Ninh Từ vẫn sững sờ, cô chần chừ, nói: “… Thật ra tớ thấy có vẻ như Bùi Thời Khởi thích cậu đó.”

“Hả?” Nữ sinh ngạc nhiên thật sự, “Sao cậu lại nghĩ thế?”

“Hôm qua, cậu ấy đã tặng cậu cái túi chườm nóng còn gì. Ý tớ là, nếu là nữ sinh khác, cho dù cậu ấy có vứt thì cũng sẽ không tặng… Chẳng lẽ không phải vì có cảm tình với cậu nên mới vậy ư?”

Thi Âm mỉm cười lắc đầu: “Chắc là bởi vì tớ sẽ không hiểu lầm.”

“Là sao?”

“Có những người rất muốn giúp đỡ người khác trong khả năng cho phép nhưng như vậy sẽ dẫn đến những hiểu lầm không đáng có, ví dụ như hiểu lầm họ bụng dạ khó lường hoặc có ý gì đó, tất nhiên đối với Bùi Thời Khởi mà nói thì phần lớn là sẽ bị hiểu lầm thành có cảm tình. Cậu ấy giúp đỡ tớ có lẽ là vì biết tớ sẽ không hiểu lầm như vậy.”

Ninh Từ im lặng, tựa như đang tiêu hóa lời Thi Âm, lúc gần tới văn phòng mới nói: “Tại sao cậu lại nói thật với tớ?”

“Hửm?”

“Chúng ta không quen thân, tại sao cậu lại nói với tớ?”

Chẳng qua chỉ là mối quan hệ nhường chỗ ngồi và cho mượn áo mà thôi, thậm chí mình còn hại cô ấy chịu lạnh cả một buổi chiều, nhưng cô ấy lại thẳng thắn thừa nhận với mình về “mưu mô” của cô ấy. Tại sao chứ?

Thi Âm cố để rảnh một tay, vén lọn tóc lòa xòa ra sau tai, giọng nói rất nhỏ nhẹ: “Bởi vì giấu nhiều chuyện trong lòng khó chịu lắm. Nói thật lòng với người không đủ thông minh chỉ tổ lãng phí nước bọt, có khi còn dẫn tới những suy đoán sai lệch, cho nên thà không nói còn hơn. Nhưng tớ cảm thấy cậu có thể hiểu được.”

Ninh Từ ngẩn người.

Nữ sinh khẽ cong môi nở nụ cười giữa làn gió đêm và ánh trăng bàng bạc: “Sau này nếu cậu muốn tâm sự, lúc nào cũng có thể nói với tớ, tớ bảo đảm sẽ làm một người lắng nghe lý tưởng.”

Sau đó lấy xấp bài thi từ tay Ninh Từ rồi chuẩn bị vào văn phòng.

“Đợi đã.” Ninh Từ bỗng gọi cô lại: “Tớ còn câu hỏi cuối cùng.”

“Ừ, cậu nói đi.”

“Tại sao cậu sẽ không hiểu lầm Bùi Thời Khởi?”

Thi Âm không hiểu ý Ninh Từ: “Gì cơ?”

“Tại sao lại không hiểu lầm cậu ấy có cảm tình với cậu?” Những lời này hơi khó nói, “Cậu khiến tớ cảm thấy cậu hoàn toàn không nghĩ rằng cậu ấy thích cậu, hoàn toàn không. Tớ có thể hiểu là sau khi phân tích, cậu sẽ không hiểu lầm cậu ấy, nhưng tớ không hiểu vì sao ngay từ ban đầu cậu lại chắc chắn như vậy.”

Trong bóng đêm, ánh mắt của nữ sinh rất trong.

Thi Âm khẽ nhướn mày, cười nói: “Về chuyện này, đợi khi nào tớ suy nghĩ cẩn thận rồi sẽ nói cho cậu biết.”

Không phải chắc chắn với Bùi Thời Khởi mà là chắc chắn với tình yêu. Trên thế giới này, không tồn tại tình yêu thực sự.

Bố mẹ cô từng là cặp tình nhân hoàn hảo nhất, từng là đôi vợ chồng cực kỳ hợp nhau. Nhưng bố cô qua đời chưa đầy một năm, người mẹ từng đắm chìm trong bi thương lại rơi vào bể tình ngọt ngào.

Tình thân luôn dài lâu hơn tình yêu, tình bạn luôn bền chắc hơn tình yêu.

Trên thế gian này, thứ buồn cười nhất, không thể nào tồn tại nhất chính là tình yêu.

Rõ ràng từ nhỏ đến lớn, chưa trải qua nỗi suy sụp quá lớn, cũng chưa bị tổn thương sâu đậm, chỉ cần cố gắng học tập là sẽ đạt được thành tích tốt, chỉ cần chăm chỉ tập luyện là sẽ thành đội trưởng dàn nhạc. Không ai bắt nạt cô, người cô yêu cũng yêu cô, bạn bè luôn đối xử thật lòng chứ chưa từng phản bội.

Nhưng không biết vì sao, từ bao giờ, cô bỗng biến thành người theo chủ nghĩa bi quan.

Sẽ không có ai thật lòng “thích” cô, sẽ không có ai thực sự yêu cô.

Tình yêu và hôn nhân đều là thứ hoang đường.

Thay vì trông cậy vào một ai đó có thể làm chỗ dựa cả đời, chẳng thà tự mình sống cô đơn thoải mái, vui vẻ suốt quãng đời còn lại.

Đó là suy nghĩ chân thật nhất của Thi Âm.

Đêm khuya, bốn phía tối om trống rỗng.

Nữ sinh bỗng choàng tỉnh khỏi giấc mộng.

Bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm rền trời.

Cô sợ đến mức môi trắng bệch, toàn thân run rẩy, lẳng lặng buộc mình bình tĩnh bật đèn giường.

Ánh sáng làm mắt hơi chói.

Ánh mắt cô rơi trên chiếc túi chườm nóng cao su màu hồng cô độc. Cô đứng dậy, đi rót nước nóng, ôm nó quay lại giường.

Chiếc túi chườm tỏa ra hơi ấm nơi lồng ngực, trán dần lấm tấm mồ hôi. Nhưng không biết vì sao, vốn dĩ cứ vào tối có giông là sẽ mất ngủ nhưng đêm nay, lần đầu tiên Thi Âm an lòng nhắm mắt lại dưới ánh đèn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio